TRẦM HƯƠNG TUYẾT

Mộ Dung Lân kinh ngạc hỏi: “Là ý gì?”

“Sau này chàng đăng cơ trở thành Hoàng đế, sao có thể thả con lưu lạc dân gian. Bởi vậy con chỉ có chết mới có thể khiến chàng mất hết hy vọng, không tìm kiếm con nữa.”

Mộ Dung Lân nghe nói đến chữ “Chết” lập tức giật thót tim, vội nói: “Con à, con đừng bao giờ làm chuyện ngốc nghếch nhé.”

Mộ Dung Tuyết phì cười: “Mẹ sinh con ra thông minh xinh đẹp thế này, cha lại thương yêu con như vậy, con làm sao nỡ chết đi, con còn phải sống cho tốt để phụng dưỡng cha nữa mà. Con muốn khiến chàng tưởng rằng con đã chết, như vậy sau này chúng ta có thể cao gối ngủ yên, nếu không cho dù rời khỏi Kinh thành cũng suốt ngày lo lắng, sợ bị chàng phát hiện bắt về.”

Mộ Dung Lân nói: "Con nói giả chết à?"

“Dạ. Con đã chuẩn bị lâu rồi, tuyệt đối không có nguy hiểm gì. Hơn nữa sau đó sẽ có người hộ tống con về Giang Nam, cha cứ yên tâm đi.”

“Ai? Hứa Trạch à?”

Mộ Dung Tuyết vốn muốn phủ nhận, nhưng lại nghĩ nếu nói ra sự tình, chắc chắn phụ thân sẽ lo lắng, liền thuận nước đẩy thuyền đáp: “Huynh ấy sẽ mang một đám thị vệ võ công cao cường hộ tống, cha cứ việc yên tâm.”

Mộ Dung Lân nghe Hứa Trạch mang người hộ tống, lúc này mới yên tâm gật đầu, “Mọi việc con phải cẩn thận, cha ở Tô Châu chờ con.”

~*~

Mấy ngày sau, Gia Luật Ngạn phái mười mấy hộ vệ hộ tống Mộ Dung Lân về Giang Nam. Lúc khởi hành, Mộ Dung Tuyết không ngờ Gia Luật Ngạn cũng đến tiễn, hơn nữa còn tặng một xe đồ đạc cho Mộ Dung Lân mang về.

Sau khi Mộ Dung Lân đi, nàng bất tri bất giác thở dài, cha bình yên về nhà thì nàng sẽ bớt một mối lo.

Gia Luật Ngạn thấy nàng thở dài, còn tưởng nàng không nỡ xa cha, liền an ủi nói: “Nàng yên tâm, nhiều người hộ tống như vậy sẽ không có chuyện gì đâu. Dọc đường đều có Dịch trạm. Chờ mấy năm nữa chúng ta sẽ về Giang Nam thăm ông ấy.”

Mộ Dung Tuyết gật đầu : “Đa tạ phu quân.”

Nàng lơ đãng đáp lời hắn, đôi mắt trong suốt như phủ một tầng sương mỏng. Thấy dáng vẻ nàng như đang suy nghĩ điều gì, Gia Luật Ngạn hỏi : “Có phải nàng có tâm sự gì không?”

“Không có, chỉ là thiếp ở nhà lâu quá rồi nên muốn ra ngoài đi dạo.”

Gia Luật Ngạn lập tức hứng chí hỏi: “Nàng muốn đi đâu? Ta đi cùng nàng.”

Mộ Dung Tuyết lắc đầu: “Thiếp không muốn chàng đi cùng.”

Gia Luật Ngạn sa sầm sắc mặt, không vui hỏi: “Tại sao?”

Mộ Dung Tuyết nghiêm túc nói: “Nay Vương phi đã có thai, đang là lúc phu quân cần quan tâm săn sóc, phu quân không thể ở Vương phủ với cô ấy mà lại ra ngoài vui chơi với thiếp, để truyền đến tai Vương phi, phu quân muốn cô ấy ghen ghét thiếp sao?”

Lòng Gia Luật Ngạn bỗng trầm xuống, thì ra nàng biết rồi. Ngọc Sính Đình mang thai rõ ràng là chuyện danh chính ngôn thuận, nhưng hắn lại cảm thấy chột dạ, không dám cho nàng biết. Hắn vẫn nhớ lần đó ở Hải Thiên lâu cho nàng biết muốn cưới Ngọc Sính Đình làm thê tử, chiếc ly trong tay nàng rơi xuống đất. Cũng kể từ đêm đó, quan hệ giữa hai người đã thay đổi, bất luận hắn cố gắng thế nào cũng không thể trở lại như ban đầu.

Thậm chí lúc đó hắn rất hối hận, sớm biết có ngày hôm nay, chi bằng lúc đầu từ chối hôn sự. Hắn luôn lý trí bình tĩnh, chưa bao giờ làm theo cảm tính, lúc đó cảm thấy những gì mình làm đều vô cùng hợp lý, cưới Chính phi chỉ là chuyện sớm muộn, khác biệt là cưới ai mà thôi.

Hắn chỉ không ngờ lại có vết thương đau đến tận xương tủy như hôm nay, cũng không ngờ rằng một khi tình cảm nứt vỡ, cứu vãn lại khó khăn đến vậy.

Gia Luật Ngạn im lặng đi bên cạnh nàng, nhìn gương mặt nghiêng nghiêng đẹp như tranh vẽ của nàng, lòng buồn bã thất vọng. Lúc này tuy chỉ gần trong gang tấc, nhưng lại cảm thấy nàng như xa tận chân trời, khó lòng với tới.

Mộ Dung Tuyết thấy hắn vẫn đi theo mình, liền dừng bước nói: “Phu quân về đi, sau này không cần đến biệt viện nữa, tay thiếp đã khỏi rồi.”

Câu này càng khiến hắn khó chịu, Gia Luật Ngạn nhíu mày: “Nàng không nhớ ta sao?”

Ánh mắt hắn cuộn sóng khiến người ta choáng váng, nàng không dám nhìn thêm, dời mắt đi dối lòng nói: “Tình xưa mãi còn yêu, cần chi sớm sớm chiều chiều bên nhau[1].”

[1. Thước kiều tiên, thơ Tầm Quan.]

Gia Luật Ngạn thầm nói, ta chỉ muốn sớm chiều bên nhau như vậy thôi.

“Phu quân về bên cạnh Vương phi đi, nghe nói thai tượng cô ấy bất ổn, phu quân nên quan tâm nhiều hơn mới phải.” Môi nàng dâng lên nụ cười khổ, quay người đi vào Thù Hoa các.

Gia Luật Ngạn ngây người nhìn theo bóng dáng yêu kiều của nàng, lòng vô cùng khó chịu. Trước đây nàng luôn bám lấy hắn như một con cún, hận không thể mọc trên người hắn. Bế Nguyệt vào ở Trúc quán, nàng suýt chết ngộp trong lu giấm, nhưng nay lại luôn đẩy hắn đi, đuổi hắn về bên cạnh nữ nhân khác.

Hắn chán nản rời đi, đến cửa lại dừng bước, nói với Minh quản gia của Biệt viện: “Phu nhân ra ngoài phải phái thêm người theo, đi đâu phải thông báo cho ta ngay.”

“Dạ, Vương gia.”

Trở về Thù Hoa các, Mộ Dung Tuyết gọi Đinh Hương đến: “Mấy ngày nay muội nghe ngóng xem ở Kinh thành này tiêu cục nào lớn nhất, nổi tiếng nhất, tiêu sư võ công cao cường nhất.”

“Tiêu cục?”

Mộ Dung Tuyết gật đầu.

Đinh Hương vô cùng hiếu kỳ: “Tiểu thư muốn muội đến tiêu cục làm gì?”

Mộ Dung Tuyết lấy trên bàn trang điểm ra một chiếc hộp gấm, nói với Đinh Hương: “Trong này là bảo bối của lão gia, lúc đi quên mang theo, bởi vậy nhờ tiêu cục chuyển cho lão gia.”

Đinh Hương “Ồ” một tiếng, lòng nói lão gia đâu lú lẫn đến mức đó, đã là bảo bối sao có thể quên mang theo?

“Muội nhân cơ hội ra ngoài mua son phấn, âm thầm nghe ngóng, chuyện này không thể cho bất kỳ ai biết.”

Đinh Hương gật đầu, vài ngày sau, nàng ta trở về cho Mộ Dung Tuyết biết, tiêu cục nổi tiếng nhất Kinh thành tên là Thần Uy tiêu cục, ở trên đường Trầm Thủy, nơi đó thường có người mua đồ cổ bảo vật, sợ dọc đường bị cướp nên nhờ người của Thần Uy tiêu cục hộ tống mang về. Dần dần tiêu cục này cũng nổi danh.

Mộ Dung Tuyết lấy một ngàn lượng ngân phiếu giao cho Đinh Hương, “Ngày mai muội theo ta đến đường Trầm Thủy, ta vào tiệm mua đồ, muội hãy đến Thần Uy tiêu cục, nói với Quản sự ở đó là muội muốn chuyển một món đồ cổ về Tô Châu. Đồ vật quý giá, cần mười tiêu sư hộ tống. Bảy ngày sau nhận hàng ở dưới Nham Môn lâu của Kinh thành, một ngàn lượng này là tiền đặt cọc.”

“Tiểu thư, lão gia rốt cuộc có bảo bối gì mà phải tốn một ngàn lượng gởi về?” Đinh Hương kinh ngạc trợn tròn mắt.

Mộ Dung Tuyết cười nói: “Haiz, tóm lại là tâm can bảo bối của lão gia, ngàn vàng khó mua, vạn lần không thể sơ sót.”

“Vậy sao tiểu thư không nhờ Vương gia cho người cưỡi ngựa đuổi theo lão gia đưa cho ông ấy, vậy chẳng phải xong rồi sao? Một ngàn lượng này có thể tiết kiệm được rồi.”

Mộ Dung Tuyết mỉm cười, “Nên tiết kiệm thì tiết kiệm, không nên tiết kiệm thì nhất định không thể tiết kiệm, muội đừng hỏi nhiều nữa, ngày mai tới tiêu cục đi.”

“Được rồi.” Lòng Đinh Hương thật sự rất hiếu kì, hận không thể mở hộp gấm trong tay Mộ Dung Tuyết ra xem rốt cuộc là bảo bối gì.

Hôm sau Mộ Dung Tuyết đưa Đinh Hương, Bội Lan ra ngoài, nói muốn đi dạo ở đường Trầm Thủy. Minh quản gia không dám chậm trễ, đưa ba mươi hạ nhân hộ tống, sợ có sơ suất.

Mộ Dung Tuyết thấy điệu bộ này, càng cảm thấy mình muốn thoát thân không phải chuyện dễ dàng.

Đến đường Trầm Thủy, Mộ Dung Tuyết nói với Đinh Hương: “Chút nữa ta chọn đồ trong tiệm, muội tìm cơ hội đến tiêu cục đi, nếu Minh quản gia hỏi muội, ta sẽ nói muội đi nhà xí một lúc.”

“Dạ tiểu thư, muội biết rồi.”

Bộ dạng thần bí của Mộ Dung Tuyết khiến Đinh Hương vô cùng hiếu kì khó hiểu.

Mộ Dung Tuyết xuống xe, tùy tiện rẽ vào một tiệm đồ cổ, Minh quản gia lập tức cho người canh chừng ngoài cửa, Mộ Dung Tuyết đưa Đinh Hương, Bội Lan và Minh quản gia vào trong.

Một lúc sau, Đinh Hương nói: “Tiểu thư, muội đau bụng, muốn đi nhà xí một lúc.”

Mộ Dung Tuyết không ngẩng đầu, đáp lại một tiếng.

Đinh Hương liền ra khỏi tiệm đồ cổ, đi về phía Thần Uy tiêu cục cách đó không xa. Minh quản gia thấy nàng ta đi nhà xí, đương nhiên cũng không phái người đi theo.

Mộ Dung Tuyết giả vờ xem đồ cổ trong tiệm để chờ Đinh Hương, bỗng nhiên nghe thấy ngoài cửa có người đòi vào, nhưng bị Quản gia chặn lại.

Mộ Dung Tuyết quay đầu, không ngờ lại thấy Hứa Trạch.

Hắn vẫn tràn đầy tinh thần, khôi ngô tuấn tú, hệt như lần đầu gặp gỡ, thấy hắn bình yên vô sự, lòng Mộ Dung Tuyết cũng yên tâm, vội nói với Quản gia: “Huynh ấy là bằng hữu của ta, mời huynh ấy vào.”

Hứa Trạch bước vào trong tiệm, ánh mắt nóng bỏng nhìn nàng, khóe môi khẽ cong, ý cười quyến luyến, “Tuy Đinh Hương nói nàng rất khỏe, nhưng ta vẫn không yên tâm, muốn tận mắt nhìn thử, tay nàng thế nào rồi? Đã khỏi chưa?” Ánh mắt hắn rơi trên ngón tay Mộ Dung Tuyết, miêu tả sinh động vẻ quan tâm.

Mộ Dung Tuyết thầm cảm động, chìa hai bàn tay trước mặt hắn.

“Huynh xem, bình yên vô sự, còn đàn được nữa.”

Hứa Trạch vui vẻ cười nói: “Tốt quá, không biết ta có vinh hạnh được nghe một khúc nhạc của nàng không?”

“Trùng hợp quá vậy, huynh cũng đến mua đồ cổ sao?” Mộ Dung Tuyết chỉ vờ như không hiểu ẩn ý của hắn, điềm nhiên đổi chủ đề.

Nàng liên lụy hắn một lần đã vô cùng áy náy, nếu hắn lại có chuyện gì, cả đời này của nàng cũng không được yên ổn.

Hứa Trạch ngượng ngùng cười cười, nhỏ giọng nói: “Ta phái người canh chừng bên ngoài biệt viện, biết nàng ra ngoài ta vội vã theo đến, muốn gặp nàng một lần.”

Mộ Dung Tuyết đỏ mặt, cúi đầu nói: “Hứa công tử, tôi thật sự không tiện gặp huynh, sợ người ta hiểu lầm, gây bất lợi cho huynh.”

Hứa Trạch cười sáng tỏ: “Ta biết nàng có nỗi khổ. Thấy nàng bình yên vô sự là ta yên tâm rồi.” Giọng hắn rõ ràng vô cùng buồn bã thất vọng, khiến lòng Mộ Dung Tuyết ngổn ngang trăm mối.

Nếu không gặp Gia Luật Ngạn, nếu trái tim chưa từng qua biển lớn, vậy thì người trước mặt chắc chắn sẽ là một giai ngẫu.

Lúc này, Đinh Hương từ ngoài bước vào, gật đầu với Mộ Dung Tuyết.

Mộ Dung Tuyết liền từ biệt Hứa Trạch lên xe ngựa.

Xuyên qua góc cửa sổ xe, Đinh Hương nhìn thấy Hứa Trạch đứng bên đường, ngây ngốc đưa mắt dõi theo Mộ Dung Tuyết, nàng ta không kìm được nhỏ giọng nói: “Hứa công tử thật đáng thương.”

Mộ Dung Tuyết im lặng trong chốc lát: “Đinh Hương, nếu có một ngày ta không còn nữa, muội hãy đi tìm Hứa công tử, huynh ấy sẽ chăm sóc cho muội và Bội Lan.”

Đinh Hương giận dỗi nói: “Phủi phui, tiểu thư nói bừa gì vậy.”

Mộ Dung Tuyết cười cười: “Ta giả dụ thôi.”

Đinh Hương hung dữ nói: “Không thể có giả dụ đó.”

Về đến Thù Hoa các, Mộ Dung Tuyết thay y phục ra, đột nhiên nhớ đến sợi dây trên chân mình.

Nàng cởi giày vớ, đang định tháo sợi dây ra.

Rèm bỗng ngân lên, Gia Luật Ngạn bước vào.

Mộ Dung Tuyết vội đứng dậy, lòng hơi hốt hoảng.

Gia Luật Ngạn thấy nàng chân trần liền hỏi: “Nàng làm gì vậy?”

“Thiếp xem thử sợi dây trên chân.”

“Nàng muốn tháo ra sao?”

Mộ Dung Tuyết gật đầu.

Gia Luật Ngạn ấn nàng ngồi xuống ghế hoa hồng, cầm bàn chân trần của nàng đặt lên gối mình, nhấc sợi dây vặn một cái.

Hắn ngẩng đầu cười: “Vốn dĩ có thể tháo ra, nhưng bây giờ không được nữa rồi.”

Sợi dây đã bị hắn cài chặt, trừ khi vặn đứt, nếu không sẽ không tháo ra được.

Mộ Dung Tuyết tức nghẹn không nói lên lời.

Gia Luật Ngạn mang giày vớ cho nàng nói:

“Nghe nói cột dây vào chân sẽ không chạy được.”

Mộ Dung Tuyết bỗng hơi căng thẳng, không phải hắn biết điều gì rồi đó chứ? Nàng vội nói tiếp: “Thiếp đâu định bỏ đi, sao chàng lại nói vậy?”

Gia Luật Ngạn véo má nàng, dịu giọng nói: “Suốt đời cũng không được đi.”

Suốt đời. Lòng Mộ Dung Tuyết chua xót đến muốn rơi nước mắt.

Nàng vốn muốn ở bên hắn cả đời, nhưng đáng tiếc chuyện chẳng được như ý.

Hắn sẽ không yêu mỗi mình nàng, cũng không có mỗi mình nàng, hắn có thể vừa tình tứ với nàng, vừa ân ái với Ngọc Sính Đình. Vừa muốn nàng sinh con, vừa khiến Ngọc Sính Đình có thai.

Người có thể ở bên hắn thật sự quá nhiều. Bên cạnh hắn sẽ có ngày càng nhiều nữ nhân, nhiều đến mức nhấn chìm nàng.

Khi nàng già đi, khi bên cạnh hắn vẫn có vô số thiếu nữ trẻ trung vây quanh, chút tình cảm bây giờ của hắn có địch nổi ba ngàn giai lệ, có địch nổi thời gian như nước chảy không?

Lúc đó nàng chỉ có thể từ xa nhìn hắn giữa muôn vàn nữ nhân, hắn sẽ rải đều mưa móc hay độc sủng Kiều Tuyết Y đây?

Nghĩ đến cảnh tượng đó, nàng chỉ cảm thấy mệt mỏi rã rời, đau thấu tâm can.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi