TRẪM, ĐÃ YÊU MỘT CON LỢN

Ô Tán nới lỏng dây trói giúp Mục Duệ Vũ, vừa rồi câu cuối cùng Mục Duệ Húc nói như thế chứng tỏ hắn chấp nhận quan hệ của mình và Mục Duệ Vũ, thật ra Ô Tán không hề nghĩ tới, sau khi y nói ra lời này, vốn cho rằng Mục Duệ Húc dù thế nào đi chăng nữa cũng sẽ không chấp nhận mình, vậy mà không nghĩ tới, vị Đế Vương trong truyền thuyết này trong lòng vẫn có sự ôn hòa như thế. Ô Tán không khỏi cảm thấy có chút vui mừng.

Mục Duệ Vũ nghe câu nói cuối cùng của Mục Duệ Húc, thật sự là không biết là cái phản ứng chết tiệt gì. Lão ca ngươi không phải là nên phản đối sao?! Chính vì tưởng thế nên mới nhịn không được lên tiếng giúp tên ngu này, nhưng kết quả không ngờ hoàng huynh của mình lại bày ra một bộ dáng hoàn toàn đồng ý, các ngươi cứ việc song túc song phi đi, trẫm hoàn toàn tán thành hai tay, điều này thật sự khiến Mục Duệ Vũ hỏa nộ công tâm muốn phát tiết nhưng vẫn phải sống chết nín nhịn trở lại!

Hoàng huynh, huynh có thể đừng gàng bướng như vậy được không?! Cái dáng vẻ đàm luận chuyện quốc gia đại sự vừa rồi của huynh, còn cả đạon đối thoại tỏ ý mơ ước Ô Mẫn, muốn tên ngu này phản bội lại toàn bộ Ô Mẫn Tộc của y chỉ là nói chơi vậy thôi sao?! Làm nửa ngày, con mẹ nó huynh chỉ vì rảnh rỗi nên kiếm việc phá sao!

Mục Duệ Vũ cảm thấy bản thân bây giờ như một thằng ngốc vậy, đáng lẽ nên để cho hoàng huynh của mình sỉ nhục chèn ép tên gia hỏa này mới đúng, giờ thì hay rồi, bản thân được cởi trói, trong phòng lại chỉ còn hai người bọn họ, Mục Duệ Vũ hiện tại cảm thấy cả người không dễ chịu tí nào.

Ô Tán giúp nới lỏng dây trói cho Mục Duệ Vũ, nhìn y phục đơn bạc trên người đối phương, cả người chỉ có một cái ngoại bào đỏ thẫm, đã thế cổ áo còn hở ra rất lớn, có thể nhìn thấy cả xương quai xanh tinh xảo, cả làn da trắng nõn kia, Ô Tán nhìn thấy thế liền vội vàng dời tầm mắt, sau đó có chút không tự nhiên nói, “Ngươi sao lại mặc ít như thế?”

Ô Tán theo bản năng nhìn xuống vòng eo thon của đối phương, còn cả thân thể gầy yếu ấy, vóc người như thế này, ở Ô Mẫn của bọn y chắc chắc sẽ bị xem thường, nam tử Ô Mẫn bọn họ đều lấy sức mạnh là thước đo của cái đẹp, yêu chuộng sự cường tráng, nhưng khi y lần đầu tiên nhìn thấy Mục Duệ Vũ thì ánh mắt không thể dời đi được. Y chưa bao giờ thấy một nam tử như vậy, đôi mắt hoa đào, môi hồng răng trắng, rõ ràng là một nam nhân như thế nhưng so với nữ nhân còn đẹp hơn, vòng eo lại trông có vẻ mềm mại hơn, tính khí lại xấu, rất dễ tức giận, nhưng mà người như vậy, chỉ cần bỗng nhiên nở nụ cười sẽ khiến người khác tâm thần bất định.

Ô Tán cởi xuống y phục của mình khoác lên người Mục Duệ Vũ, sau đó nắm lấy tay Mục Duệ Vũ, giúp đối phương sưởi ấm, nói, “Lần này ta đi vội quá không mang theo cái áo da cáo ngươi thích, chúng ta nên về trước khi đông đến, mùa đông ở đây quá lạnh.”

Mục Duệ Vũ rút tay ra, kéo y phục Ba Lạp trên người xuống, bỏ vào trong lồng ngực đối phương, có chút không kiên nhẫn nói, “Ngươi đang lầm bầm lầu bầu gì một mình thế? Đây mới là nhà của ta, dựa vào cái gì mà ta phải quay về với ngươi? Còn nữa, đừng có xem ta như là nữ nhân, tiểu gia không có yếu đuối như thế!”

Ô Tán thấy thái độ đối phương như vậy có chút bất đắc dĩ nói, “A Vũ.”

“Biến, đừng gọi ta như vậy, lão tử là nam nhân.” Mục Duệ Vũ có chút không kiên nhẫn nói.

Ô Tán nhìn đối phương, có chút thấp thỏm nói, “ A Vũ, ngươi vẫn còn đang giận sao?”

Mục Duệ Vũ vừa nghe, sắc mặt càng thêm khó coi, lạnh lùng nhìn đối phương, cắn răng nghiên lợi gằn từng chữ, “Ngươi cảm thấy ta không nên tức giận sao?”

Ô Tán nghe thế có chút sững sỡ, nhưng lại không biết nói gì. Mục Duệ Vũ hừ lạnh một tiếng, nhìn đối phương một chút, sau đó quay người rời đi.

Ô Tán muốn đuổi theo nhưng lại không biết nên nói cái gì, chỉ có thể đứng bất động tại chỗ.

Y lúc đầu bởi vì phải diện kiến nhà vua nên mới đến Kinh Thành, người mang y đến cái địa phương kia là một triều thần mà y quen biết, bản thân lúc nhìn thấy là nơi nào liền muốn bỏ đi, kết quả khi ở trước cửa, nhìn thấy một người. Người kia một thân hồng y, ung dung ngồi ở trên cao, hướng người ở dưới nở nụ cười vô cùng xinh đẹp, một nụ cười có thể lấy cả hồn phách đối phương, thế nhưng trong cặp mắt kia lại chứa đầy sự cao ngạo, giống như những kẻ bên dưới chỉ là đám giun dế, chỉ như vậy thôi nhưng lại khiến y lập tức nhập ma.

Sau đó, rất rõ ràng, y mua hắn. Mang hắn theo mình trở về vương quốc, lúc mới đầu, bản thân cho rằng hắn chỉ là một tiểu quan bình thường, nhưng y lại phát hiện cử chỉ của người này đều mang theo một loại tao nhã, cao quý, hơn nữa hắn còn có võ công tuyệt thế.

Người này chỉ cười nói với y một cái tên, Dung Vũ. Để bản thân phải tự thăm dò.

Sau đó, bản thân mới biết người này rốt cuộc ghê gớm đến cỡ nào. Bản thân cũng cảm thấy người này cách mình càng ngày càng xa, lo sợ rằng bản thân sẽ không bắt được hắn, chỉ có thể bất lực nhìn hắn càng ngày càng dần rời xa mình.

Vì thế bản thân rõ ràng giúp A Vũ chuẩn bị thuốc giải, sau khi hắn ăn xong có thể khôi phục lại võ công, nhưng bản thân lại không muốn đưa cho hắn, y luôn cảm thấy hắn một khi khôi phục võ công sẽ cách xa mình hơn. Cuối cùng, bản thân quyết định vứt thuốc giải đi. Nhưng vẫn chưa nói cho hắn biết. Sau đó khi bản thân muốn nói với người kia, muốn xin thánh thượng phong hắn làn vương phi của mình, dù biết việc này là điên rồ nhưng bản thân vẫn muốn làm như vậy. Trong lòng mình mơ hồ cảm thấy, chỉ cần làm như vậy, bản thân có níu giữ hắn ở lại bên cạnh. Nhưng mà cuối cùng, Mục Duệ Vũ vẫn biết được, sau đó không nói một lời mà bỏ đi. Mình cũng vì vậy mà phát điên đuổi theo. Nhưng mà bây giờ, khi mình tìm được đối phương thì lại cũng không biết nên làm gì.

“A Húc, người vừa rồi là ai vậy?” Chu Tiểu Bạch đứng ở bên cạnh, nhìn Mục Duệ Húc hỏi.

Lúc nãy Chu Tiểu Bạch ngồi ở đằng trước Mục Duệ Húc, nghe Mục Duệ Húc cùng Ô Tán nói chuyện, nhưng mà căn bản y nghe không hiểu lắm, duy nhất hiểu được chính là……

“A Húc, Mục Duệ Vũ muốn lập gia đình sao?” Chu Tiểu Bạch vẻ mặt tò mò hỏi.

Mục Duệ Húc gật đầu.

Chu Tiểu Bạch suy nghĩ một chút, có chút ngạc nhiên hỏi, “Xuất giá là sao nhỉ? Lúc trước ta có nghe người khác nói, hình như chỉ có nam nhân với nữ nhân mới thành thân với nhau phải không?”

Chu Tiểu Bạch có chút ngạc nhiên hỏi, lúc trước khi bọn họ xuất cung, Chu Tiểu Bạch cũng từng thấy có người thành thân, lúc đó y cũng có hỏi qua Mục Duệ Húc, chỉ là không nghĩ tới chuyện như vậy cũng sẽ phát sinh ở bên cạnh mình.

“Thành thân chỉ cần hai người yêu nhau là được rồi.”

Mục Duệ Húc sờ đầu đối phương, Chu Tiểu Bạch giống như động vật nhỏ được vuốt lông, thích ý tựa trên người Mục Duệ Húc, ngoan ngoãn hệt như thú cưng.

Chu Tiểu Bạch lại có chút tò mò trợn tròn mắt nhìn Mục Duệ Húc hỏi, “ A Húc, yêu nhau là sao?”

Mục Duệ Húc hơi sững sỡ, sau đó nói, “Cái này ngươi bây giờ vẫn chưa hiểu được.”

Chu Tiểu Bạch nghe vậy thì cảm thấy có chút thất vọng, nhưng cũng không nói gì, chỉ ngoan ngoãn ồ một tiếng, sau đó lại chui vào lòng Mục Duệ Húc. Bởi vì lúc trước bị Mục Duệ Húc đánh mông, nên mông của Chu Tiểu Bạch đến bây giờ vẫn còn đau, bây giờ lại không cẩn thận đè phải, Chu Tiểu Bạch vẫn có chút không thoải mái nhíu nhíu mày.

Nhìn dáng vẻ này của Chu Tiểu Bạch, Mục Duệ Húc đưa tay xoa xoa mi tâm của y, biết rằng vì sao đối phương lại có dáng vẻ này, vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của Chu Tiểu Bạch, có chút bất đắc dĩ nói, “Đứng dậy, ta giúp ngươi bôi ít thuốc.”

Chu Tiểu Bạch đứng dậy, Mục Duệ Húc đi tới tủ đồ, mở ngăn kéo, lấy ra một bình trắng nhỏ, sau đó nhìn Chu Tiểu Bạch, nói: “Cỡi quần ra.”

Chu Tiểu Bạch nghe xong liền sững sờ, sau đó mặt bắt đầu dần dần đỏ lên.

Mục Duệ Húc cầm thuốc đi tới, lại nhìn thấy khuôn mặt có chút đỏ cộng với dáng vẻ cúi đầu bất động của đối phương, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười lên tiếng, “Sao, còn học được thẹn thùng à? Ta cũng không nhớ đã dạy ngươi cái này?”

Chu Tiểu Bạch trừng Mục Duệ Húc, sau đó chậm chạp nói, “Ta, ta tự mình thoa.” Nói xong liền đưa tay định lấy bình thuốc, kết quả Mục Duệ Húc lại đưa tay lên cao hơn, Chu Tiểu Bạch có chút nóng nảy nhảy lên nhưng vẫn không với tới, giống hệt như một hài tử bị đại nhân trêu đùa vậy.

Nhìn dáng vẻ như hài tử bị bắt nạt của đối phương, tâm tình của Mục Duệ Húc không khỏi tốt lên, khóe miệng mang theo ý cười nhìn y nói, “Tự mình thoa, ngươi nghĩ ngươi thoa bằng cách nào?”

Chu Tiểu Bạch không lấy được thuốc, cũng nói không lại Mục Duệ Húc, bản thân không biết làm sao chỉ biết ngồi xổm ở góc tường tập trung vẽ vòng tròn.

“Nhanh làm theo đi.” Mục Duệ Húc thúc giục Chu Tiểu Bạch.

Chu Tiểu Bạch bất đắc dĩ chỉ biết làm theo những gì đối phương bảo. Nhưng trong lòng vẫn cảm thấy không thoải mái.

“Nằm lên trên giường.” Mục Duệ Húc tiếp tục ra lệnh.

Chu Tiểu Bạch nghe lời làm theo. Mục Duệ Húc đi tới, nhìn nơi đó có chút đỏ của đối phương, không khỏi có chút đau lòng. Da dẻ của Chu Tiểu Bạch thật sự quá mức mềm mại, giống hệt như của hài tử, cũng có chút hối hận bản thân đã dùng lực quá mạnh. Mục Duệ Húc cũng không nói gì, mở lọ thuốc ra, một mùi thuốc thơm nồng truyền tới.

Mục Duệ Húc bôi một ít thuốc lên ngón tay, mặt da nơi tiếp xúc với thuốc của Mục Duệ Húc lập tức truyền tới một cảm giác mát lạnh, đồng thời Chu Tiểu Bạch cũng cảm thấy một cảm giác nóng rực từ nơi Mục Duệ Húc chạm tới đang bắt bắt đầu lan tràn khắp cơ thể.

Lại bắt đầu nữa rồi, tim đập nhanh quá đi!

Chu Tiểu Bạch thầm nghĩ, biết rằng đây không phải là lần đầu tiên, hơn nữa mỗi lần đều là những lúc ở cùng Mục Duệ Húc. Trong lòng Chu Tiểu Bạch tựa hồ đã rõ, nhưng lại không biết nên làm gì? Cũng không muốn nói với Mục Duệ Húc.

Mục Duệ Húc bôi xong thuốc liền đem một cái chăn mỏng phủ lại giúp Chu Tiểu Bạch, sau đó nói, “Ngươi không có việc gì thì không nên lộn xộn, cứ nằm như vậy ở đây một lát đi.”

Chu Tiểu Bạch cắn môi gật gật đầu, sắc mặt của y lại bắt đầu đỏ lên, hơn nữa chỗ đó còn có chút cảm giác. Chuyện như vậy, còn có loại cảm giác đó, bản thân suy nghĩ có phải mình muốn làm như vậy không, nhưng mà làm như vậy luôn có cảm giác có chút…..xấu hổ. Hơn nữa, Chu Tiểu Bạch liếc mắt nhìn Mục Duệ Húc ở bên cạnh, nhờ hắn giúp đỡ? Y cảm giác không biết tại sao mình không thể mở miệng được. Để hắn đi, tự mình giải quyết? Chu Tiểu Bạch cảm thấy thật sự rất xấu hổ.

Trong lúc Chu Tiểu Bạch đang suy nghĩ miên man thì Mục Duệ Húc đã nhận ra y có gì đó khác lạ, hơn nữa Chu Tiểu Bạch tựa hồ không muốn gọi hắn, điều này làm cho Mục Duệ Húc cảm thấy có chút kỳ quái.

“Sao thế Tiểu Bạch?” Mục Duệ Húc dựa sát vào người đối phương,  hô hấp của cả hai vì thế cũng quấn quýt với nhau, Mục Duệ Húc nhìn ánh mắt chứa nét quyết rũ hiếm thấy của Chu Tiểu Bạch, khuôn mặt ừng hồng như một quả đào chín, đột nhiên hiểu được gì đó.

Nhưng mà khi nhìn thấy bộ dáng này của đối phương thì vẫn có chút nghi hoặc, đây là muốn mình giúp đỡ? Hay là muốn mình đi ra ngoài?

Mục Duệ Húc nhìn đối phương, nhưng lại phát hiện đối phương dường như không để ý đến mình, suy nghĩ một chút, vẫn là để y tự mình học một ít chuyện như vậy cũng tốt, bản thân nếu như giúp y, thì sợ rằng mình lại phải đi ngâm nước lạnh lần nữa, nghĩ vậy liền nhìn Chu Tiểu Bạch nói, “Tiểu Bạch, vậy ta ra ngoài một chút.”

Chu Tiểu Bạch vốn là vẫn chưa biết nên lựa chọn như thế nào cho thỏa, lại nghe đối phương muốn đi, trong lòng liền quýnh lên, gọi nói, “Chờ chút! A Húc.”

Mục Duệ Húc dừng bước, nhìn Chu Tiểu Bạch.

Chu Tiểu Bạch cắn môi nhìn Mục Duệ Húc, nhỏ giọng nói, “ A Húc, chỗ ấy, ta lại khó chịu. Ngươi giúp ta một chút có được hay không?”

Mục Duệ Húc nhìn dáng vẻ đáng thương của đối phương, khóe môi không khỏi cong lên, đi về phía giường.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi