TRẪM CŨNG RẤT NHỚ NÀNG

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tâm tư Hác phu nhân không tinh tế nên đương nhiên không nhìn ra Đổng thị trước sau khác biệt, có điều Hác Chương thì không giống thế.

Y có thể từ xuất thân bình dân leo lên đến hàng lục phẩm, tâm tư nhãn lực đều đủ cả, thấy Đổng thị thu lại vui vẻ, sắc mắt dần chuyển sang lạnh lẽo thì y biết ngay mối hôn sự này không tiến xa được, y vôi hô lên, ‘Bên ngoài nóng, mời phu nhân vào bên trong cho mát.’

Thanh Li đi theo sau lưng mẫu thân, đương nhiên nàng cũng nhìn ra mấy phần thái độ của song phương, Hác phu nhân không dễ sống chung, nếu mối hôn sự này thật sự thành, chỉ sợ cuộc sống sau này của Nhị Nhi tỷ tỷ trôi qua không thoải mái.

Nghĩ như thế, nàng vô thức quay qua nhìn Nhị Nhi tỷ tỷ bên cạnh.

- --- Có lẽ do muốn tránh ánh nắng bên ngoài, nàng ấy đang cúi đầu, không nhìn ra biểu tình trên mặt.

Thanh Li thầm than một tiếng, nàng cũng không nói gì, đi theo mẫu thân vào trong.

Đổng thị đã hơn ba mươi tuổi, bởi lẽ bảo dưỡng tốt cộng thêm không phải lo lắng nhiều chuyện nên hiện giờ dung nhan vẫn vô cùng xinh đẹp, người không biết nhìn vào còn tưởng bà mới hơn hai mươi tuổi, Thanh Li và Phương Lan Nhị thì càng không cần phải bàn cãi, đang độ tuổi như hoa như ngọc, thời điểm đẹp nhất của đời người.

Bất luận là tuổi tác hay khí chất thanh cao, dáng vẻ lịch sự tao nhã, cộng thêm cực kỳ cao quý xuất trần, không hề giống với người phàm.

Hai bên đối lập rõ ràng, trái lại càng lộ ra mẹ con Hác gia có phần già nua tiều tụy hơn, cử chỉ thô tục chẳng bằng ai --- Trông có vẻ kém hơn người bình thường rất nhiều.

Hác phu nhân cảm thấy khí thế của mình bị đè ép không còn một mảnh, trong lòng liền không vui, muội muội ruột của Hác Chương --- Hác Mẫn cũng cảm thấy không được tự nhiên, nàng ta cúi đầu không nói một lời.

Bọn họ không nói lời nào, Đổng thị lại càng im lặng, chất nữ nhà ngoại của bà không phải thứ đầu đường xó chợ không ai muốn, hà tất phải vội vàng xem sắc mặt của người Hác gia mà làm việc?

Chưa gả sang mà còn thế này, giả sử sau này thật sự gả qua, vậy thì có thể sống ngày nào tốt đẹp không?

Trong lòng bà đã quyết cho nên bà không sợ gì cả, tay phe phẩy quạt tròn, ưu nhã bình thản, vô cùng tự đắc.

Hác phu nhân càng cảm thấy không thích, nói chuyện chỉ càng thêm mất mặt nên im lặng là tốt nhất.

Hác Chương thấy thái độ hai bên không quá thân thiện, trán y toát mồ hôi hột, cố gắng tươi cười giới thiệu hai bên với nhau, sau đó còn chủ động châm trà rót nước cho Đổng thị và Hác phu nhân, ra sức làm bầu không khí sôi nổi hơn.

Ban đầu Hác phu nhân vốn đã không tình nguyện, bây giờ sau khi nhìn thấy Phương Lan Nhị thì càng thêm không thích --- Mảnh mai yếu ướt, gió thổi một cái là bay, mặt mày cũng không vui vẻ, còn nữa, có thể sinh tôn tử hay không thì khó nói lắm.

Ngược lại là Hác Mẫn, nàng ta chợt ngẩng đầu lên nhìn Phương Lan Nhị rồi cười nhẹ, ‘Nương, mọi người đều nói nữ nhân thôn quê chúng ta mặc đồ đỏ đỏ xanh xanh, có điều hôm nay gặp mặt, con thấy thiên kim tiểu thư thành Kim Lăng cũng không hơn kém chúng ta là mấy.’

Nàng ta vừa nói xong, Hác phu nhân cũng bật cười hùa theo, bà ta đồng ý gật đầu, ‘Mẫn Nhi nói đúng, bây giờ ta mới để ý.’

Hác Mẫn mím môi cười cười, nhìn thoáng qua lời nói của nàng ta chẳng qua chỉ là một câu nói đùa tùy ý, tuy nhiên nàng ta hơi rũ mắt xuống, che giấu ánh sáng u ám trong đáy mắt.

- --- Nàng ta không thích cô nương Phương gia, nếu ca ca lấy nàng ấy thật thì Dao Nhi tỷ tỷ phải làm sao bây giờ?

Còn nữa, các cô nương ngồi bên đó xuất thân cao quý, cả người toát ra vẻ ưu nhã sang trọng, nhìn lại bản thân mình một chút mới thấy đặc biệt đau xót.

Càng không cần phải nói, vị Phương cô nương này cũng không hề vui vẻ giống như Dao Nhi tỷ tỷ, lúc nào cũng khiến mình hài lòng.

Những lời của Hác Mẫn không hề khách sáo, cũng cực kỳ thất lễ ---- Hôm nay Phương Lan Nhị mặc y phục đỏ, tất nhiên chính là màu đỏ trong miệng nàng ta, còn Thanh Li một thân xanh nhạt, hiển nhiên là màu xanh trong mắt nàng ta.

Chỉ một lời nói mà công kích cả hai cô nương, bất luận là vô tình hay cố ý, Đổng thị đều chướng mắt loại người này, trong lòng càng kiên quyết khôngthể kết thân với loại người thế này được.

Hác Chương cũng chưa từng nghĩ muội muội lại thốt ra một lời nói thất lễ cỡ này, không những công kích người trong lòng y mà còn cười nhạo hoàng hậu tương lai, đới ánh mắt dò xét của mấy vị nữ quan sau lưng Đổng thị và Thanh Li, chẳng hiểu tại sau trên lưng hắn bỗng đổ một lớp mồ hôi lạnh. 

Thanh Li ngồi kế bên Nhị Nhi tỷ tỷ, biết trong lòng nàng ây bất an, nàng bèn mượn tay áo rộng thùng thình lặng lẽ cầm tay động viên nàng ấy. 

Hác Mẫn ăn nói lỗ mãng, làm sao Thanh Li có thể không để bụng --- Loại người như vậy, ngay cả một ánh mắt nàng cũng không muốn cho, thế nhưng nàng sợ Nhị Nhi tỷ tỷ sẽ đau lòng, vì thế mà khổ sở.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi