1.
Ta là thứ nữ của Phương gia.
Nhiều năm trước, Tạ gia và Phương gia cùng làm quan trong triều,
Trưởng bối hai bên thuận ý, sớm định sẵn mối hôn nhân cho đời sau.
Nào ngờ Tạ gia vướng vào án lớn, gia cảnh suy tàn chỉ trong khoảnh khắc,
Nam đinh duy nhất còn lại là một thiếu niên chưa lập công danh — Tạ Thính Trúc.
Tỷ tỷ Phương Tư Huyền không cam lòng gả vào nhà đang sa sút ấy, nhiều lần tìm đến cái chết.
Phụ thân thương xót tỷ, liền ghi ta dưới danh nghĩa chính thê,
Từ thứ nữ, ta trở thành đích nữ thứ hai của Phương gia, thay chị bước lên kiệu hoa, gả vào Tạ phủ.
Như vậy vừa có thể cho Tạ gia một câu trả lời, vừa bịt miệng thế gian nhiều điều dị nghị.
Bề ngoài tưởng chừng mọi bên đều được vẹn toàn, nhưng rõ ràng, Tạ Thính Trúc lại chẳng hề nghĩ vậy.
Đêm tân hôn, chàng vén khăn hồng. Vừa nhìn thấy gương mặt ta, chàng liền quay lưng rời đi, từ đó chưa một lần trở lại tân phòng.
Chàng nói: “Nàng không phải là thê tử của ta.”
Có lẽ trong lòng chàng, người có thể làm vợ… chỉ có một mình A tỷ của ta.
2.
Tạ Thính Trúc không nhận ta là thê tử, còn ta, lại thật lòng xem chàng là phu quân.
Dẫu sao thì, trước kia phu nhân từng định gả ta làm thiếp cho lão vương gia.
So với một lão nhân già đến mức có thể làm ông ta, Tạ Thính Trúc dù gì cũng là một thiếu niên tuấn tú, văn nhã như ngọc — hơn hẳn một trời một vực.
Về sau, tháng năm yên bình trôi qua, Tạ Thính Trúc không thương ta, còn ta thì chỉ chuyên tâm thu vén gia sự đâu vào đấy.
Mẫu thân chàng khi xưa vì Phương gia tự ý tráo đổi cô dâu mà chẳng ưa ta, vậy mà sau này, lại có thể đứng ra bênh vực ta trước mặt Tạ Thính Trúc.
Chỉ là... tim chàng, chưa từng đặt nơi ta.
Người mà Tạ Thính Trúc yêu sâu đậm, vẫn luôn là tỷ tỷ của ta.
Ba năm thành hôn, chàng trước sau vẫn giữ sự lạnh nhạt.
Thực ra, cả tỷ ấy lẫn phụ thân ta đều đã tính sai.
Tạ Thính Trúc đúng thật là một người phi thường.
Chỉ trong ba năm ngắn ngủi, chàng từ một thư sinh áo trắng trở thành tân quý trong triều, là người được Hoàng thượng ưu ái.
Đích tỷ Phương Tư Huyền ban đầu được hứa gả cho một vị đại tướng phẩm cấp tam phẩm, nhưng nhà kia lại gặp đại tang, phải thủ hiếu ba năm.
Khi Tạ Thính Trúc thăng tiến như diều gặp gió, Tỷ ấy bèn hạ mình, chủ động qua lại với ta.
Mỗi lần tỷ đến phủ, Tạ Thính Trúc dường như cũng về sớm hơn thường lệ.
Chàng đứng cạnh ta, Ánh mắt lại không ngừng dõi theo hình bóng tỷ.
Tình ý ấy... đến cả bướm trong vườn cũng cảm nhận được, cứ từng đôi, từng đôi mà bay lượn khắp nơi.
Ta không muốn quấy nhiễu họ, bèn sai người đem lưới đi bắt bướm.
Bắt được rồi, ta cầm cánh bướm mỏng như phấn, khẽ mỉm cười.
Ngoảnh đầu, chẳng biết từ khi nào, Tạ Thính Trúc đã đứng phía sau ta, ánh mắt trầm lặng.
Còn bóng dáng tỷ ấy đã chẳng thấy đâu nữa.
Ta sợ chàng trách ta nghịch ngợm, liền thả bướm đi.
Lại hóa thành vị phu nhân đoan trang, nhã nhặn như trước.