TRẪM, ĐÃ YÊU MỘT CON LỢN

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tuy lần này ra ngoài Mục Duệ Húc lấy tiếng là vi phục xuất tuần, thế nhưng thực tế mục đích chính của Mục Duệ Húc là mang theo sinh vật Chu Tiểu Bạch được nuôi trong chuồng trường kỳ này đi ra ngoài hóng gió một chút.

Chuyện này, một phần cũng có dính líu đến Huyễn Lam, mặc dù lúc đó Mục Duệ Húc trên danh nghĩa nói rằng hi vọng Chu Tiểu Bạch có thể quen biết được nhiều bằng hữu, thế nhưng trên thực tế trong lòng vẫn là không cách nào ức chế được dấm chua bốc lên, hơn nữa Chu Tiểu Bạch còn bảo thích Huyễn Lam, khiến cho Mục Duệ Húc càng cảm thấy khó chịu.

Sau đó, trước khi Quán Tố đi, Mục Duệ Húc còn đặc biệt đi tìm y, dự định thăm dò một hồi xem tại sao Chu Tiểu Bạch lại thích Huyễn Lam như thế? Ta thực sự là không nghĩ ra? Lẽ nào cũng bởi vì hắn ta nhìn quá đẹp? Nhưng mà ta cũng đâu có thua gì.

Đương nhiên, vị Hoàng đế đại nhân tôn quý của chúng ta không dùng ngữ khí trực tiếp như vậy, thế nhưng mọi thứ đều rất rõ ràng trong mắt Quan Tố đại sư, y khẽ mỉm cười, Hoàng đế đại nhân mịt mờ thứ ngôn ngữ bình thường kia đã bị tự động phiên dịch thành bộ dáng này. Quán Tố đại sư cũng không có nhiều lời, chỉ nói ra hai chữ, Mục Duệ Húc sau đó cũng không nói gì thêm mà cáo từ.

Hai chữ Quán Tố nói, chính là tự do.

Chu Tiểu Bạch trước kia là một chú lợn thứ thiệt, được nuôi trong chuồng, sau đó đã biến thành người, vẫn bị Mục Duệ Húc nuôi chuồng, trên căn bản vẫn bị vây ở trong hoàng cung. Mà Huyễn Lam, là một con chồn hoang, ở ngoài hoang dã thời gian dài đã quen. Đối với thế giới của Chu Tiểu Bạch, Huyễn Lam giống như một vật chủng mới mẻ vậy, tuy rằng mang theo cảm giác ly kỳ, thế nhưng, có thể Chu Tiểu Bạch chính mình cũng không biết, sự yêu thích mà Chu Tiểu Bạch dành cho Huyễn Lam mơ hồ bên trong còn kèm theo cả sự ước ao.

Vì lẽ đó, lúc đám Huyễn Lam rời đi, Mục Duệ Húc luôn trầm tư, nhìn Chu Tiểu Bạch thế kia, liền quyết định đến Giang Nam dắt heo đi dạo.

Mà đối với một con lợn mà nói, ngươi muốn y ngăm thơ đối nghịch? Muốn y thưởng thức mỹ cảnh? Đây chắc chắn là ngươi có bệnh. Vì thế hành trình của bọn họ chỉ còn lại một hạng mục, chính là ăn.

“A Húc, nhanh lên một chút!” Chu Tiểu Bạch vẻ mặt hưng phấn lôi kéo Mục Duệ Húc chạy lên phía trước, nhìn giống hệt một tiểu hài tử lôi kéo đại nhân đi mua hồ lô đường cho y vậy. (Ú: sao cứ có cái so sánh này hoài vậy nhỉ, mn có thấy nhàm không chứ Ú thấy nhàm ấy =3=)

Ngày hôm nay Chu Tiểu Bạch dậy rất sớm, cũng bởi vì ngày hôm qua lúc quay về nghe thấy được trên đường có người nói có một ngư dân ở ven bờ đánh bắt cá, làm thịt cá ngay tại chỗ, mùi vị ngon vô cùng. Chính vì thế mới sáng sớm Chu Tiểu Bạch cứ như chơi máu gà(1), kéo Mục Duệ Húc chạy đến chỗ đã nghe thấy ngày hôm qua.

Đó là một nơi ở ngoại thành khá vắng vẻ, một bên chính là hồ nước, trên hồ đậu một con thuyền đánh cá, nhìn vừa yên tĩnh lại tịch mịch. Đi vào phía trong ven hồ là có thể nhìn thấy một hộ gia đình, xung quanh ngập tràn màu xanh biếc của trúc, nhìn qua giống hệt bầu không khí của một ẩn sĩ.

“A Húc, chính là chỗ này rồi.” Chu Tiểu Bạch vô cùng hứng phấn, kéo Mục Duệ Húc nãy giờ không nói một lời chạy vào bên trong.

“Được rồi, đừng nóng vội, bọn họ cũng không có chạy mất đâu.” Mục Duệ Húc bật cười nói.

“A Húc, ngươi nhanh lên một chút, bằng không cá làm xong cũng bị người khác ăn mất.”

Chu Tiểu Bạch lôi kéo Mục Duệ Húc, đột nhiên nhìn thấy một nữ hài tử cầm cá đi ra. Đó là một người mặc y phục vải thô đơn giản, da dẻ có chút đen, xem ra là một tiểu cô nương khoảng chừng mười ba mười bốn tuổi. Tiểu cô nương này thấy bọn họ thì có hơi sững sốt, sau đó đột nhiên liền nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng tinh, đôi mắt to tròn sáng rực, cười nói, “Các vị đến ăn cá sao? Vừa vặn chúng ta mới bắt được một mẻ, tươi ngon vô cùng.”

Nói xong liền né người qua một bên để hai người Mục Duệ Húc đi vào. Chu Tiểu Bạch vẻ mặt vô cùng phấn khích bước vào. Trong nhà này có bàn đá cùng ghế, ở bên cạnh chính là rừng trúc xanh biếc bao quanh, hai bên trái phải cũng có vài người, xem ra cũng là vì nghe danh tiếng. Người ăn ở đây cũng khá yên lặng không có người nào lớn tiếng ồn ào. Thật là có chút tư vị nho nhã.

Nơi này được xây bằng trúc, tầm nhìn cách đó không xa là hồ nước tĩnh mịch, lại thêm nguồn cá tươi ngon miệng, thật sự là mang một tư vị đặc biệt. Không trách có nhiều người chạy đến nơi này như vậy, Mục Duệ Húc nghĩ.

Tiểu nha đầu kia nhìn bọn họ, bước tới rót trà nước, sau đó cười nói: “Các vị là từ xa đến phải không? Bọn ta ở nơi này chưa từng thấy người tôn quý như vậy. Hai vị muốn ăn gì? Ở đây món cá gì bọn ta cũng đều làm được!”

Mục Duệ Húc nhìn tiểu nha đầu này, cười nói, “Ngươi còn nhỏ như thế mà rất lanh lợi.”

“Hài tử nhà nghèo luôn phải lo liệu việc nhà từ sớm, có gì mà kỳ lạ đâu, khách nhân muốn ăn gì? Chúng ta vừa đánh được hai con cá vược(*), vừa hay có thể ăn liền lúc này.”

Mục Duệ Húc liếc mắt nhìn Chu Tiểu Bạch, phát hiện vật nhỏ này đang nhìn chằm chằm bàn ăn người khác với ánh mắt thèm thuồng, nhất thời có chút bất đắc dĩ liền gõ một cái lên đầu của y.

Chu Tiểu Bạch đang nhìn đồ ăn của người khác đến chảy cả dãi, nhất thời không quan sát, ôm đầu kêu lên, có chút oan ức nhìn Mục Duệ Húc hỏi, “A Húc, ngươi làm gì vậy? Đau quá nha.”

Mục Duệ Húc có chút bất đắc dĩ, “Người ta hỏi ngươi muốn ăn cái gì?”

Chu Tiểu Bạch lúc này mới nhìn thấy tiểu cô nương vừa rồi kia, nói rằng: “Ta muốn món trong thực đơn nơi này.”

Tiểu nha đầu nhất thời sửng sốt, cười nói, “Khách nhân, món ăn trong thực đơn bọn ta có rất nhiều, không biết ngài muốn loại nào?”

Chu Tiểu Bạch trầm tư một lúc, “Vậy thì mỗi món một phần.”

Tiểu nha đầu có chút bối rối, “Khách nhân, cá chúng ta mới đánh được cũng chỉ có hai con, không làm được nhiều món ăn như vậy, không thì ngài xem xem mình thích nhất món gì thì hãy gọi? Bọn ta sẽ làm nhiều hơn bình thường cho ngài được không?”

Chu Tiểu Bạch khó xử. Câu trả lời này không đúng rồi, bình thường vào lúc này, không phải tiểu nhị đều sẽ rất vui vẻ sao, ánh mắt còn mang theo kính nể nhìn mình, sau đó lại mang cho mình một đống đồ ăn ngon không phải sao? Tại sao nơi này lại không như vậy?

Mục Duệ Húc nhìn Chu Tiểu Bạch, liền hiểu ngay vật nhỏ này đang bị cái gì. Hắn cũng thật sự không biết làm gì, tên tiểu tử này không biết chữ, lại không biết tên những món ăn kia, trước đó sau khi quan sát liền biết làm thể nào để gọi món ăn, sau đó liền cho rằng mỗi lần gọi món đều phải làm vậy.

Mục Duệ Húc liếc mắt nhìn Chu Tiểu Bạch, sau đó quay về tiểu nha đầu kia lên tiếng, “Làm món sở trường của các ngươi là được.”

Tiểu cô nương gật gật đầu, sau đó rời đi.

Chu Tiểu Bạch gật gật đầu, trong lòng nhớ kỹ, sau này nếu lại gặp phải tình huống như thế này thì phải làm như vậy. A Húc thật thông minh, ta sẽ nhớ kỹ!

Không lâu sau món ăn được đem lên, món đầu tiên là một dĩa cá kho to, nhìn vô cùng tươi ngon còn mang theo mùi thơm nức mũi. Chu Tiểu Bạch vừa nhìn thấy mắt ngay lập tức sáng lên. Mục Duệ Húc nhìn thấy bộ dáng này của y liền gõ đầu y một cái, nói, “Đợi một chút.”

Chu Tiểu Bạch cảm thấy khó hiểu, sau đó nhìn thấy Mục Duệ Húc đem dĩa cá kho kéo đến trước mặt hắn, Chu Tiểu Bạch muốn kéo lại, nhưng lại bị ánh mắt của Mục Duệ Húc ngăn lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn Mục Duệ Húc.

Mục Duệ Húc nhìn vẻ mặt bất đắc dĩ của Chu Tiểu Bạch, đưa tay cầm lấy đôi đũa, nhìn dáng vẻ như sắp khóc của Chu Tiểu Bạch, không khỏi có chút buồn cười. Chẳng lẽ hắn nhìn giống loại người sẽ bỏ đói y sao?

Mục Duệ Húc tỉ mỉ gắp xương cá ra, vừa mới chuẩn bị bỏ vào trong bát Chu Tiểu Bạch thì đã bị Chu Tiểu Bạch sút một sút trực tiếp vào miệng. Mục Duệ Húc ngừng lại một chút, sau đó rất nhanh trở lại bình thường giống như chưa từng có gì xảy ra, thu đũa về, tiếp tục giúp y lừa xương cá.

Tốc độ Mục Duệ Húc rất nhanh, hơn nữa cá này xương cũng không nhiều. Không lâu sau Chu Tiểu Bạch đã vui vẻ cặm cụi ăn đám thịt cá tươi ngon trong bát của mình. Mục Duệ Húc lại nhìn dĩa cá vượt hấp, còn có canh cá phía trên còn bỏ thêm ít rau dại xanh, cũng tự mình múc một chén mà dùng.

Vị canh cá ở đây rất ngon, mang theo một ít vị ngọt thanh, dư vị thật sự khiến người ta vấn vương. Mục Duệ Húc gắp một miếng rau, lúc cho vào miệng cũng không biết là nghĩ tới điều gì, động tác dường như chậm lại.

Chu Tiểu Bạch ăn vô cùng cao hứng, thịt cá này rất tươi, hơn nữa một chút xương cũng không có, Chu Tiểu Bạch ăn vô cùng vui vẻ, đồng thời cũng không quên chia cho Mục Duệ Húc một ít.

Vốn là Chu Tiểu Bạch nhìn thấy Mục Duệ Húc lừa xương cá, y cũng muốn thử xem, kết quả đem một miếng cá đẹp đẽ phá nát đến biến dạng. Mục Duệ Húc thở dài, vò vò đầu của y nói, ngươi chỉ việc ăn thôi, những chuyện này cứ để ta làm là được.

Chu Tiểu Bạch nhìn thành quả của mình cũng trực tiếp từ bỏ việc này, chỉ là lúc ăn đều không quên gắp cho Mục Duệ Húc một miếng.

Có lẽ là do Mục Duệ Húc bọn họ lúc tới đã muộn, hoặc cũng có lẽ là do Chu Tiểu Bạch ăn quá ngon miệng không thể dứt ra, cảm thấy ăn một lần chưa đã, hơn nữa Chu Tiểu Bạch còn nhớ vị tiểu cô nương kia bảo rằng nơi này của bọn họ không chỉ có mấy món trên thực đơn kia, vì lẽ đó nhất định còn có mấy món ngon khác. Nhưng nơi này thật sự có chút hẻo lánh, Chu Tiểu Bạch một chút cũng không hề muốn đi lại một lần nữa. Chu Tiểu Bạch nhìn Mục Duệ Húc, bày ra vẻ mặt lấy lòng nói, “A Húc, ngươi cảm thấy cái này ăn ngon chứ?”

Mục Duệ Húc uống một hớp canh, nhìn Chu Tiểu Bạch. Có thể nói hắn là người chứng kiến Chu Tiểu Bạch trưởng thành, Chu Tiểu Bạch còn chưa nói hết ý, hắn đã biết y muốn làm gì rồi.

“A Húc.” Chu Tiểu Bạch lấy lòng kêu một tiếng.

Mục Duệ Húc liếc mắt nhìn y, vật nhỏ này có phải cho rằng nếu y làm nũng là mình có thể đồng ý mọi thứ?

Hai mắt Chu Tiểu Bạch ươn ướt, còn bày ra vẻ mặt vô cùng đáng thương.

Mục Duệ Húc thở dài, phương pháp này quả nhiên đối với trẫm rất hữu dụng!

“Chủ quán.” Mục Duệ Húc hướng về phía tiểu nha đầu đang bận bịu kêu.

Tiểu nha đầu vừa nghe, liền dừng công việc đang làm đi tới, cười trong sáng, “Khách nhân có chuyện gì sao?”

“Nơi này của các ngươi có thể tá túc được không? Chúng ta dự định ở chỗ này một đêm.”

Tiểu nha đầu sửng sốt một chút, sau đó cười nói, “Như vậy à, chuyện này ta không thể làm chủ, ta phải đi hỏi nương của ta đã. Khách nhân xin đợi một chút.”

Mục Duệ Húc gật đầu, tiểu nha đầu trong chớp mắt đã mất dạng. Mục Duệ Húc quay đầu lại, bắt gặp Chu Tiểu Bạch đang nhìn chăm chú tiểu nha đầu kia, không hề chớp mắt.

Mục Duệ Húc có chút kỳ quái, “Làm sao vậy? Ngươi sao lại nhìn chằm chằm người ta thế?”

Chu Tiểu Bạch chớp chớp mắt, giống như phục hồi lại tinh thần, liếc mắt nhìn Mục Duệ Húc, không hề nói gì.

Nhà này vốn làm nghề đánh bắt cá kiếm sống, nhưng bởi vì nữ chủ nhà này làm cá ăn rất ngon, cho nên mới suy nghĩ đến việc mở quán ăn. Nhưng phần lớn người đến đây ăn đều là người vùng này, cho dù ở nơi khác thì cũng chỉ đến đây nếm thử hương vị tươi ngonn rồi đi, dù sao nơi này có chút đơn sơ, những người có thể đến đây ăn ít nhiều cũng là kẻ có tiền, trên căn bản không có bao nhiêu người sẽ muốn qua đêm ở chỗ này.

Vì thế tiểu nha đầu kia cũng là lần đầu gặp việc này, dù sao nơi này của bọn họ, tuy rằng nhìn thì thấy phong nhã đấy nhưng vẫn không thể thay đổi được bản chất có chút bần hàn của bọn họ. Tiểu nha đầu đi hỏi ý kiến nương của mình, mẹ nàng nghe vậy liền cảm thấy đây là hai nhân vật lớn, sợ rằng nơi đơn sơ này của bọn họ chiêu đãi không tốt người ta, liền bảo nàng đi tìm cha quyết định. Cha của nàng đang đánh bắt cá, lúc quay về liền nghe tin tức này, cảm thấy hai người kia phân nửa nhất định là người giàu có đi chơi thăm thú, nhất định sẽ vung tay rất xa hoa, liền gật gù đáp ứng.

———————–

(*) Đây là hình ảnh cho cá vược, nó lạ hoắc đối với Ú, hoặc là có ăn mà không biết:v

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi