35.
Dẫu thế nào, triều vẫn phải vào chầu. Không ít đại nhân đến chúc mừng ta, ta chỉ nhàn nhạt gật đầu. Cúi đầu bước đi, bất giác đụng trúng một người.
Ngẩng lên, là Triệu Hành Giản. Mắt ta chợt cay xè, giọng cứng lại:
"Huynh cũng muốn chúc mừng ta tìm được lương duyên tốt?"
Hắn lắc đầu.
"Không phải đã nói rồi sao? Nếu có hiểu lầm, phải kịp thời nói rõ.
Ta biết, muội không có tình ý với Tề Vương."
Ta suýt nữa lại bật khóc.
Hắn tiếp tục nói:
"Hôm đó ở biên thành, lúc muội lao tới ôm ta, Tề Vương đã ở ngay bên cạnh.
Ánh mắt hắn lúc ấy toàn là mất mát, ta liền hiểu, hắn chưa từng thật sự buông tay.
Ta đã sớm viết thư về nhà, thỉnh cầu phụ mẫu đến bàn chuyện hôn sự của chúng ta.
Không ngờ Tề Vương ra tay nhanh đến vậy."
Ta hít hít mũi:
"Hôn sự của chúng ta?"
"Ừ, hôn sự của chúng ta."
Thánh chỉ tứ hôn đã ban xuống, bây giờ vào cung nói ta đã có hôn ước. Đó là khi quân phạm thượng, không phải gia tộc như ta có thể gánh vác. Triệu Hành Giản bảo ta đừng lo. Hắn nguyện dâng hôn thư lên hoàng thượng. Nếu có tội, hắn một mình chịu hết.
Thật ngốc, quá ngốc.
Mẫu thân của Tạ Thính Trúc lâm bệnh, theo tình theo lý, ta và Triệu Hành Giản đều phải đến thăm. Vốn nghĩ chàng sẽ không ở nhà, hoàng thượng đã lệnh cho chàng kiêm nhiệm chức Hữu thừa, mỗi ngày bận đến mức không thấy bóng dáng. Không ngờ, lúc ta đến, chàng lại có mặt.
Thăm bệnh xong, cáo từ. Đúng lúc ta xoay người, Tạ Thính Trúc đột nhiên gọi ta lại. Chàng hỏi ta về chuyện tứ hôn. Người đời vẫn nói, ta có phúc khí mấy kiếp mới được gả vào vương phủ. Bảo rằng ta trèo cao. Nhưng ta chưa từng có ý định bám víu vào quyền quý.
"Đại nhân cũng cho rằng đây là một mối hôn sự tốt sao?" – Ta hỏi.
"Ta vốn không xứng với Tề Vương, nên phải biết ơn vì được gả vào sao?"
Tạ Thính Trúc lắc đầu:
"Những gì nàng theo đuổi, vốn không phải là vinh hoa.
Chỉ là bình yên mà thôi.
Nàng là một nữ tử rất tốt, xứng đáng với bất cứ điều gì."
Chàng nói xong, bảo ta đừng lo lắng quá.
Liệu có phải chuyện này vẫn còn cơ hội xoay chuyển?
Hôm ấy, ta định thông qua Quận chúa Giang Uyển để tìm gặp Hoàng hậu. Không ngờ, trong cung lại gặp Tạ Thính Trúc. Chàng thấy hôn thư trong tay ta, hỏi ta có phải vì chuyện tứ hôn mà đến.
Thấy ta gật đầu, chàng nói:
"Chuyện đã kết thúc rồi.
Tề Vương đã chủ động thỉnh cầu bệ hạ thu hồi thánh chỉ."
Ta trợn tròn mắt. Nhưng chàng không giải thích gì thêm, chỉ xoay người rời đi. Lại thêm một bí ẩn mà ta không thể biết.
Không lâu sau, hình ngục tư của Hình bộ có một vị trí trống, ta được bổ nhiệm làm Lục sự. Công việc chính là ghi chép hồ sơ vụ án.
Quận chúa Giang Uyển cũng làm việc trong Hình bộ, ta trở thành thuộc hạ của nàng.
Còn Triệu Hành Giản được thăng chức Viên ngoại lang Hộ bộ.
Lưu Thượng thư bị hoàng đế khiển trách, bị giáng chức.
Ngay sau đó, vụ án khai thác mỏ sắt trái phép ở biên thành bị phanh phui, liên lụy vô cùng rộng. Không ngờ, cuối cùng lại kéo đến tận đầu Vương Dực Xuyên.
Triều đình chấn động. Tĩnh Vương nghiêm khắc cáo buộc Tề Vương có ý đồ tạo phản. Từ vụ án Lưu Ký dược đường, Tề Vương dung túng kẻ chủ mưu. Đến vụ ám sát trong buổi săn mùa thu, hắn giả vờ bị thương để giúp thích khách trốn thoát. Rồi cả trận lũ biên thành, hắn bất chấp tất cả để bảo vệ bách tính. Từng điều từng điều, chứng cứ chất thành núi, hoàn toàn bất lợi cho hắn.
Cuối cùng, Tề Vương bị bắt giam.
Chẳng ai biết hoàng đế sẽ giáng hắn về phong địa hay trực tiếp xử tử. Nếu hôn ước giữa ta và hắn vẫn còn, e rằng cả nhà họ Lý đều bị liên lụy.
Trong ngục, ta lại gặp Vương Dực Xuyên sau chuyện tứ hôn. Dù là phạm nhân, nhưng danh phận hoàng thân vẫn giúp hắn có được phòng giam sạch sẽ, ngăn nắp.
Lúc ta đến, hắn ngồi ngay ngắn trên giường gỗ, nhắm mắt tĩnh tọa. Thượng quan đặt câu hỏi, ta phụ trách ghi chép.
Hắn im lặng, không đáp. Chúng ta cách nhau một song sắt, mắt đối mắt, nhưng chỉ thoáng chốc, hắn lại cúi đầu né tránh. Vụ án của Tề Vương, vẫn chưa có kết luận.
Nhưng Tĩnh Vương ngày càng được hoàng đế tin tưởng. Liên lụy theo đó, Phương Tư Huyền cũng trở thành nữ nhân được toàn Kinh thành ngưỡng vọng.
Ai cũng bắt chước trang phục của nàng.
Ai cũng muốn kết giao với nàng.
Nàng ta tự nhiên cũng đối đầu với ta ở khắp nơi.
Có lần, một thân thích xa của Phương gia phạm pháp. Phương Tư Huyền muốn che giấu, nhưng ta lại ghi chép vụ án đầy đủ rõ ràng.
Kết quả, nàng ta sai Tĩnh Vương cho người trực tiếp xé nát toàn bộ hồ sơ của ta. Không dừng lại ở đó, nàng ta gán cho ta hàng loạt tội danh vô căn cứ, khiến ta bị phạt, cắt bổng lộc.
Vô pháp vô thiên, không ai quản.
Năm ấy, Tĩnh Vương lại nhúng tay vào chuyện tuyển phi cho Thái tử. Hoàng đế không phản đối, mà còn tỏ ra rất hài lòng.
Ta không hiểu.
Phụ thân chỉ thở dài:
"Bệ hạ thương tình cốt nhục, yêu chiều Tĩnh Vương.
Nhưng không biết đó là phúc hay họa."
Tĩnh Vương nắm binh quyền trong tay.
Tề Vương vào ngục, binh sĩ của hắn cũng nhập vào dưới trướng Tĩnh Vương.
Ta cứ có cảm giác giông bão sắp ập đến. Chỉ là, chẳng biết là vào ngày nào.
Hôn sự giữa ta và Triệu Hành Giản đã được định. Nhà họ Triệu gửi sính lễ đến phủ.
Cả chiếc đèn cá ta từng trả lại cho hắn, cũng được gửi đến cùng.
Triệu Hành Giản mỉm cười hỏi:
"Muội biết không?"
Mặt ta nóng lên, xấu hổ đánh một quyền vào vai hắn.