16.
Chúng ta gây ra không ít động tĩnh, khiến mọi người xung quanh cũng phải chú ý. Nghe nói ta muốn thỉnh giáo thế tử Vương Minh môn đánh mã cầu, cả phu tử cũng bị kinh động.
Sân cưỡi ngựa nhanh chóng được bày sẵn. Ta và Vương Minh ghìm cương ở hai đầu cầu môn, chờ hiệu lệnh vang lên.
Trận đấu lần này chỉ có ta và hắn đối đầu.
Trong thời gian một nén nhang, ai đánh trúng cầu môn đối phương nhiều hơn thì thắng. Lệnh vừa phát, Vương Minh lập tức giơ gậy — nhưng không nhắm vào bóng, mà vung thẳng vào chân ngựa ta! Ta đã sớm đề phòng, liền siết chặt dây cương, con ngựa hí vang, tung vó né tránh rất linh hoạt.
Vương Minh cứ ngỡ ta là tiểu thư quê mùa không biết gì, không ngờ kỹ thuật cưỡi ngựa của ta lại giỏi đến vậy, ngẩn ra một thoáng.
Nhân cơ hội, ta nhanh tay vung gậy, chỉ nghe “đinh” một tiếng — bóng trúng ngay chiếc chiêng trước cầu môn bên hắn.
“Thất lễ rồi!” — ta ôm quyền.
Về sau, Vương Minh không còn dám khinh thường nữa.
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Một nén nhang sắp hết, ta ghi ba điểm, còn hắn chỉ ghi được hai.
Đang trong lúc hai ta giằng co quyết liệt, thì một con ch.ó đen bóng nhẫy chẳng biết từ đâu lao tới, ngậm bóng chạy biến.
“Con súc sinh từ đâu tới đây!” — Vương Minh còn chưa mắng xong, đã vung gậy phang xuống.
Nếu đánh trúng, con ch.ó ấy chắc chắn nát sọ vỡ đầu.
Ta giật mình, vội vàng giơ gậy chắn ngang. Hai gậy va nhau, tay ta tê rần, suýt không cầm nổi.
“Vương Phú Quý!” — Có người hô lớn ngoài sân, con ch.ó kia lập tức giựt tai, liếc ta một cái, nhả quả bóng rồi... co giò chạy mất.
Một nhóm gia đinh chạy tới đuổi bắt, nhưng nó đã chạy xa rồi.
Một phen rối loạn, nén nhang cũng sắp tàn. Ta và Vương Minh lại tiếp tục tranh bóng. Qua vài lượt giao đấu, bóng rơi vào phạm vi gậy của ta, Vương Minh không sao chen vào được. Hắn lườm ta, ta lại cười tươi rói, rồi cố tình để bóng lăn sang chỗ hắn.
Hắn phản ứng nhanh, đánh trả một cú cực mạnh, trúng cầu môn bên ta.
Nén nhang tắt. Tỷ số: 3 đều.
Chưa đợi Vương Minh lên tiếng, ta đã khom người thi lễ:
“Đa tạ Thế tử nhường nhịn, khiến tiểu nữ không đến nỗi bẽ mặt.
“Thế tử thân phận cao quý, lại chịu giao lưu bình đẳng như vậy, thật khiến người ta cảm động.”
Gương mặt tròn tròn của Vương Minh lộ rõ vẻ bối rối, hắn muốn nói gì đó, cuối cùng đành khoát tay:
“Thôi bỏ đi, ngươi... chơi cũng không tệ đấy.”
Ta chợt nhớ có lần Tạ Thính Trúc nhắc tới triều đình, nói qua các thế lực và nhân vật trong triều. Chỉ đôi ba câu, nhưng khắc họa rất đúng người.
Nói đến Vương Minh, chàng chỉ nhận xét:
“Bên ngoài hung hăng, bên trong yếu đuối, sĩ diện nhưng lại trọng nghĩa khí.”
Quả đúng như vậy. Vương Minh ăn mềm không ăn cứng, chỉ cần tâng bốc vài câu là coi người ta như bạn bè. Mà ta nghĩ, có thêm một người bạn, vẫn hơn thêm một kẻ thù.
Sau trận đấu này, ta cũng nổi tiếng đôi chút. Vừa rời sân, vài nữ sinh đã chủ động đến làm quen. Có người còn đưa thiệp mời, bảo nhà mình sắp mở hội mã cầu. Ta đều vui vẻ nhận lời.
Chỉ là... cảm giác có một ánh mắt cứ dõi theo ta mãi. Ta ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt của một nam tử mặc áo lụa tím đậm.
Hắn có ngũ quan thanh tú, khí chất ôn hòa, vừa nhìn đã biết không phải người thường. Khi thấy ta nhìn lại, hắn mỉm cười nhẹ nhàng.
Ta vội cúi đầu, khẽ gật nhẹ, rồi theo các nữ sinh khác rời đi.
Tối đến, Triệu Hành Giản rủ ta đi ăn. Hắn nghe chuyện ta đấu mã cầu với Vương Minh, tò mò hỏi:
“Ngươi học được cưỡi ngựa và đánh cầu khi nào vậy?”
“À... bí mật!” ta cười gian, nhét bánh bao vào miệng hắn, “Muốn học không? Ta dạy cho!”
Không biết hắn nghẹn hay sao mà trợn mắt nhìn ta:
“Không thèm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/tram-huong-tua-co-nhan/chuong-13.html.]
Ăn thêm hai miếng bánh hoa quế mẫu thân làm, lòng bỗng trống trải kỳ lạ. Không biết phụ mẫu ở nhà ra sao... Không biết Tạ Thính Trúc... đã xử lý xong chuyện bọn cướp chưa.
Bỗng nhớ đến người đó, thì ra chàng dạy ta nhiều thứ, dù chẳng bao giờ xem ta là thê tử. Chàng cái gì cũng biết... chỉ là không biết yêu ta.
Nhưng ta... cũng không còn là đứa con gái nhỏ bé, nhút nhát, cam chịu ở nhà họ Phương nữa. Giờ đây, ta sẽ sống cuộc đời của Lý Tư — vui vẻ và rạng rỡ.
Đang mải suy nghĩ, chợt thấy một ly trà kề bên môi.
“Ăn cơm mà không tập trung, cẩn thận nghẹn c.h.ế.t đấy.” Triệu Hành Giản đưa nước cho ta.
“Nhớ nhà à?”
Ta gật đầu.
“Học hành chăm vào, bận rộn rồi sẽ không có thời gian nhớ nữa. Mà... dạy ta cưỡi ngựa đi.”
“Ờ, cũng có lý.” ta gật gù.
Đột nhiên nhận ra điều gì:
“Khoan đã... ngươi muốn ta dạy ngựa á?”
Hắn gật đầu. Ta cười gian:
“Gọi ta là sư phụ, ta mới dạy!”
Hắn nhếch môi, cúi sát lại. Ta cũng nghiêng đầu ghé tai.
Ai ngờ hắn thò tay nhéo tai ta một cái:
“Lá gan ngươi to lắm rồi đấy, dám nói chuyện với sư huynh thế à?”
Ta vội giơ hai tay xin tha, ôm lấy tay hắn:
“Ta sai rồi, sư huynh... sư huynh tốt nhất đời!”
Lòng bàn tay hắn bắt đầu nóng lên, ta chớp chớp mắt nhìn, thấy mặt hắn đỏ ửng. Hắn khẽ ho một tiếng, rồi hất ta ra như không có gì:
“Giả trân quá đi.”
Tối đó, Thái học không có tiết. Ta cùng hắn dạo bước trong sân, học trò tụ tập từng nhóm học bài, đàm đạo.
Đến bãi cưỡi ngựa, ta kéo dây cương cho hắn lên ngựa. Hắn leo lên rất thuần thục, nhưng vừa ngồi yên lại luống cuống tay chân.
Ta nắm dây dắt ngựa đi quanh một vòng. Hắn học rất nhanh, lát sau đã tự điều khiển ngựa bước chậm. Ta mỏi chân, đưa dây cho hắn rồi tựa người vào lan can nghỉ. Vô thức lại hát khẽ khúc dân ca.
Bỗng thấy có thứ gì đó kéo váy , cúi nhìn: Con chó đen hôm trước đang... cắn váy ta.
“Đồ chó hư!” Ta ngồi xổm, vỗ đầu nó:
“Ngươi tên Vương Phú Quý à? Ta thấy nên gọi là... Cẩu Tặc Gian Xảo thì đúng hơn!”
Lông nó mượt, sờ rất đã tay, ta xoa thêm vài cái.
Bỗng nghe tiếng cười nhẹ phía trên đầu, giọng nam êm như nước suối:
“Nó tự chọn cái tên ấy đấy. Gọi tên khác, nó không thèm để ý đâu.”
Giật mình ngẩng đầu, chính là công tử áo tím ban ngày. Hắn đang đứng đó, mỉm cười dịu dàng. Ánh chiều buông xuống, ánh sáng nhạt nhòa. Dưới ánh hoàng hôn, người ấy tựa hồ thần tiên, đẹp đến mức không chân thật.
Ta vội đứng dậy, không biết thân phận đối phương, đành chắp tay hành lễ như gặp đồng môn. Vương Phú Quý liền bỏ ta, nhào tới bên công tử kia, ngoáy đuôi phừng phừng.
“Ta không phải học sinh Thái học.” giọng hắn nhẹ nhàng,
“Hôm nay đến thăm thầy cũ. Vừa rồi có làm cô nương giật mình chăng?”
Ta định đáp, thì Triệu Hành Giản đã phi ngựa đến:
“Huynh đài, trời cũng muộn rồi. Ta xin đưa tiểu muội về trước.”
Nói xong, hắn đưa tay ra. Ta theo phản xạ nắm lấy, bị hắn kéo lên lưng ngựa, phi như bay.
Đến lúc hoàn hồn đã xa khỏi bãi cưỡi ngựa.
“Giỏi lắm Triệu Hành Giản, ngươi rõ ràng biết cưỡi ngựa, mà còn dám gạt ta!”