TRẪM, ĐÃ YÊU MỘT CON LỢN

“A Húc, mấy người Huyễn Lam đi đâu mất rồi.” Chu Tiểu Bạch vẻ mặt kinh hãi đột nhiên chạy vào, nhào đến bên cạnh Mục Duệ Húc đang xem tấu chương nói.

Mục Duệ Húc nghe xong, vẫn cặm cụi viết nhận xét của mình vào tấu chương, cũng không thèm ngẩng đầu lên mà nói, “Bọn họ sáng sớm hôm nay đã đi rồi.”

“A?” Chu Tiểu Bạch hơi kinh ngạc, sau đó lại có chút ủ rũ cúi đầu nhìn Mục Duệ Húc.

“Vậy sao ngươi không nói cho ta? Ta còn chưa kịp nói lời từ biệt với bọn họ.” Chu Tiểu Bạch lầm bầm lẩm bẩm nói.

Mục Duệ Húc nghe thấy Chu Tiểu Bạch nói vậy thì nhíu nhíu mày, cũng không trả lời lại.

Chu Tiểu Bạch cũng im lặng không lên tiếng, cả người cứ bất động như tượng đứng ở đó. Mục Duệ Húc nhìn tấu chương sau đó lại nhìn vẻ mặt phờ phạc của Chu Tiểu Bạch, hắng giọng một cái, “Nghe bảo phong cảnh ở Giang Nam rất đẹp, trẫm gần đây cũng có ý định vi phục xuất tuần, đi thăm dò dân sinh địa phương một phen.”

Chu Tiểu Bạch vừa bắt đầu có chút ngớ ra, nghe Mục Duệ Húc nói xong, bất động vài giây, sau đó đột nhiên một mặt hưng phấn nhào tới, nhìn Mục Duệ Húc nói, “A Húc, chúng ta có thể ra ngoài chơi sao?”

Mục Duệ Húc khóe môi hơi cong lên, xoa xoa mặt Chu Tiểu Bạch, cười nói, “Trẫm lúc nào nói sẽ dẫn ngươi theo?”

Chu Tiểu Bạch nghe thế thì vô cùng hoảng hốt, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhúm vô cùng đáng thương, “Ngươi muốn để ta một mình ở lại nơi này sao?”

Mục Duệ Húc nhìn Chu Tiểu Bạch ngoác miệng ra, ý cười ở khóe miệng càng rõ thêm, nhìn Chu Tiểu Bạch giả vờ nghi hoặc nói, “Làm sao vậy, không thể được sao? Ngươi xem đường xá xa như thế, mà ngươi cái gì cũng không biết, nếu như mang ngươi theo không phải sẽ vô cùng phiền phức sao?”

“Ta...... Ta sẽ không gây thêm phiền phức cho ngươi đâu!” Chu Tiểu Bạch có chút sốt sắng, đỏ mặt nói.

Mục Duệ Húc nén cười nhìn Chu Tiểu Bạch, bày ra bộ dáng trong lòng ta và người đều biết kết quả mà, nhìn một chút, Chu Tiểu Bạch liền chép chép miệng, một mặt thương tâm  ngồi xổm ở góc tường chuyên chú vẽ vòng tròn.

“Uy, làm sao vậy?” Mục Duệ Húc nhìn Chu Tiểu Bạch giống như hài tử muốn kẹo nhưng không có được thế kia, vẻ mặt vô cùng thê thảm ngồi ở góc tường, may mà hoàng cung này ít người, bằng không còn tưởng rằng chính mình đang bắt nạt tiểu hài tử.

Chu Tiểu Bạch ngẩng đầu lên, nước mắt lưng tròng nhìn Mục Duệ Húc, chu chu miệng nói rằng, “A Húc, ta không muốn ở đây một mình đâu.”

“Như vậy ư.” Mục Duệ Húc giả vờ khó xử sờ sờ cằm, giống như đang phải suy nghĩ một vấn đề trọng đại.

“A Húc, ta sẽ rất nghe lời mà. Sẽ không gây cho ngươi phiền toái đâu!” Chu Tiểu Bạch nhìn thấy Mục Duệ Húc như vậy liền cảm thấy có hi vọng, vội vã lên tiếng đảm bảo.

“Cái này, mấy ngày nữa trẫm sẽ khởi hành, trong mấy ngày này, phải xem biểu hiện của ngươi ra sao đã.” Mục Duệ Húc tựa như khó xử mà lên tiếng.

Chu Tiểu Bạch bé ngoan một mặt chờ mong gật đầu.

Trương công công cảm thấy thế giới này có chút huyễn hoặc. Phải nói rằng, y đã hầu hạ vị Hoàng Đế này từ khi hắn vừa mới sinh ra, trên căn bản, ở trong mắt Trương công công, y chính là mãi mãi sẽ làm nhiệm vụ này, cho đến khi y chết, nhưng bây giờ, dường như có người có thể sẽ cướp công việc của y. Hơn nữa, kẻ cướp này đến việc làm sao để trở thành một con người đúng nghĩa cũng chưa làm xong. Trương công công cảm thấy có chút ưu thương.

Tuy rằng Hoàng đế đại nhân từ biên cương trở về, nhưng căn bản những vật dụng thường ngày đều là những thứ quen thuộc, chính vì thế, Hoàng Đế đại nhân của chúng ta không cần thị nữ, hay cũng có thể bởi vì tính cách quá mức kỳ quái của Hoàng Đế đại nhân, nên hậu cung không hề có một phi tử nào. Đó cũng là nguyên nhân tại sao trong hoàng cung này ngoài thái giám ra không có một bóng dáng nữ nhân nào. Các tiểu thái giám thì đảm nhận việc quét tước sắp xếp vệ sinh, thái giám tổng quản là Trương công công thì phụ trách nhắc nhở Hoàng đế đại nhân ăn cơm mặc y phục. Thế nhưng, tất cả mọi thứ đều thay đổi hoàn toàn sau khi Hoàng Đế đại nhân nhặt được Chu Tiểu Bạch. Bây giờ, Thiên Tử không những không muốn hạ nhân hầu hạ, mà trái lại còn bắt đầu hầu hạ người khác. Trương công công nhìn vị Thiên Tử kia tay cầm muỗng dụ dỗ tiểu gia hỏa Chu Tiểu Bạch kia rời giường ăn cơm, từng chút từng chút một dạy y cách mặc y phục, bước đi, thậm chí còn quỳ một chân trên đất giúp tiểu tổ tông kia cởi giày! Trương công công lúc đó liền cảm thấy trái tim của mình triệt để bị tổn thương sâu sắc.

Được rồi, nếu như y không cần phải làm việc để kiếm sống, Hoàng Đế bệ hạ đã để hắn rảnh rỗi nghỉ ngơi, vậy thì y sẽ đi giám sát đám tiểu thái giám kia, giúp những thiếp thân kia hầu hạ mấy chuyện lặt vặt của Hoàng Đế đại nhân tốt hơn, bản thân cũng có thể thuận tiện giúp đỡ một tay. Tuy rằng Trương công công biết rõ bởi vì mình là kỳ đà cản mũi nên mới bị vị Hoàng Đế anh minh kia xua đuổi thế này, nhưng xét thấy vị Hoàng Đế này đã làm ra khá nhiều chuyện kì quái, nên Trương công công vẫn không cảm thấy có gì kinh ngạc cho lắm.

Nhưng mấu chốt là, ngày hôm nay Hoàng đế đại nhân lại cho gọi y đến, sau đó lại quay nhìn Chu Tiểu Bạch vẻ mặt đang ngơ ngác đứng bên cạnh, bảo rằng giao y cho mình dạy dỗ cách làm sao để hầu hạ người khác, Trương công công cảm thấy thế giới này thật sự có gì đó sai sai.

“Sư phụ, là thế này phải không?” Chu Tiểu Bạch kéo kéo y phục của Trương công công, chỉ vào một cái bát nước trà đã có chút biến đen.

Trương công công không nói gì nhìn Chu Tiểu Bạch một mặt hồn nhiên không biết gì kia, dùng bát pha trà lớn như vậy, còn thả tậ nửa bát lá trà, tổ tông của tôi ơi, đó là cống phẩm tốt nhất đấy, toàn bộ hoàng cung đều không có bao nhiêu, ngươi sao lại có thể lãng phí như vậy chứ!

Chu Tiểu Bạch thấy Trương công công không lên tiếng liền tự mình đem bát trà bưng đến trước mặt Trương công công, chén trà kia giống hệt như…, vừa đắng lại vừa chát, mà mấu chốt là, Chu Tiểu Bạch người này lại dùng nước lạnh để pha!

Trương công công quả thực rất muốn mắng người, nhưng khi nhìn Chu Tiểu Bạch, Trương công công chỉ có thể tự nhủ trong lòng, đây là tâm can bảo bối của hoàng thượng, đây là tâm can bảo bối của hoàng thượng, đây là tâm can bảo bối của hoàng thượng......

“Có chỗ nào không đúng sao?” Chu Tiểu Bạch nhìn Trương công công không nói lời nào, một mặt tò mò hỏi.

Trương công công nhìn chằm chằm Chu Tiểu Bạch một hồi, sau đó không nói gì nặn ra một khuôn mặt tươi cười, “Công tử, xin hãy xem qua cách làm của nô tài.” Nói xong, Trương công công đưa tay lấy một ít lá trà, lại lấy ra dùng cụ uống trà quý giá, sau đó gọi một tiểu nô tài đem nước nóng ra, đổ vào một phần nước nóng, sau đó đổ nước đó đi, tiếp đó lại đổ vào một phần nước khác, sau đó chờ đợi một lúc, Trương công công cười cười mở nắp trà ra, một mùi thơm xa xưa dần ngập tràn khắp căn phòng.

“Công tử, hiểu không?” Trương công công đem cốc uống trà dâng trước mặt Chu Tiểu Bạch, cười tủm tỉm nói. 

Chu Tiểu Bạch nhìn y, gãi đầu một cái, có chút nghi hoặc lên tiếng, “Cái này...... Không phải ta cũng làm y chan vậy sao?”

Nụ cười trên mặt Trương công công trở nên cứng ngắt.

Chu Tiểu Bạch có chút nghi hoặc nhìn y, “Ta cũng làm hệt như những gì sư phụ vừa mới nói mà. Ta lấy ra một bát lá trà, sau đó rót nước, chỉ là nước nóng dùng hết rồi, sau đó ta đem nước đổ đi, lá trà vứt đi một nửa, sau đó ta cũng lại cho nước vào, ta cùng sư phụ làm không phải giống nhau sao?”

Vì lẽ đó, ngươi không phải lãng phí như ta nghĩ, mà so với ta nghĩ còn lãng phí hơn! Trương công công tay cầm chén trà có chút run run. Đó chính là lá trá thượng đẳng a, ngươi lại đổ đầy một bát, sau đó lúc ngâm trà lại đổ mất nửa bát nữa! Ngươi còn nói ngươi làm giống ta, chúng ta đến cùng làm giống nhau chỗ nào?!

Thân là một nô tài có nhiều thâm niên làm ở nơi thâm cung này, Trương công công luôn luôn dày công tu dưỡng nghề nghiệp, y nên mặt mỉm cười, không được để cho người ta lưu tâm về câu chuyện, y nên một lòng vì chủ nhân mà cân nhắc, làm một nô tài giúp chủ tử phân ưu, y càng nên kiên trì khoan dung, không thể đối với chủ nhân nổi nóng.

Nhưng là, thứ lỗi cho y, y thật sự rất muốn mắng người!

Thực sự là rất kính nể Hoàng Đế bệ hạ vĩ đại của bọn họ, có thể cùng người kia vui vẻ ấm áp sinh hoạt lâu như vậy, một người có tâm trí như vây, không trách bộc lộ được tài năng từ trong vô số càng hoàng tử! Trương công công nhìn vẻ mặt ngây thơ của Chu Tiểu Bạch, trong lòng thầm niệm, đến cả một người nóng tính như bệ hạ thế kia cũng có thể cùng Chu Tiểu Bạch sống hòa thuận, bản thân là người tính tình luôn tốt thế này, làm sao có khả năng...... Không nhịn được!

“Công tử, không sao cả, xin hãy chiếu theo những gì lão nô làm, chúng ta làm lại một lẫn nữa.”

“Công tử, không việc gì cả, làm thêm mấy lần, nhất định sẽ khá hơn.”

“Công tử, ngươi nhất định có thể.”

Bệ hạ, bằng không vẫn là ngài tự mình đến dạy đi!

Mục Duệ Húc tràn đầy phấn khởi tiêu sái trở về gian phòng, ngày hôm qua nói với Chu Tiểu Bạch muốn xem y biểu hiện tốt, bằng không sẽ không dẫn y đi ra ngoài, ngày hôm nay xem ra, hiệu quả rất rõ rệt.

Nhớ đến Chu Tiểu Bạch ngày hôm nay đưa cho mình cái khăn ướt nhẹp để lau mặt, Mục Duệ Húc có một loại cảm giác trong nhà có trẻ con trưởng thành. Tuy rằng, Chu Tiểu Bạch quên đem khăn mặt vắt khô, tuy rằng cái khăn kìa còn đầy nước, tuy rằng điều khiến cho mảng áo trước ngực hắn ướt sũng, nhưng cái này không thể ngăn được tâm tình vui vẻ của Hoàng Đế bệ hạ.

Mục Duệ Húc đi tới tẩm cung, chỉ nhìn thấy một mình Trương công công đang cắm cúi thu dọn, trong lòng đột nhiên có chút kỳ quái. Mình không phải bảo Trương công công dạy dỗ Chu Tiểu Bạch sao? Vật nhỏ kia hiện tại đi đâu rồi?

“Bệ hạ.” Trương công công nhìn Mục Duệ Húc đi vào, cung kính cúi người hành lễ.

Mục Duệ Húc liếc nhìn gian phòng, không nhìn thấy Chu Tiểu Bạch, lông mày hơi nhíu lên, “Tiểu Bạch đâu?”

“Ạch...... Công tử vì bệ hạ đi chuẩn bị Ngọ Thiện rồi.” Trương công công có chút khó khăn nói.

“Hửm?” Chuẩn bị Ngọ Thiện? Vật nhỏ kia định chuẩn bị gì đây? Thật có chút hiếu kì.” Mục Duệ Húc có chút cao hứng nghĩ. Đột nhiên nhìn thấy chén trà trên bàn, thuận tay cầm lên, hơi nhấp một miếng, sau đó có chút không vui nói, “Trà này là do ai pha thế?” Có chút lạnh không nói, không hề có vị thơm, vừa nhìn liền biết là nhiệt độ không đúng, còn có chút chát. Trong hoàng cung của trẫm lúc nào lại nuôi một hạ nhân không dùng được như thế chứ.

“Là công tử pha.” Trương công công nhìn dáng vẻ này của Mục Duệ Húc, có chút nóng nảy nói. Cái này Chu Tiểu Bạch cơ hồ đã dùng hết lá trà trong hoàng cung này mới pha ra được một chén bình thường….nhất rồi đó. Trương công công một mặt chua xót nghĩ.

Mục Duệ Húc vừa nghe thấy thế lông mày liền giãn ra, chén trà này vẫn là uống không tệ, rất vừa miệng.:))))))

“Trương công công, kỳ thực trà này uống cũng không tệ lắm. Tiểu Bạch còn rất hiểu chuyện mà! Lại còn học được pha trà rồi.” Mục Duệ Húc vui cười hớn hở nói.

Trương công công nhìn vẻ mặt thay đổi còn nhanh hơn lật sách kia, hoàn toàn không có tư thái của một vị Đế Vương của Mục Duệ Húc, mặt không chút cảm xúc. Đã ở cùng Chu Tiểu Bạch một buổi sáng, hiện tại y đã đạt được cảnh giới xem mọi thứ là hư không rồi.

“A Húc, ngươi về rồi.” Chu Tiểu Bạch đột nhiên xuất hiện ở cửa, nhìn thấy Mục Duệ Húc, vẻ mặt vô cùng vui mừng lên tiếng.

“Ta đã chuẩn bị bữa trưa cho ngươi. Mau tới nếm thử đi.” Chu Tiểu Bạch vẻ mặt vô cùng kiêu ngạo lên tiếng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi