TRẦM ẨN

Biên tập: Bột
Ngày ấy, Lương Cương làm thợ mộc cho một gia đình. Gia đình kia đang sửa sang lại nên trong ngoài nhà đều là công nhân. Một đám đàn ông làm việc cả ngày, tới chạng vạng tối mới chuẩn bị thu dọn đồ đạc về nhà ăn cơm chiều.

Có người nói: “Trên trấn mở phòng tắm đấy, lên đó tắm rửa không?”

Vào thời đó, có rất nhiều nhà còn không có cả phòng tắm. Dù có lắp bình năng lượng mặt trời thì ngày mưa dầm cũng không có nước nóng. Mà phòng tắm thì không như vậy, nước ở đó vừa mạnh vừa nóng, có cả điều hòa, muốn thoải mái đến đâu cũng được.

“Tắm một lần mất bao nhiêu tiền?”

“Nam 10 tệ, nữ 7 tệ.”

“Không đi, không đi, có 10 tệ đó đem đi mua ít tai heo về gặm còn hơn.”

Người đàn ông đó thu dọn dụng cụ xây tường, sau đó chỉ vào nói: “Đúng là đồ con rùa không có tiền đồ. Hỏi anh có đi không mà, tôi mời đấy người anh em! Lương Cương cũng đi đi!”

Lương Cương phủi mảnh gỗ vụn trên người, ông ta ngậm điều thuốc rồi cười hai tiếng: “Không đi, vợ con còn ở nhà chờ tôi về ăn cơm kìa.”

Người đàn ông đến bên cạnh Lương Cương, ông ta lặng lẽ khua tay: “Ngoài tắm rửa ra còn thứ đồ tốt khác nữa, bên trong xoa bóp dễ chịu lắm!”

Lương Cương gẩy tàn thuốc rồi cho ông ta một đạp: “Anh bịp bợm như thế không sợ vợ biết à?”

“Chỉ có anh sợ thôi!” Người đàn ông hô hào: “Các anh em, hôm qua tôi thắng hơn mấy trăm tệ. Nào nào, tôi mời mấy anh đi tắm!”

Lương Cương ngồi trên xe máy chuẩn bị rời đi lại bị người khác giữ lại: “Đi đâu mà đi! Đi tắm! Tên này, đừng hòng trốn nhé, lát nữa tắm xong người anh em đây mời anh ăn cơm!”

Mấy người đàn ông thay nhau oanh tạc nên rất khó từ chối. Sau khi đến phòng tắm, Lương Cương mới gọi điện về cho Từ Vệ Mai. Mà dường như bà cũng không phản ứng lại quá nhiều, dù ông ta có về lúc nào cũng chỉ thản nhiên nói câu biết rồi.

Phòng tắm không lớn, trang trí cũng khá đơn sơ. Ở cửa dựng bảng hiệu màu lam, trước đó có rất nhiều xe to nhỏ đỗ chen lấn nhau, thì ra người đến tắm nhiều như vậy.

Chỗ tắm bên trong cũng có hạn, buổi tối còn có nhiều người nên nhóm họ có 7,8 người đàn ông thì chỉ có 5 người được vào.

Lương Cương ngồi xuống sofa bên ngoài rồi nói: “Mấy anh vào trước đi, chờ người bên trong tắm xong tôi sẽ vào.”

Một người đàn ông khác nói: “Tôi cũng chờ, tôi sang bên cạnh cạo cái đầu đã.”

Một nhóm người cuối cùng chỉ còn lại Lương Cương ngồi chờ bên ngoài. Ông ta cũng thoải mái ngồi hút điếu thuốc rồi bắt chuyện với bà chủ phòng tắm.

Bà chủ là người nơi khác nên tiếng phổ thông nát bét. Lương Cương cũng vậy, giọng nói chuyện của ông ta mang đặc vẻ nông thôn. Hai người cứ nói lung tung qua lại, coi như giết thời gian.

Cách âm của phòng tắm không tốt nên bên trong có tiếng động gì đều bị nghe thấy hết.

Ở ngoài có người gọi bà chủ ra, trong phòng chỉ còn lại một mình Lương Cương. Ông ta đứng dậy đi loanh quanh, sau đó đứng nghiên cứu bảng giá.

Ở trên còn viết gì mà xoa bóp tắm muối, Lương Cương cười nhạo một tiếng, đây rõ ràng là nhà chứa trá hình mà.

“Kiến Bân, có cần tôi gọi người xoa bóp giúp anh không?” Trong phòng tắm truyền ra tiếng của đàn ông.

“Thôi, tôi không cần, anh đợi lát nữa gọi giúp Lương Cương đi, anh ta hơi trống vắng đó!”

Nghe thấy có người nhắc đến tên mình, lực chú ý của Lương Cương bỗng bị rời đi.

Người kia nói: “Lương Cương cần đấy, xem chừng đến vợ mà anh ta cũng không ăn được. Có ai không biết cái nón xanh kia phát sáng đến thế nào chứ, thế mà anh ta vẫn kìm nén được cơn tức.”

“Không kìm thì làm gì được đâu, anh ta cũng đâu phải người tốt lành gì. Tự mình phóng đãng bên ngoài nhiều năm như vậy, nếu tôi là vợ anh ta thì cũng ra ngoài tìm người khác thôi. Đi theo anh ta thì có thể sống tốt được chắc!”

“Ôi dào, anh ta về 2, 3 năm rồi đúng không, nghe nói tiền nợ đánh bạc vẫn chưa trả hết đâu. Đúng là không thể dính vào bài bạc, món đồ chơi đó táng gia bại sản đó!”

“Anh ta thì sống ra gì chứ, chó thì vẫn mãi ăn phân, đời này của anh ta cũng chỉ như vậy thôi. Tiếc thay cho vợ anh ta, bộ dáng xinh đẹp như thế, để được đứa con gái cũng xinh đẹp.”

“Ha ha, người ta có xinh đẹp cũng không làm người tình của anh, anh có thèm thuồng cũng vô dụng thôi. Tôi nghe nói gia đình nhà kia đang đòi ly hôn, vợ anh ta biết chuyện nên ầm ĩ đòi ly hôn đấy.”

“Vậy thì có trò hay để xem rồi, nam bỏ vợ, nữ cũng bỏ nhà, hai người ở bên nhau là vừa đẹp!”

“Lưong Cương cái loại đó còn lâu mới chịu ly hôn, ly hôn rồi anh ta còn tìm vợ thế nào nữa.”

Hai người đàn ông trào phúng một lúc rồi không nói gì, có lẽ đã cởi quần áo đi vào khu tắm rửa.

Lương Cương cứng đờ ở bên kia, mặt ông ta tái lại, thuốc cháy vào quần cũng không để ý tới.

Lương Cương ném thuốc đi rồi dùng chân hung hăng nghiến lên. Ông ta nắm hai tay thành quyền rồi bay thẳng vào phòng tắm nam. Lúc vén rèm lên thì sương mù bên trong hầm hập, có mấy người đàn ông xa lạ mặc quần áo nhưng để trần cánh tay, Lương Cương đẩy họ ra rồi hung hăng xông tới khu tắm gội. Bên trong khu này sương mù càng dày đặc hơn, Lương Cương phân biệt cẩn thận một lúc mới bắt được hai tên chó má kia.

Ông ta không màng tới quần áo bị nước làm ướt, mà chỉ vung nắm đấm lên đánh một cú.

Vì Lương Cương dùng lực rất lớn và mặt đất lại trơn trượt nên người đàn ông kia bị đánh tới mất trọng tâm rồi ngã phịch một cái xuống đất. Mặt đất bằng men sứ cứng rắn đập vào khiến ông ta đau tới nhe răng trợn mắt.

“Lương Cương, anh làm gì đó!” Một người đàn ông khác giật mình, anh ta muốn đỡ người kia nhưng cũng bị ăn một đấm.

Mấy người khác thấy tình hình không ổn thì nhao nhao lên kéo người.

Lương Cương vùng lên quát: “Mẹ nó lũ khốn, tưởng tai ông đây không nghe được à? Tao đánh bạc liên quan quái gì đến mày, vợ tao ngủ với người nào mày cũng biết rõ như thế? Đánh nát cái miệng khốn khiếp của mày!” Ông ta nhào tới muốn đánh tiếp thì bị người phía sau giữ chặt.

“Lương Cương, đang bình thường mà làm gì vậy!”

“Đúng vậy, có gì từ từ nói chuyện.”

Hai người đàn ông ngã trên mặt đất cũng tức giận, cả hai đều đang trần truồng mà cũng đứng dậy gào lên: “** mày! Tao nói sai chỗ nào hả? Vợ mày qua lại với lão Tôn thôn bên cạnh không biết bao năm rồi, người trong thôn ai cũng biết đấy! Vợ mày nằm vui vẻ trên giường của người khác rồi chỉ ước gì mày không trở lại thôi, mày về vợ mày không hỏi hả? Mày chính là trò cười!”

Lương Cương tức giận tới trán nổi đầy gân xanh, âm thanh gầm thét của ông ta tới 18 phố cũng nghe được.

“Cmn mày lặp lại lần nữa xem! Lặp lại lần nữa! Bên ngoài thì khách khí xưng em gọi anh, sau lưng lại đâm tao như thế? Hả? Thằng khốn này! Hôm nay tao phải giết mày! Giết chết mày!”

“Lương Cương, bình tĩnh lại đã! Bình tĩnh lại đã!”

“Kiến Bân, anh cũng yên lặng chút đi.”

“Phải phải phải, mọi người đều bình tĩnh lại đã, có gì từ từ nói chuyện.”

Lương Cương phẫn nộ nói: “Các người nói thì dễ lắm, lúc bị người khác đâm sau lưng rồi mới biết có đau không!” Ông ta vung tay rời đi nhưng càng nghĩ càng giận, vì thế phi xe máy như điên về nhà, trên đường còn suýt bị ngã.

Từ Vệ Mai và Lương Vi vừa bắt đầu ăn cơm thì thấy ông ta nổi giận đùng đùng trở về, sau đó không nói câu nào đã lên phòng trên lầu.

Lương Vi khẽ hỏi: “Mẹ ơi, bố sao thế?”

Từ Vệ Mai ra hiệu bảo cô ăn cơm, còn mình thì bỏ đũa bát xuống lên lầu xem: “Mẹ đi xem bố con thế nào.”

Lương Cương chống nạnh đi đi lại lại trong phòng. Lúc Từ Vệ Mai mở cửa đi vào thì thấy ông ta đi loạn như con ruồi mất đầu.

“Anh sao vậy?” Giọng bà luôn nhu hòa.

Lương Cương thấy khuôn mặt xinh đẹp của Từ Vệ Mai thì đầu óc ong ong như nổ tung, trong đầu ông ta đều là những lời khốn khiếp của hai tên trong phòng tắm kia.

Lương Cương nhìn Từ Vệ Mai, hàm trên của ông ta căng cứng trông hơi dữ tợn.

“Rốt cuộc là thế nào?” Từ Vệ Mai đóng cửa lại.

Lương Cương: “Cô nói thật cho tôi biết, có phải cô thông đồng với ai bên ngoài rồi không?” Ông ta đang tức giận nên rất to tiếng.

Mặt Từ Vệ Mai tái đi.

Lương Cương chỉ về phía bà rồi nói: “Cô thành thật cho tôi! Có phải cô đội nón xanh cho tôi rồi không?”

“Anh nghe được gì ở bên ngoài rồi?”

“Cô nói cho tôi là có hay không!”

Từ Vệ Mai có chết cũng không thừa nhận.

Lương Cương nửa tin nửa ngờ trong lòng: “Được, chính cô cũng nói không phải. Nếu bị tôi bắt được, tôi sẽ đánh gãy chân cô!”

Từ Vệ Mai: “Lương Cương, anh tự hỏi lương tâm mình xem, từ khi gả cho anh, anh cho tôi được cái gì? Tôi đi theo anh đã được sống ngày nào yên ổn chưa? Vừa gả tới, nợ của bố mẹ anh cũng là tôi trả, về sau anh đánh bạc nợ tiền cũng là tôi trả. Mẹ tôi sống chết không cho lấy anh nhưng tôi vẫn lấy, tôi như bây giờ cũng coi như tự chuốc khổ vào thân.” Khổ thế nào bà cũng chịu được, thế nhưng người lấy bà lại không thèm quan tâm chút nào tới bà.

“Cô lại còn chê tôi nghèo! Tôi cũng muốn phát tài chứ, tôi cũng muốn cho cô sống thoải mái chứ! Có ai không muốn có tiền đâu!”

“Anh thì suốt ngày mạnh miệng! Anh đánh bạc thua bao nhiêu tiền cũng lấy tiền tôi vất vả dành dụm để trả. Tôi làm việc từ sáng tới tối rồi tiền cũng bị đem đi trả nợ cho anh. Năm ngoái, tôi không mua được cho Vi Vi một bộ quần áo mới, một bộ cũng không có! Ba lô của con bé bị hỏng, tôi chỉ biết rớt nước mắt rồi bảo thông cảm cho mẹ một chút, cuối cùng ba lô đó vẫn chắp chắp vá vá đến tận bây giờ. Anh không quan tâm đến gia đình này, không quan tâm đến tôi cũng không sao, nhưng dù thế nào anh cũng nên đau lòng cho con gái mình chứ? Chẳng lẽ anh muốn về sau nó không được đọc sách, rồi cũng thức khuya dậy sớm làm công trả nợ cho anh à?!”

Lương Cương quay đầu đi chỗ khác, mỗi lần Từ Vệ Mai nói tới những chuyện này, ông ta đều biết mình đuối lý nên không giảo biện nhiều.

“Anh đi một lần là 6, 7 năm mà không gửi được một đồng nào về. Tiền học, ăn mặc, tiêu dùng của Vi Vi đều đè lên vai tôi. Con trẻ nhà khác được mặc quần áo mới, đeo cặp mới, cả mua sách và đồ ăn vặt nữa. Vì thế tôi cũng không muốn để người khác xem thường con bé. Nhưng một mình tôi rất mệt mỏi, một tháng tiền lương còn chưa tới 1000 tệ, anh biết tôi mệt mỏi đến thế nào không!”

“Tôi biết mấy năm nay cô tủi hổ, nhưng không phải bây giờ tôi đang cố gắng kiếm tiền à!”

“Anh nói một câu tủi hổ là xong à? Một câu tủi hổ của anh là tóm gọn được quãng thời gian mình tôi chật vật à? Anh chẳng hiểu gì cả. Cứ coi như tôi có người bên ngoài rồi đội nón xanh cho anh đi, thì Lương Cương ạ, đó cũng là do anh đáng đời! Bây giờ tôi không còn tình cảm gì với anh nữa, nếu không phải vì Vi Vi thì tôi đã ly hôn với anh từ lâu rồi.”

Lời nói này quá đa nghĩa, mấy giây sau Lương Cương mới phản ứng lại rồi quát lớn: “Quả nhiên! Quả nhiên cô có người bên ngoài!”

Từ Vệ Mai khóc: “Vậy anh đánh gãy chân tôi là được rồi! Anh đánh đi! Dù sao đi theo anh cũng sống không bằng chết!”

Bà vừa khóc vừa nói làm Lương Cương thấy hơi mềm lòng, càng nghĩ càng thấy dù sao cũng là lỗi của mình, nhưng ông ta vẫn kìm nén một bụng tức  giận như cũ.

“Cô đừng khóc, đừng có khóc! Hôm nay đã bực rồi cô còn khóc, phiền chết đi được! Tôi nghe mấy con rùa khốn khiếp kia nói lung tung, sau đó hỏi cô có ngủ với đàn ông khác không, cô lại trả lời như vậy, còn nhắc lại chuyện cũ năm xưa nữa chứ.”

Từ Vệ Mai cúi đầu lau nước mắt, trông thì có vẻ yếu đuối nhưng thật ra lại kìm nén vẻ quật cường.

Lương Vi đứng ngoài cửa nghe được tất cả.

Bên trong bỗng nhiên yên lặng, cô sợ bọn họ đột nhiên mở cửa ra nên rón rén đi xuống nhà. Cô đi mỗi bậc thang đều dừng lại rất lâu, cô sợ nên chỉ dám phát ra âm thanh nhỏ xíu. Bởi an tĩnh thật đáng sợ, mà vào lúc này thì âm thanh nhỏ bé thôi cũng như bị phóng đại tới vô hạn.

Cô trở lại bên bàn cơm, thức ăn đã nguội lạnh, ăn vào cũng không còn vị gì nữa rồi.

Trời bên ngoài tối tới đen đặc, cả thế giới cũng lâm vào yên tĩnh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi