TRẪM, ĐÃ YÊU MỘT CON LỢN

Mục Duệ Húc dắt Chu Tiểu Bạch về, hai người cứ như vậy một trước một sau thong thả đi. Mặc dù là cuối thu, nhưng trong Ngự Hoa Viên vẫn có không ít loài hoa đang nở, màu sắc diễm lệ, tất cả đều là những giống hoa hiếm thấy, cứ thế xung quanh bao phủ muôn hồng nghìn tía, điểm thêm chút sắc xanh của mấy chiếc lá vẫn còn bám trụ trên những nhánh cây, dưới chân lót đầy mấy chiếc lá đã hơi ố vàng, mỗi lần bước đi đều có âm thanh nho nhỏ vang lên.

Cảnh tượng này, nếu như là văn nhân nhã sĩ, chắc chắn là không thể kiềm lòng được mà xuất tửu nên thơ, biểu đạt cảm khái nội tâm một hồi, còn nếu như là nữ tử khuê phòng nhìn thấy, sẽ không khỏi cảm thán một câu, suy tư về những năm tháng đã qua. Chỉ có điều, người đi qua lúc này lại là Chu Tiểu Bạch, một gia hỏa hoàn toàn chỉ biết ăn và ngủ, còn Mục Duệ Húc, một vị Đế vương cho đến bây giờ vẫn không biết cái gì là Thương Xuân Thu Buồn(*).

 (*) Là một thành ngữ ý chỉ sự đa sầu đa cảm.

Mục Duệ Húc kéo tay Chu Tiểu Bạch, bàn tay nhỏ này cảm giác lớn thêm một chút rồi, Mục Duệ Húc nặn nặn, có hơi xúc động, hắn và Chu Tiểu Bạch ở bên nhau cũng gần một năm. Tiểu tử này lúc nào cũng tham ăn tham ngủ, nhưng mà không biết từ lúc nào, tên tiểu từ này cũng đã dần trưởng thành thêm rồi.

“A Húc.” Chu Tiểu Bạch ở phía sau đột nhiên kêu Mục Duệ Húc.

Mục Duệ Húc nặn nặn tay của đối phương, đáp, “Làm sao vậy?”

Chu Tiểu Bạch trầm mặc một lúc, sau đó nghiêm túc nói, “Ta hình như bị bệnh rồi.”

Khóe miệng Mục Duệ Húc nhếch lên, lúc nãy ở Thái Y Viện nghe Chu Tiểu Bạch nói, mầy triệu chứng khiến hắn cảm thấy có một loại cảm giác vui mừng trước nay chưa từng có, giống như là bảo vật bản thân khổ sở chờ đợi nhiều năm cuối cùng cũng có hi vọng.   :)))))))

“Là nơi nào không thoải mái?” Mục Duệ Húc bất động thanh sắc hỏi. Hắn từng cho rằng cho dù có là một năm sau đi chăng nữa, thì Chu Tiểu Bạch sẽ vẫn không hiểu được rốt cuộc y đối với hắn là có tâm tư gì, hắn cũng đã từng bi quan nghĩ, coi như đối phương không hiểu, cứ như vậy chờ ở bên cạnh mình cùng tốt rồi, nhưng mà lại không nghĩ tới, vật nhỏ này không biết tự lúc nào đã được khai thông rồi!

Chu Tiểu Bạch nhìn Mục Duệ Húc không hề biểu hiện ra thân thiết mà bản thân mong muốn, trong lòng có chút không thoải mái, nhưng lại nghĩ đến những triệu chứng kia, trên mặt lại có chút đỏ, nhỏ giọng thầm thì nói, “Chính là, cảm giác giống như bản thân có gì đó không đúng.”

“Không đúng chỗ nào, Tiểu Bạch nói cho ta biết có được hay không?” Mục Duệ Húc khóe miệng mang theo ý cười nói, hắn xoay người lại, đem Chu Tiểu Bạch kéo đến trước mặt mình, hơi cúi người xuống, ánh mắt tràn ngập nhu tình chăm chú nhìn Chu Tiểu Bạch.

Chu Tiểu Bạch nhất thời cảm thấy hơi ngượng, nghiêng đầu qua một bên, trên mặt ửng đỏ, có chút lắp bắp nói: “……. Chính là……. Chính là……. Khi nhìn thấy người, chỗ này cứ đập rất nhanh, nơi ấy đôi lúc còn cảm thấy khó chịu. Nó còn luôn luôn…..”

“Luôn luôn gì?” Mục Duệ Húc nhìn thấy dáng vẻ như sắp khóc của Chu Tiểu Bạch càng không hề có ý định buông tha đối phương, tiếp tục hỏi.

“Nó luôn luôn….. nghĩ đến ngươi, muốn nhìn thấy ngươi.” Chu Tiểu Bạch cắn môi, đôi mắt cũng đã hơi ươn ướt, nhìn qua đặc biệt mê người, Chu Tiểu Bạch không biết vì sao mình lại có cái cảm giác này, thời điểm y nói những câu này với Mục Duệ Húc, cũng cảm giác rất hồi hộp, tim cũng đập rất nhanh, cảm giác bản thân quả thật muốn khóc. Nếu như mình bị bệnh, thì chắc chắn là bị rất nghiêm trọng rồi! Chu Tiểu Bạch càng nghĩ trong lòng càng khó chịu.

Mục Duệ Húc nhìn Chu Tiểu Bạch trắng trẻo trước mặt đang dần đỏ lên kia, đôi mắt nhìn mình chứa đầy tình cảm không chút giấu giếm, trong lòng hơi động, đưa tay ôm lấy eo Chu Tiểu Bạch kéo vào trong lồng, không nói gì hôn lên đôi môi mà mình mơ ước bấy lâu, tư vị bờ môi này so với trong tưởng tượng của hắn cong ngọt hơn, mang theo khí tức mê người, tất cả khiến Mục Duệ Húc cảm thấy thật tốt nếu có thể vĩnh viễn chìm đắm trong ấy.

Tim của Chu Tiểu Bạch đập như trống chầu, bị Mục Duệ Húc hôn, y cảm giác toàn thân mình như nhũn ra, giống như trời đất lúc này chỉ còn duy nhất hai người bọn họ. Khí tức của Mục Duệ Húc, nhiệt độ của Mục Duệ Húc, toàn bộ thế giới của Chu Tiểu Bạch đều được lấp đầy bởi Mục Duệ Húc. Chu Tiểu Bạch thậm chí nghĩ rằng bản thân cứ thế mà nghẹt thở chết, mãi cho đến tận một giây trước khi Chu Tiểu Bạch ngất đi, Mục Duệ Húc lương tâm đột nhiên quay về mới buông lỏng y ra.

Vừa được thả ra, Chu Tiểu Bạch liền thở hồng hộc, cả người giống hệt như cá bị mắc cạn, có chút thất thần, cứ như vây tựa trên người Mục Duệ Húc. Khuôn mặt Chu Tiểu Bạch đỏ chót, đôi môi bị dày vỏ đến sưng hồng càng thêm diễm lệ, hai mắt có chút ướt, lông mi dài run rẩy, nhìn Mục Duệ Húc càng cảm thấy không thể khống chế bản thân.

Chu Tiểu Bạch cứ như vậy không hề phòng bị mà tựa vào ngực hắn, Mục Duệ Húc nhẫn nhịn ý nghĩ của mình, dùng ngón tay nhẹ nhàng lướt qua bờ môi của Chu Tiểu bạch, xúc cảm mềm mại ấm áp khiến Mục Duệ Húc không khỏi nheo mắt lại hưởng thụ.

“Tiểu Bạch nói tim đập nhanh chính là như vậy sao?” Mục Duệ Húc cười đem tay đặt lên tim Chu Tiểu Bạch, cười nói.

Chu Tiểu Bạch nhất thời có chút thất thần, nhìn đường nét tuấn lãng của Mục Duệ Húc, còn có nụ cười quen thuộc dành cho mình, cảm giác tim giống như lại muốn tăng thêm tốc độ.

“Ừ.” Chu Tiểu Bạch gật đầu nhẹ đến mức không thể nhìn thấy, hơi cắn môi mình, đôi mắt tựa hồ có hơi e lệ nhìn Mục Duệ Húc. Sau đó đột nhiên lại mở miệng hỏi, “A Húc, ta là bị làm sao vậy?”

Mục Duệ Húc chạm nhẹ trán mình vào trán Chu Tiểu Bạch, hai người cứ như vậy nhìn nhauu, giống như có thể từ trong mắt đối phương có thể nhìn thấu cả tâm can của người ấy, hô hấp cả hai tụ hợp, giống như có một nút thắt vô hình đem vô bọn họ liên kết chặt chẽ với nhau.

“Tiểu Bạch, ta chờ đã lâu rồi.”  Mục Duệ Húc thấp giọng nói, lại đưa tay nắm lấy tay Chu Tiểu Bạch đặt lên vị trí trái tim của mình, sau đó lại nắm tay y ở chỗ đó nhẹ nhãng nhấn xuống, Chu Tiểu Bạch dường như hiểu được điều gì, gương mặt trở nên đỏ chót, tay chân cũng không biết để vào đâu.

“Tiểu Bạch hiểu không?” Mục Duệ Húc cắn lỗ tai Chu Tiểu Bạch, thấp giọng ở bên nói, “Ta đối với Tiểu Bạch cũng như thế. Hơn nữa, là đã rất lâu rồi.”

Chu Tiểu Bạch nhất thời có chút bối rối, giống như không biết là nên làm gì? Căng thẳng đến độ muốn bật khóc, “Tại sao…… Tại sao lại như vậy? A Húc, vậy phải làm thế nào? Hai chúng ta đều ngã bệnh hết rồi sao?”

“Đây không phải bệnh. Điều này đại biểu rằng chúng ta yêu nhau.” Thanh âm của Mục Duệ Húc vang lên bên tai Chu Tiểu Bạch.

Thời khắc này, ánh mắt hai người lần thứ hai tụ hợp, thời nhìn thấy ánh mắt của Mục Duệ Húc, Chu Tiểu Bạch đang hoảng loạn tựa hồ dần dần bình tĩnh lại, ánh mắt sạch sẽ của Chu Tiểu Bạch không ngừng nhấp nháy nhìn Mục Duệ Húc, cái hiểu cái không nhìn Mục Duệ Húc, giống hệt như bị đầu độc, lập lại lời của đối phương, “Yêu nhau?”

“Đúng vậy.” Mục Duệ Húc hôn lên trán Chu Tiểu Bạch, đây là thiếu niên mà hắn nuôi lớn, là người hoàn toàn thuộc về hắn, là người vì hắn mà tồn tại, là thiếu niên mà hắn yêu tha thiết cuối cũng cũng được đáp lại.

Mục Duệ Húc kéo tay Chu Tiểu Bạch, mười ngón tay cùng y quấn quýt, nhìn vào mắt Chu Tiểu Bạch, đem sợi tóc rối trên mặt Chu Tiểu Bạch vé lên, thật lòng lập lại, “Chúng ta yêu nhau.”

Từ việc ngươi cái gì cũng không biết, đến việc ngươi học được cách ăn cách mặc y phục, học được viết chữ làm nũng, cho tới hôm nay, ta rốt cuộc cũng đã dạy được cho ngươi thế nào là thích một người, sau đó là chúng ta đã yêu nhau.

Chu Tiểu Bạch quên rất nhiều chuyện, những hình ảnh chỉ xuất hiện qua một lần kia, y thường chẳng mấy chốc sẽ quên sạch, nhưng mà tình cảnh này, y lại nhớ rất rõ ràng. Kể từ khi mình mở mắt ra, người đầu tiên y nhìn thấy khi biến thành người, hắn cứ như vậy nhìn mình, trong cặp mắt kia chan chứa đầy tình nghĩa mà bản thân tự mình không nói ra được, hắn và mình mười ngón tay đan chặt, trái tim của mình cũng giống như đã nằm gọn trong lòng bàn tay của hắn, sau đó hắn đưa tay sang bên cạnh, giúp mình chỉnh chang lại mái tóc rối bù, thật sự là, bọn họ yêu nhau.

Trong Ngự Hoa Viên có rất nhiều hoa, lá cây trên cành cũng mang theo một màu vàng diễm lệ hiếm thấy, rõ ràng là Ngự Hoa Viên cực kỳ quen thuộc, thế mà giờ khắc này lại cảm thấy đặc biệt khác lạ. Tựa như phát hiện ra, nơi này có rất nhiều màu sắc, rất diễm lệ, rất đẹp.

Qua một trận phong ba, Mục Duệ Vũ rốt cuộc cũng xuất giá, Chu Tiểu Bạch tràn đầy phấn khởi bảo rằng muốn đi xem, kết quả phát hiện Mục Duệ Vũ không hề mặc hỉ phục của tân nương, hai người bọn họ đều mặc hỉ phục của tân lang. Chu Tiểu Bạch không khỏi có chút mất mát.

Tiểu Lão Đầu Bạch Ly xuất hiện bên cạnh Mục Duệ Vũ cũng là bộ mặt không chút vui vẻ gì, nói cái gì mà mất mặt xấu hổ, còn nói cái gì mà một thân hồng y thật khó coi, nhưng khi Ô Tán kính trà y, tuy rằng ngoài miệng bảo không vui, nhưng vẫn hùng hồn lấy ra một hộp Linh Dược, xem như là quà cưới.

Mục Duệ Vũ cùng Ô Tán ở Kinh Thành làm một lễ thành hôn qua loa, lễ chính chủ yếu là ở Ô Mẫn, vì thế cũng cảm thấy chả có gì khó khăn. Trước lễ thành hôn, Mục Duệ Húc cũng ban đất đai vàng kim và chức vị cho Mục Duệ Vũ, nói xem như là lễ vật tân hôn. Mục Duệ Vũ cũng vô cùng không khách khí ôm hết  toàn bộ, nói nếu như Ô Tán quá trớn, hắn liền mang theo đống đồ này tái giá.

Náo nhiệt chừng mấy ngày, Mục Duệ Vũ cùng Ô Tán cũng rời đi. Bạch Ly cũng trở về sư môn. Trước khi đi còn thần thần bí bí đưa cho Mục Duệ Húc một hộp đồ, lại quay nhìn Chu Tiểu Bạch cười  ám muội, Chu Tiểu Bạch nghe được một cỗ mùi hương thơm ngát, tò mò hỏi Mục Duệ Húc là gì, Mục Duệ Húc thì quả quyết dùng một hộp Quế Hoa Cao dời đi chú ý của Chu Tiểu Bạch.

Buổi tối thứ ba sau khi đám người Mục Duệ Vũ cùng Ô Tán rời đi, Chu Tiểu Bạch nằm trên giường, Mục Duệ Húc thì ngồi bên cạnh y.

“A Húc, ngươi nói xem tại sao Mục Duệ Vũ lại không mặc hỉ phục tân nương nhỉ? Nếu mặc thì tốt quá rồi!” Chu Tiểu Bạch có chút mất mát nói. Y một lòng cho rằng có thể nhìn thấy Mục Duệ Vũ mặc hỉ phục xinh đẹp, nên sáng sớm đã chạy ào đến, kết quả lại thấy Mục Duệ Vũ lại mặc một thân hồng y đỏ thẫm của tân lang, giống hệt như thường ngày hắn hay mặc.

“Tiểu Bạch nếu như thích vậy thì mặc hỉ phục cho ta là được rồi.” Mục Duệ Húc ở một bên cười nói.

Chu Tiểu Bạch có chút thẹn thùng nhìn Mục Duệ Húc mím môi cười, cũng không thèm nó gì. Từ khi Mục Duệ Húc nói cho y biết, bọn họ là đang yêu nhau, thì dường như quan hệ của bọn họ càng gần gũi hơn trước, mấy việc nhỏ trước đây, bây giờ nhìn lại đâu đâu cũng mang theo vị ngọt ngào. Nhưng mà có vài thời điểm thật sự có chút ngại ngùng.

“Đúng rồi, A Húc, tối nay sao người lại mang ta đi tắm rửa thế? Trời lạnh đến thế mà.” Chu Tiểu Bạch đột nhiên hỏi. Khí trời càng ngày càng lạnh, nhưng hôm nay Mục Duệ húc lại đem y đi rửa ráy, có điều cũng may là chỗ tắm rửa cũng ấm áp. Chu Tiểu Bạch luôn khá lười, đồng thời còn sợ lạnh, y bình thường sẽ cách chừng mấy ngày mới tắm một lần, hơn nữa hai ngày nay y cũng không hay đi ra ngoài, cũng không hề chảy mồ hôi, cũng không có làm bẩn, A Húc tại sao lại bắt y tắm rửa nhỉ? Chu Tiểu Bạch có chút mơ hồ.

Chu Tiểu Bạch chỉ mặc đan y, lúc này đang cuộn tròn mình trong chăn. Mục Duệ Húc nhìn Chu Tiểu Bạch, trong đôi mắt kia dường như phát ra ánh sáng, khiến Chu Tiểu Bạch không tự chủ được nuốt một ngụm nước bọt, bắt đầu lùi về phía sau.

“A Húc, làm sao vậy?” Chu Tiểu Bạch hơi hoảng.

Mục Duệ Húc nhìn Chu Tiểu Bạch, kéo y lại,nhẹ giọng dụ dỗ nói, “Tiểu Bạch cũng đã lớn như vậy, nhìn cũng giống như là một đại nhân rồi.”

Chu Tiểu Bạch không đề phòng chút nào, nghe lời này, phản bác, “Ta vốn là đại nhân.”

Ánh mắt của Mục Duệ Húc càng thêm sâu, tiếp tục dụ dỗ nói, “Vậy ta dạy Tiểu Bạch vài chuyện người lớn nên làm có chịu không?”

Bé ngoan Chu Tiểu Bạch vẻ mặt mừng rỡ gật đầu.

“Trước tiên cỡi áo.”

“Tốt.”

“Còn có quần.”

“Phải cởi toàn bộ sao?”

“Ừ, toàn bộ.”

“A Húc, ngươi muốn làm gì thế? Cảm giác...... Thật kỳ quái.”

“......”

“A Húc, này thật giống ngày đó ta nhìn thấy Mục Duệ Vũ và Ô Tán......”

“...... Không chỉ là như vậy đâu Tiểu Bạch.”

......

Ngày hôm sau, vị Đế vương truyền kỳ của Húc Diễm Quốc ôm một thiếu niên cùng ngồi vào long ỷ, thiếu niên tựa hồ dường như vẫn đang ngủ say, mấy vị đại thần thiết triều ngày hôm ấy nói rằng, khi bọn họ lén nhìn vị thiếu niên kia một chút, cái ánh mắt mà vị Đế vương hỉ nộ vô thường của bọn họ nhìn họ lúc ấy, khiến cho bọn họ gặp ác mộng  tận một tháng.

Ngày ấy, thiên tử kính yêu của bọn họ, Mục Duệ Húc Hoàng đế đại nhân, lại hạ xuống một thánh chỉ hoang đường khác. Sau khi hạ lệnh không cho phép ăn thịt lợn, đem đệ đệ của mình ban cho Ô Mẫn Vương làm vương phi, thì ý chỉ này khiến toàn dân chúng lại một lần nữa dậy sóng lớn.

Hắn hạ lệnh, lập Chu Tiểu Bạch —— làm hậu.

Hoàn

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi