TRẪM KHÔNG MUỐN SỐNG NỮA

Đối với bên ngoài, Sầm Duệ vẫn nói là dưỡng bệnh ở cung Minh Quang – Thiên Đô, chỉ có vài người biết nàng minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương* ở Hoài Quận. Nhưng Lai Hỉ nói đó là một cô nương lạ, Sầm Duệ và Phó Tránh không khỏi tò mò, để tránh xảy ra chuyện, Sầm Duệ ôm Tiểu Tảo đứng sau bình phong xem xét tình thế.
*Minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương: Công khai sửa đường san lối lúc trời sáng, để ngấm ngầm bí mật mở lối Trần Thương (giấu ý đồ sau hành động).
"Tiểu tử này nặng hơn nhiều rồi." Sầm Duệ ôm Tiểu Tảo nói thầm một câu, nhét viên kẹo đường vào miệng bé.
Phó Tiểu Tảo còn nhỏ nhưng biết ai tốt ai xấu với bé, cho nên được Sầm Duệ bế thì nở nụ cười, ôm chặt cổ nàng, bẹp một ngụm vang dội lên mặt nàng, kéo theo không ít nước miếng.
Phó Tránh bên ngoài không nhẹ không nặng khụ một tiếng, Sầm Duệ bĩu môi, đừng có trẻ con như vậy chứ, tới con mình mà cũng ăn giấm chua.
Lai Hỉ dẫn một cô nương lạ mắt vào, người bước vào phòng rồi mới quan sát xung quanh. Thấy chỉ có Phó Tránh một mình ngồi sau án thì không khỏi sửng sốt, chắp tay thi lễ với hắn, đó là quan lễ. Lai Hỉ dâng trà, nàng mân mê chén trà một lúc, mới ngước mắt lên: "Lần này ta đến quả thực đường đột, hy vọng Quận Thừa đại nhân bao dung. Ta có một bằng hữu cũ là bạn của Viện phán Thái y viện tiền nhiệm – Trương Dịch, ta nghe hắn nói Trương Thái y ở quý phủ, cho nên, ta..." Cô nương rũ mắt, băn khoăn nói: "Tới thỉnh hắn rời núi."
Phó Tránh thu hết biểu cảm từ lúc nàng vào cửa tới giờ vào trong mắt, ổn trọng thì có ổn trọng nhưng khí độ cần phải trau dồi, giọng quan kinh thành rõ ràng như thế không khó làm cho người ta đoán được danh tính của nàng: "Quả thực Trương Dịch từng ở trong phủ ta một thời gian, nhưng không lâu trước đó đã quay về quê hương tại quận Thanh Thủy rồi." Hắn lạnh lùng nói: "Ta có một chuyện còn chưa rõ, không biết cô nương đến đây với thân phận gì, và vị bằng hữu cũ của ngươi là thần thánh phương nào?"
Sầm Duệ nhéo nhéo mũi Tiểu Tảo, nhìn cha con xem có giống khuôn mặt của Trương quả phụ không?
Cô nương kia không đoán được người mình muốn tìm đã rời khỏi Hoài Quận, thoáng chốc sắc mặt trắng nhợt, hoảng loạn. Phó Tránh còn cố tình lạnh mặt híp mắt, khí thế bức người, trên đời này đúng là không tìm ra mấy người có thể giống Sầm Duệ chịu được hắn.
Sầm Duệ đứng sau bình phong không nhìn được nữa, bế Tiểu Tảo đi ra: "Ngươi tìm Trương Dịch có chuyện gì?"
Phó Tránh thấy nàng cứ đi ra như thế thì trong lòng có bất mãn, môi mỏng khẽ nhúc nhích, nhưng không phát ra tiếng nào. Sầm Duệ nhận được ánh mắt lạnh lùng của hắn, xấu hổ vỗ về con, ngồi xuống cạnh hắn.
Cô nương cắn môi tới mức trắng bệch, nhanh chóng lau khóe mắt, thoáng trấn định lại: "Ta thỉnh Trương Thái y rời núi để chữa bệnh cho một vị... đại nhân, không dối gạt phu nhân, vị đại nhân ấy là Hữu tướng đương triều Tần tướng gia. Năm đó tướng gia bị trọng thương trong vụ án mưu phản, nay vết thương cũ tái phát, bất đắc dĩ ta mới phải đăng môn bái phỏng."
Còn biết dùng quan chức chén ép người khác nữa cơ à? "Tần Anh bị bệnh thì đã có thái y trong cung trị liệu..." Phó Tránh chưa nói xong đã bị Sầm Duệ ngăn lại.
Cô nương kia cả kinh, không ngờ Phó Tránh lại hô thẳng tục danh của Tần Anh.
Sầm Duệ buông mi mắt, không để người ta nhìn ra thần sắc bên trong: "Trương Dịch ở trong phủ, ta mang cô nương tới gặp hắn, cụ thể thế nào ngươi nói rõ với hắn."
"Đa tạ phu nhân nhiều."
Tiểu Tảo giao cho Phó Tránh trông nom, lúc nàng rời đi, sắc mặt của người nọ rất thối, Sầm Duệ thừa dịp cô nương kia cúi đầu đi ra ngoài cửa, dùng khí thế sét đánh không kịp bưng tai hôn lên mặt Phó Tránh một cái. Phó Tránh giật mình, nhìn Sầm Duệ đắc ý tung tăng ra cửa, chợt bật cười.
"Ngươi là người của Từ gia sao?" Sầm Duệ vừa đi vừa hỏi nàng.
Từ Sam mở to mắt, không tự chủ cảnh giác nhìn Sầm Duệ: "Sao phu nhân biết được?"
"Đoán." Sầm Duệ cười tủm tỉm nói: "Ta còn biết ngươi tên là Từ Sam, bảng nhãn của khoa cử năm trước, giờ đang nhậm chức ở Đại Lý Tự. Nếu ta không đoán sai, lần này ngươi dựa vào sổ sách tư mật của Đại Lý Tự để tới Hoài Quận thỉnh người đúng không?" Nói xong nàng trở mặt còn nhanh hơn lật sách, không mang theo một tia cảm tình nói: "Tự ý rời cương vị công tác, dùng việc công làm việc tư, chỉ như vậy thôi tiền đồ của ngươi cũng có thể đi tong ngay lập tức. Vì một Tần Anh, lá gan của ngươi cũng đủ lớn."
Từ Sam bị người ta nói trúng tâm sự, nàng vốn đã chột dạ, giờ phút này lại không dám đối diện với Sầm Duệ, hai gò má đỏ bừng, nhìn chằm chằm mũi chân của mình, qua hồi lâu mới quyết tâm nói: "Mặc dù con đường làm quan quan trọng, nhưng bệnh của Tần đại nhân quan trọng hơn. Lại nói..." Lời của nàng mang vài phần thê lương: "Thân phận nữ tử của ta sớm muộn gì cũng sẽ bị phát hiện, kết cục giống nhau thôi."
Xem ra, nàng làm cái chức này cũng không dễ dàng gì. Kiểu này là Từ gia thật sự không tìm được một người có khả năng nên mới buộc một cô nương ra gánh vác trọng trách của gia tộc. Sầm Duệ nhìn nàng như nhìn chính mình khi xưa, nở nụ cười, dừng bước chân: "Con đường làm quan của ngươi chỉ mới vừa bắt đầu, tương lai ra sao không ai đoán trước được, tại sao không nghĩ thoáng hơn một chút? Giữ cho sơ tâm không thay đổi, có lẽ tới một ngày nào đó ngươi có thể quang minh chính đại đứng chung với nhóm nam đồng liêu kia." Sầm Duệ vỗ nhẹ lên vai nàng: "Trương Dịch ở trong này phối thuốc, vào đi."
Tiểu Tảo đã được hơn một năm, cơ thể khỏe mạnh hơn nhiều, được Sầm Duệ ngầm đồng ý, hôm sau, Trương Dịch thu dọn đơn giản rồi cùng Từ Sam khởi hành về kinh. Phó Tránh đã tới nha môn, Sầm Duệ ôm Tiểu Tảo tiễn bọn họ lên xe ngựa, nói với Trương Dịch: "Xem bệnh cho Tần Anh thật cẩn thận nhé, năm đó ta có lỗi với hắn, đừng để bệnh không dứt. Đến nơi rồi nhớ hồi âm về."
Trương Dịch biết rất rõ thương thế của Tần Anh, dứt bệnh là không có khả năng, ít nhất thì cũng nay ốm trận nhỏ mai ốm trận to. Sở dĩ hắn không nói thật với Sầm Duệ là vì Tần Anh ngăn cản, tới nay Trương Dịch vẫn nhớ rõ lời Tần Anh đã nói: "Tận trung vì quân là bổn phận của thần, không cần nhắc tới."
Những lời này Trương Dịch sẽ không nói với Sầm Duệ, chỉ gật đầu: "Biết rồi."
Xe ngựa chuyển bánh, Từ Sam vẫn luôn ngồi trầm mặc bên cạnh, qua mành xe nhìn bóng dáng mặc y phục hồng cánh sen nhỏ dần của Sầm Duệ, lẩm bẩm nói: "Rốt cuộc nàng ấy là ai?" Nắm rõ thân thế, thậm chí là triều cục như lòng bàn tay, xem cách nói chuyện thì quan hệ với Tần Anh cũng không tầm thường.
Trương Dịch ôn hòa cười, không đáp lại.
┉┉ ∞ ∞┉┉┉┉ ∞ ∞┉┉┉
Thư Trương Dịch gửi về nói bệnh tình của Tần Anh nguy hiểm nhưng không ảnh hưởng tới tính mạng, hắn phải ở lại trong kinh một thời gian, Sầm Duệ vui vẻ đáp ứng.
Trong khoảng thời gian này, Phó Tiểu Tảo đã lớn hơn nhiều, nhìn thấy cái gì cũng bỏ vào miệng, ngay cả bút lông và nghiên mực của Phó Tránh cũng không tha. Trẻ con dư sức tới kinh người, khiến người lớn phải chạy không khác gì con quay. Hơn phân nửa thời gian trong ngày của Sầm Duệ là chạy theo sau bé. Cuối cùng không chịu nổi nữa, thẳng thắn nhét vào lòng Phó Tránh, "Chàng trông đi."
Phó Tránh vừa từ nha môn về, quần áo còn chưa thay, không mất nhiều khí lực đã giữ chặt Phó Tiểu Tảo đang xoay loạn, nhìn bé còn muốn giãy giụa, liếc mắt một cái: "Còn nghịch hả?"
Lòng bàn chân Phó Tiểu Tảo sinh ra khí lạnh, phụ thân tức giận rồi! Lập tức khép chặt hai chân, gục đầu, không dám nhúc nhích.
"Bộ dạng thì giống chàng và ta thật đấy, nhưng tính tình thì không biết giống ai nữa." Sầm Duệ ngồi phịch xuống bên cạnh, nhìn Phó Tiểu Tảo ngoan ngoãn đi theo Phó Tránh, mắt và lông mi giống nàng, cái trán, mũi và môi thì có bóng dáng của Phó Tránh, hàng xóm cách vách đều nói tương lai thằng nhóc này nhất định là một cái tai họa phong lưu.
Con trai của Phó Tránh sẽ là một tai họa phong lưu sao? Sầm Duệ thử tưởng tượng một chút... Phó Tiểu Tảo mang khuôn mặt giống hệt Phó Tránh đi trêu ghẹo cô nương nhà người ta... Lập tức rùng mình.
Phó Tránh đi rửa tay lau mặt, nhân tiện cũng lau sạch cho Phó Tiểu Tảo đầu đầy bụi, chợt nghe Sầm Duệ oán giận thì không khỏi buồn cười. Cái tính này còn giống ai được nữa chứ, nhớ năm đó ai kia trèo tường, leo cây, nhảy nhót tung tăng không ai bằng. Nhưng ở trước mặt con, Phó đại nhân luôn giữ mặt mũi cho Sầm Duệ, đơn giản nói: "Ừm, ta lại cảm thấy con nên như vậy."
Phó Tiểu Tảo đã học được không ít chữ, tưởng Phó Tránh đang khích lệ nó, nhổm người lên làm mặt quỷ với Sầm Duệ. Sầm Duệ ngứa răng, muốn xông lên đánh nó, kết quả là Phó Tránh thay nàng vỗ đầu bạn nhỏ Tiểu Tảo.
Khuôn mặt phấn hồng nhỏ nhắn lập tức xụ xuống, hai mắt ủy khuất ngập nước nhìn Phó Tránh, Phó Tránh ngồi xuống lau khô tay bé, chậm rãi hỏi: "Hôm nay có học thêm được chữ nào không?"
Ở trước mặt Phó Tránh, sự kiêu ngạo của Phó Tiểu Tảo biến mất không còn dấu vết, cúi đầu lí nhí: "Con có."
"Nói cha xem?"
Phó Tiểu Tảo xòe ngón tay mập mạp ra, vừa đếm vừa đọc bốn chữ.
"Phụ thân nhớ những chữ đó con đã đọc rồi." Phó Tránh vẫn chậm rãi nói, rất kiên nhẫn nói với con: "Sau này con đi theo phụ thân tới nha môn đọc sách học chữ có được không?"
Trong lòng Phó Tiểu Tảo vô cùng không vui, bé không thích ở cả ngày với phụ thân không cười nói, không chơi đùa đâu! Có điều không dám nói trước mặt Phó Tránh nên lập tức dùng đôi mắt tròn xoe ngậm lệ trông mong nhìn mẫu thân.
Sầm Duệ cũng có chút không đồng ý, con còn nhỏ như vậy, làm gì mà cứ như nhồi vịt bắt học hết thứ này tới thứ khác. Nhưng Phó Tránh đã quyết định thì cơ bản là không ai khuyên được. Với lại, Phó Tiểu Tảo thực sự thừa tinh thần và thể lực, nếu không có ai kiềm chế lại thì nàng sợ sau này không quản nổi nó, chỉ đành lắc đầu với con.
Ý thức được lúc này không có núi dựa vào, Phó Tiểu Tảo sắp rớt nước mắt tới nơi, nghe thấy phụ thân hừm hừm trong cổ họng, lập tức nuốt nước mắt vào trong. Nó phải nhanh lớn hơn mới được, phải nhanh chóng thoát khỏi phụ thân đáng ghét này!
Để bồi thường cho cõi lòng bi thương của Phó Tiểu Tảo, Sầm Duệ cố ý nấu canh cá bé thích ăn nhất. Một nhà ba người ngồi quanh chiếc bàn nhỏ yên lặng ăn cơm. Ban đầu Phó Tiểu Tảo không dùng đũa, nhưng vào một ngày hưu mộc, Phó Tránh đặc biệt vót hai chiếc đũa nhỏ cho con, sau đó nhìn bé vụng về dùng đũa gắp thịt, gắp xong rơi, rơi rồi gắp, mếu máo nhìn Sầm Duệ, vùi đầu tiếp tục gắp.
Phó Tránh nhìn Phó Tiểu Tảo nâng đôi mắt nhỏ, chưa từ bỏ ý định nhờ cậy Sầm Duệ, trong lòng thầm lẩm bẩm, "Yếu ớt".
Sầm Duệ thở dài, dùng thìa lấy thịt cho Phó Tiểu Tảo, tay cầm thìa gõ lên trán nó: "Tiểu ngốc tử".
Phó Tiểu Tảo nổi giận! Đưa bàn tay béo múp đặt thìa lại chỗ cũ, cố chấp dùng đũa, mồm miệng không rõ nói: "Hừ, hừ, không phải ngốc!"
"..." Sầm Duệ á khẩu, cái tính ngoan cố này quả thực giống người nào đó như đúc!
Trái lại Phó Tránh rất vừa lòng xoa đầu Phó Tiểu Tảo, khen ngợi: "Nam hài tử phải biết tự lập tự cường."
Phi! Sầm Duệ hừ một tiếng, cầm lấy cái bát không múc canh cá cho Phó Tiểu Tảo rồi đặt sang bên cạnh cho nguội bớt.
Lúc ăn canh, Phó Tiểu Tảo bỗng nhiên nãi thanh nãi khí cả giận: "Phụ thân, Tử Chiêm ở cách vách nói con không có nổi một cái tên." Vô cùng tủi thân nói: "Chẳng lẽ Tiểu Tảo không phải tên của con hay sao?"
Được bạn nhỏ Phó Tiểu Tảo nhắc nhở, phu thê hai người mới nghĩ tới, hình như Tiểu Tảo hai tuổi rồi còn chưa có một cái tên hẳn hoi...
"Sao Tiểu Tảo lại không có nổi một cái tên chứ?" Sầm Duệ đút canh cá cho bé, nhìn vào mắt Phó Tránh: "Chỉ là Tiểu Tảo còn nhỏ nên chúng ta dùng nhũ danh, chờ sau này con lớn thì lấy tên khác cũng không muộn."
Gạt trẻ con thật không tốt chút nào, Phó Tránh nghiêm mặt không để ý cười lộ ra.
Ban đêm, Sầm Duệ dỗ Tiểu Tảo ngủ xong, nói với nhũ mẫu mấy câu việc nhà rồi mới quay về phòng. Lúc bước trên hành lang dài, phát hiện Phó Tránh đang cầm cái đèn lồng nhỏ đứng phía trước chờ nàng, trong lòng cảm thấy ấm áp, vừa cười vừa đi tới gần: "Sao chàng lại cầm cái đèn lồng nhỏ như thế?"
"Nàng đã quên rồi sao, khi đó nàng vứt ở chỗ ta mà." Phó Tránh ôm thắt lưng của nàng, chậm rãi trở về.
Sầm Duệ cố gắng suy nghĩ, lại nhìn cái đèn lồng vài lần, hai gò má phiếm hồng. Nàng nhớ ra rồi, rất nhiều năm về trước, khi ấy nàng tới thăm Phó Tránh trúng cổ độc, cuối cùng bị dọa tới mức chạy trối chết. Bây giờ nhớ lại mà cứ ngỡ xa xôi như chuyện của kiếp trước.
Nghĩ xong nàng nở nụ cười, kéo kéo cổ tay áo Phó Tránh: "Ta, muốn hồi kinh."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi