Cập nhật lúc: 2025-04-18 07:54:44
Lượt xem: 1
37.
Ta lập tức thu chân lại, vừa vặn va vào người Tạ Thính Trúc vừa bước ra khỏi phòng thẩm vấn. Chàng đỡ lấy cơ thể đang lảo đảo của ta, ánh mắt lộ vẻ lo lắng, nhưng rất nhanh lại buông tay.
"Giang đại nhân, Lý đại nhân, ta xin cáo từ."
Có rất nhiều điều ta muốn hỏi. Nhưng không biết phải hỏi với tư cách gì. Giống như cái túi hương đã may xong, nhưng chẳng biết lấy lý do gì để tặng.
Sau khi Tạ Thính Trúc rời đi, ta đi gặp Phương Tư Huyền. Nàng ta đã hoàn toàn mất trí, miệng lẩm bẩm không ngừng:
"Cốt truyện không phải như vậy. Ta đã một mình ra tiền tuyến, đáng lẽ phải cùng hắn tình định chiến trường. Vì sao hắn lại không để ý đến ta?"
Nàng ta nói về chuyện năm đó, khi theo quân đội của Tạ Thính Trúc trở về.
"Tại sao? Rốt cuộc sai ở đâu?"
Sai ở đâu?"
Phương Tư Huyền ngây dại nhìn ta, rồi đột nhiên bật khóc:
"Ta không muốn chết! Ta không muốn bị xóa sổ!"
Xóa sổ?
Thì ra, nàng cũng mang theo “nhiệm vụ” mà đến.
Không lâu sau, mẫu thân của Tạ Thính Trúc qua đời. Ta quỳ trước linh cữu khóc một trận thảm thiết. Bà đối đãi với ta như con gái ruột.
Ta khẽ khàng gọi một tiếng “mẫu thân”.
Tạ Thính Trúc thủ hiếu, từ quan, chuẩn bị đưa linh cữu hồi hương. Trước ngày rời đi, chàng mời ta uống trà.
Chàng nói:
"Thời tiết đã nóng lên. Dọc đường hồi hương phải đi qua nhiều rừng núi, không biết nàng có thể làm một cái túi hương đuổi muỗi giúp ta không?
May một cái có tai thỏ dài."
Ta đè nén những cảm xúc trong lòng, khẽ gật đầu. Chàng lại nhắc đến khúc ca năm đó ta từng hát, hỏi vì sao từ đó đến giờ chưa từng nghe ta hát lại.
Ta nhẹ giọng ngâm nga, quả thật có chút lệch nhịp.
Chàng dối lòng khen ngợi.
Vụ phản loạn của Tĩnh Vương kết thúc, Vương Dực Xuyên trở về phong địa. Lúc đi, hắn giao lại Vương Phú Quý cho ta nuôi.
Từ đây non sông cách trở, chẳng biết bao giờ mới gặp lại.
Trần Dã được phong làm Tham quân Lộ Châu.
Lúc đi, hắn nói:
"Chờ ngày ta về uống rượu mừng của hai người."
Ta vẫn tặng hắn một tấm phù bình an, kèm theo một mảnh gỗ nhỏ, khắc bốn chữ:
"Bình an thuận toại, hỉ lạc vô ưu."
Trần Dã không còn là thiếu niên liều lĩnh năm nào.
Hắn cầm lấy mảnh gỗ, mỉm cười hỏi:
"Tiểu thư lúc nào cũng viết sai hai chữ ‘An Lạc’, tại sao vậy?"
Tại sao ư?
Kiếp trước, tên của phụ thân và mẫu thân cả đời của Phương Tư Huệ đều có hai chữ ‘An Lạc’. Vậy nên, mỗi khi viết đến, ta luôn cố tình viết sai nét, để tránh phạm húy.
Thói quen này, chưa từng thay đổi.
"Ầm!"
Tiếng sấm nổ trong đầu, chấn động cả tâm trí.
Ta bỗng nhớ đến năm ấy, vào đêm Trung thu, khoảnh khắc Tạ Thính Trúc nhặt được tấm lụa đỏ cầu nguyện của ta. Ánh mắt chàng khi đó: Trầm mặc sâu thẳm, tựa như có thể xuyên qua thời gian, chạm đến trái tim ta.
Ta phi ngựa đến Tạ phủ. Cửa lớn đã đóng chặt.
Ta gõ cửa, gia nhân cung kính đáp:
"Lão gia nhà ta đã rời đi hai ngày trước, hộ tống linh cữu hồi hương.”
“Bao giờ về?"
"Không có kỳ hạn."
Sau này, tân hoàng kế vị, nhiều lần triệu Tạ Thính Trúc xuất sơn nhập triều, chàng đều từ chối. Nghe nói, chàng đã nhận nuôi một nam một nữ trong tộc, coi như con mình.
Ta và Triệu Hành Giản thành thân vào tháng Hai. Tuyết rơi sáng rực trời, mười dặm tân trang, vui đón tân nương.
Trần Dã thật sự trở về uống rượu mừng. Vương Dực Xuyên không thể vào Kinh, liền sai người mang quà đến.
Tạ Thính Trúc đang trong thời gian thủ hiếu, không tiện xuất hành. Yến Song đại diện đến dự tiệc, tặng ta và Triệu Hành Giản mỗi người một món quà.
Của Triệu Hành Giản là một bộ thư họa hiếm có còn của ta, là một tấm khế đất.
Sau này ta đi xem thử, trong phòng chất đầy sách.
Hỏi thăm Yến Song về tình hình của Tạ Thính Trúc, hắn nói: “Mọi thứ đều ổn.”
Vậy là tốt rồi.
Chuyện xưa như khói mây, không thể vãn hồi. Chúng ta đều đang bước về phía trước.
Hôn lễ viên mãn. Đêm tân hôn, Triệu Hành Giản chỉ vào chiếc đèn cá treo bên giường, hỏi ta:
"Muội biết tâm ý của ta từ khi nào?"
Ta cười ngây ngô, né tránh không đáp.
Hai người đùa giỡn, tấm màn lay động khẽ khàng.
Ngoài cửa sổ, trăng treo trên ngọn liễu, bóng hai người sóng đôi. Thanh mai trúc mã. Trời ban nhân duyên.