TRĂM MIỆNG CŨNG KHÔNG THỂ BÀO CHỮA

Ngày hôm nay, trạng thái của các sinh viên rõ ràng là tệ hơn nhiều so với hôm qua. Huấn luyện viên nhìn quanh không có lấy một người có tinh thần bèn không nói hai lời, trước tiên bắt họ chạy ba vòng quanh sân tập cho tỉnh táo.

Không một ai dám phàn nàn, mãi đến khi chạy trên sân mới có người nhỏ giọng oán thán: “Chân tôi mỏi nhừ rồi!”

“Tôi cũng vậy!”

“Khổ quá đi, tôi cứ nghĩ kết thúc lớp 12 sẽ mở ra cánh cửa cuộc sống thời đại học tươi đẹp. Không nghĩ tới hiện thực lại dữ dội cho tôi một cái bạt tai thế này”.

“Không chạy nổi nữa! Mệt mỏi quá đi! Hay tôi giả vờ ngất xỉu nhỉ?”

“Giả vờ đi! Tôi cõng cậu đến phòng y tế!”

Theo thứ tự xếp hàng, Lăng Kỳ Ý thuộc nhóm chạy đằng trước. Cậu không giống mọi người kêu trời than đất, chỉ lặng lẽ chạy theo bước chân các bạn học.

Vòng đầu tiên được hoàn thành nhanh chóng, nhưng đến vòng chạy thứ hai, Lăng Kỳ Ý bắt đầu có cảm giác kỳ lạ. Trên sân lúc này cũng có các lớp khác tham gia huấn luyện quân sự, Lăng Kỳ Ý càng chạy càng cảm thấy dường như có rất nhiều ánh mắt đang hướng về phía lớp cậu.

Trong hàng ngũ vang lên những lời bàn tán thảo luận, nhưng vì chỉ là những tiếng rì rầm nho nhỏ nên Lăng Kỳ Ý không thể nghe rõ được.

Chạy ngang qua chỗ các nữ sinh đến lần thứ n, Lăng Kỳ Ý vì hiếu kỳ mà quay đầu ngó nghiêng.

Lăng Kỳ Ý khẽ hất cằm, cố gắng tìm hiểu xem họ đang nhìn ngắm ai mà cứ như gặp được minh tinh.

Cậu loáng thoáng nghe được cuộc nói chuyện của các bạn nữ trong lớp mình.

“Mới khai giảng có mấy hôm mà độ nổi tiếng của Tần Thuật Dương đã cao vậy rồi?!”

“Kỳ lạ, họ không phải xếp hàng sao? Chạy loanh quanh trên sân như vậy không sợ bị huấn luyện viên mắng à?”

“Haha, tôi nghe mấy người bên lớp khác nói huấn luyện viên của họ rất tốt, còn đứng tán gẫu với họ nữa”.

Lăng Kỳ Ý một bên thở hổn hển chạy bộ, một bên giỏng tai lắng nghe những tiếng trò chuyện sau lưng.

Cậu phảng phất nghe thấy giọng nói của Cố Trạch Bình.

“Tần Thuật Dương, hỏi cậu một câu riêng tư. Cậu có bạn gái chưa?”

Nhưng Lăng Kỳ Ý vểnh tai chờ đợi hồi lâu vẫn không thấy Tần Thuật Dương trả lời.

✧✧✧

Sau khi huấn luyện quân sự vào buổi sáng, mọi người đều bị hành hạ đến không ngừng thở dốc. Lăng Kỳ Ý cởi mũ, tóc mái ướt đẫm mồ hôi.

Cậu thẳng tay vén hết mái lên, Cố Trạch Bình bước đến bên cạnh, nhìn kiểu tóc ngang ngược của cậu mà cười không ngậm được miệng.

“Lăng Kỳ Ý, cậu bôi kem chống nắng không đều rồi, khuôn mặt cậu giờ nhìn cứ nửa đen nửa trắng ấy”.

“Thật hay giả thế?!” Lăng Kỳ Ý mở to mắt, lấy tay lau lau mặt, nhưng chỉ toàn mồ hôi là mồ hôi.

Kem chống nắng hòa cùng mồ hôi khiến bàn tay trở nên nhớp nháp.

“Thật! Khéo chưa kết thúc huấn luyện quân sự, mặt cậu đã cháy nắng như ngựa vằn đi?”

Tần Thuật Dương không nhanh không chậm theo tới, nhìn thấy đôi mắt hoảng hốt của Lăng Kỳ Ý, cất tiếng hỏi, “Có chuyện gì thế?”

“Cố Trạch Bình nói tôi bôi kem chống nắng không đều!” Lăng Kỳ Ý cuống quýt một trận, ngày thường cậu vốn cũng rất quan tâm đến ngoại hình của mình.

Vừa nói dứt câu, cậu tiến sát lại gần dưới mí mắt Tần Thuật Dương.

Tần Thuật Dương rũ mắt, nhìn xuống khuôn mặt khuếch đại của Lăng Kỳ Ý. Trên sân tập, ánh nắng gay gắt rọi chiếu, mang theo mùi hương nóng cháy lan toả trong không khí.

“Ngu ngốc quá thể”.

Tần Thuật Dương đẩy khuôn mặt chình ình phía trước, không chút lưu tình mắng nhiếc.

✧✧✧

Căn-tin ở quá xa, Lăng Kỳ Ý mệt mỏi đến mức không muốn mua cơm bỏ bụng. Cậu bị Tần Thuật Dương cưỡng ép tóm cổ áo, lôi kéo ra ngoài.

Cố Trạch Bình hăng hái chạy theo, dự định cùng họ đi ăn.

Bữa trưa nay sẽ là ở khu phố ăn vặt. Xung quanh các trường đại học thường có rất nhiều quán ăn ngon, Đại học Đông Thanh cũng không phải ngoại lệ.

Căn-tin đông đúc, phố ăn vặt cũng không kém cạnh. Cố Trạch Bình đói lả người, không còn chút sức sống, chỉ biết quay sang hỏi Tần Thuật Dương muốn ăn gì.

Tần Thuật Dương lại nghiêng đầu hỏi qua ý Lăng Kỳ Ý.

Lăng Kỳ Ý chỉ vào quán gà rán nhỏ nhất trong khu phố: “Ăn cái này đi?”

Cố Trạch Bình nghe theo Tần Thuật Dương, còn Tần Thuật Dương thì nghe theo Lằng Kỳ Ý. Ba người này không biết từ khi nào đã hình thành một chuỗi thức ăn. Vị thế của Lăng Kỳ Ý chính là khi trên đỉnh của đỉnh, lúc dưới đáy của đáy.

✧✧✧

Cơm ức gà rán được đóng gói xong, ba người chậm rãi đi dưới trời nắng gắt trở về.

Vào buổi chiều, khóa huấn luyện quân sự bắt đầu từ 1 rưỡi. Tần Thuật Dương và Lăng Kỳ Ý quay lại ký túc xá, giành ra 15 phút để ăn trưa. Ăn uống no say, Lăng Kỳ Ý liền leo lên giường, định bụng chợp mắt một lát.

“Tần Thuật Dương, 1:20 thì gọi tôi nhé”.

“Cậu không tự đặt báo thức được à?”

“Tôi sợ chuông báo thức với tôi cũng không ăn thua”.

“Cậu tự tìm cách đi”.

Lăng Kỳ Ý cảm thấy Tần Thuật Dương thực sự có chút vô tình: “Nhờ cậu kêu tôi một tiếng thôi mà! Sao phải khó khăn vậy?!”

“Rất khó đấy”. Bởi vì buổi sáng có sự cố ngoài ý muốn, đến bây giờ Tần Thuật Dương mới mở bài viết mà Lăng Kỳ Ý nói ngày hôm qua để phản hồi, “Hiện tại tôi rất bận”.

Theo chính kiến của bản thân, Tần Thuật Dương muốn được khen ngợi vì thực lực. Còn những thứ vốn định sẵn từ khi sinh ra như ngoại hình thì hắn không quá quan tâm đến nhận xét của người khác.

Hắn cảm thấy thật buồn cười khi ban sáng bị mọi người vây xem chỉ vì lý do này. Tần Thuật Dương không phải chú khỉ được nuôi ở sở thú, tại sao phải chịu trận như vậy?

Lăng Kỳ Ý không nghĩ ra ngày huấn luyện thứ hai có cái gì bận rộn: “Cậu bận gì thế?”

“Vậy giúp tôi một việc đi”. Tần Thuật Dương lắc lắc điện thoại, trên màn hình hiện lên giao diện chính của Baidu Bar, “Bảo bọn họ đừng đăng về tôi nữa, từ giờ tôi sẽ gọi cậu dậy”.

“Thế nào?”

✧✧✧

Lăng Kỳ Ý một lời liền đáp ứng.

Cậu không quá quan tâm đến thỏa thuận hứa hẹn, chủ yếu là nhìn bản mặt thúi hoắc của Tần Thuật Dương khiến cậu thực sự khó chịu. Cuối cùng, Lăng Kỳ Ý tự mình tạo một bài viết trên Bar, lấy ID là “Cục cưng của Dương Dương”.

Trước khi đăng bài trên Bar, cậu cũng chủ động hỏi Tần Thuật Dương xem hắn có đồng ý không tự nhúng tay vào việc này không.

Tần Thuật Dương vui vẻ đồng ý.

Vì vậy, Lăng Kỳ Ý bắt đầu tung chiêu, chọn mục tạo bài đăng mới. Không mất nhiều thời gian để hoàn thành bài viết.

【Tiêu đề: Lên! Liên quan đến vấn đề Tần Thuật Dương có độc thân hay không!】

【Nội dung: Xin chào mọi người, tôi là bạn gái của Tần Thuật Dương. Sở dĩ có bài viết này là vì anh ấy phát hiện có rất nhiều học sinh trong trường quan tâm đến mình, vậy nên tôi chủ động lập tài khoản đăng bài để giải thích một số chuyện.

Tôi tốt nghiệp cùng trường Trung học với Tần Thuật Dương, rồi định ước cùng thi vào một trường Đại học. May mắn là tôi cũng trở thành sinh viên năm nhất của Đại học Đông Thanh, còn về vấn đề chuyên ngành và lớp nào, tôi sẽ không tiết lộ. Tình cảm giữa chúng tôi rất tốt. Tần Thuật Dương nói rằng anh ấy rất biết ơn tình cảm của mọi người, nhưng anh ấy luôn giữ một thái độ khiêm tốn và không muốn mọi người phải bàn tán về mình. Vì vậy sau này, anh ấy mong mọi người sẽ ngừng thảo luận về ngoại hình, tính cách hay chuyện tình cảm của mình trên Bar. Hi vọng mọi người sẽ luôn love & peace (bình an & tràn ngập yêu thương).】

【Người đăng bài: Cục cưng của Dương Dương.】

Lăng Kỳ Ý mất tổng cộng 10 phút để đăng ký tài khoản và đăng bài trên Bar. Xong xuôi, cậu ngay lập tức trèo xuống khỏi giường, chạy tới trước mặt Tần Thuật Dương: “Xem đi! Thế nào! Có phải tôi rất thông minh không!”

Tần Thuật Dương nhanh chóng đọc lướt qua bài viết, bỏ qua lượng bình luận ào ào kéo đến, ngẩng đầu hỏi cậu: “Nếu họ nói muốn xem ảnh bạn gái của tôi thì phải làm thế nào?”

“Thì tùy tiện tìm cớ không cho là được mà?”

“Vậy còn các bạn học cùng lớp thì sao?” Tần Thuật Dương lặng lẽ nói, “Cậu có thể đảm bảo là họ sẽ không tò mò?”

Lăng Kỳ Ý yếu ớt trả lời: “Cái này thì không dám chắc”.

“Cậu có đảm bảo Cố Trạch Bình sẽ không nói mấy câu kiểu như bảo tôi dẫn bạn gái đi chơi cùng không?”

“Tôi…”

“Những lúc như vậy thì phải làm sao?” Tần Thuật Dương dồn dập truy hỏi khiến Lăng Kỳ Ý không khỏi bối rối, “Hay cậu tính đóng giả thành nữ, làm bạn gái tôi?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi