TRĂM NĂM HÒA HỢP, ƯỚC ĐỊNH MỘT LỜI

Hạ Lâm Hi nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại trên tay, cuối cùng quyết định mở trang cá nhân của mình lên. Cô lưu tài khoản của Tưởng Chính Hàn ngay đầu vậy nên nhanh chóng tìm được, ngón tay của cô mãi miết trên cái tên của anh thật lâu về sau mới hỏi được một câu: “Tổng bộ công ty anh ở Mỹ sao?”

Không khác gì trước đây, gặp chuyện sẽ đi thẳng vào vấn đề, dù gì cô cũng không có thói quen lòng vòng quanh co.

Tưởng Chính Hàn nhanh chóng trả lời, anh nói chuyện lúc nào cũng ngắn gọn nhưng luôn đầy đủ thông tin: “Một ngàn USD là tiền thưởng tháng này.” Gửi xong, anh lại ý thức được cô chưa chắc đã hiểu mình nói gì, vậy nên sau khi suy nghĩ một chốc lại bổ sung thêm: “Bởi vì tổng bộ quyết định sử dụng phần mềm của anh.”

Hạ Lâm Hi siết chặt chiếc điện thoại trong tay, ngả người xuống, đọc tin nhắn đến hai lần rồi mà vẫn cứ lo mình còn chưa tỉnh ngủ. Phải thể hiện cảm xúc lúc này của cô thế nào đây, cô không biết phải nói gì cho thích hợp cả nhưng cảm giác này càng lúc càng lớn dần.

Cho đến tận bây giờ, cô vẫn luôn thấy anh rất xuất sắc. Bất kể tuổi đời vẫn còn trẻ, cô vẫn hết mực tin tưởng năng lực của anh.

“Tôi nay em mời anh ăn tối được không?” Hạ Lâm Hi nói. “Tất nhiên là nếu anh rảnh.”

Đương nhiên ngoài việc ăn tối ra, cô còn chuyện khác cần phải làm. Năm mới sắp đến rồi, cô đã chọn sẵn quà cho anh, còn tự tay làm một tấm thiệp chúc mừng. Hạ Lâm Hi không thiếu tiền, cô chỉ thiếu mỗi thời gian vậy nên cứ lúc nào rảnh rỗi, cô đều muốn gặp được anh.

Thế nhưng Tưởng Chính Hàn không trả lời lại ngay lập tức, cũng có lẽ là tối nay anh sẽ rất bận rộn, không thể đi cùng cô. Hạ Lâm Hi ngồi dậy đợi trong chốc lát, cuối cùng cũng cầm điện thoại bước xuống giường.

Ban mai Mặt Trời leo thang rất cao, ngoài cửa sổ ánh dương tỏa rộng khắp trời. Thời tiết ở Bắt Kinh rét đậm nhưng trong những bụi cỏ đàn chim sẻ vẫn tụ tập. Từ phòng ngủ nhìn ra phía xa sẽ bắt gặp những cục bông màu nâu nho nhỏ tíu ta tíu tít trên lớp cỏ còn phủ hơi sương.

Trên thảm cỏ không chỉ có mỗi mình se sẻ mà còn cả những chú bồ các đuôi dài, chiếc đuôi màu lam lấp lánh phiếm nắng xinh đẹp. Hạ Lâm Hi ngây người trong chốc lát lại bắt gặp một dáng người vô cùng quen nhìn.

Đó là Trang Phỉ vừa mới từ thư viện về.

Vẫn chưa đến bảy giờ vậy nên ánh dương chưa đương thì rực rỡ nữa. Trên lưng Trang Phỉ là một chiếc cặp quai to, cô ấy băng qua bãi cỏ về ký túc xá, chiếc bóng hằn sâu xuống đất, lấp bóng vài chú chim se sẻ.

Cô ấy bỗng dưng dừng lại, cố ý cúi đầu thật thập, giả vờ sẽ đi đến gần bụi cỏ, khiến những chú chim sẻ sợ đến nỗi chạy mất. Nhìn đám chim nho nhỏ bay tán loạn, cô cảm thấy có một cảm giác hơn người của kẻ khổng lồ.

Cho đến lúc cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy Hạ Lâm Hi.

Hạ Lâm Hi bưng tách cà phê, vòng tay vô tình tạo bức màn che chắn.

Ánh mắt hai người họ không hề chạm nhau, bởi vì khoảng cách rất xa, có nhìn đối phương đi chăng nữa thì cũng không ai hay. Nhưng Trang Phỉ lại mẫn cảm cho rằng, ánh mắt Hạ Lâm Hi nhìn cô giống như đang nhìn lũ chim sẻ dưới đất.

Bước trước nhất, cô cần phải quay lại ký túc xá.

Lúc cánh cửa thô bạo đóng lại vang lên một tiếng động rất lớn, đánh thức Sở Thu Nghiên trên giường. Cũng sắp đến kì thi cuối kì rồi nên Sở Thu Nghiên cũng cảm thấy mệt, đột ngột thức giấc như thế không khỏi cảm thấy bực mình.

Hai người bạn cùng phòng nhìn nhau, lòng ai cũng nhiều bất mãn nhưng ăn ý không nói gì.

Sau khi bước vào phòng, như thói thường, Trang Phỉ thả người trên ghế dựa, lấy máy tính và sách vở của mình ra. Cô mang chiếc áo bông trường học phát cho, nhìn thế nào cũng giống một đòn bánh tét Trung Thu. Khác hoàn toàn với cô, Hạ Lâm Hi ăn mặc rất mỏng manh.

Hệ thống sưởi ở ký túc chạy rất tốt, tất nhiên hoàn toàn khác với bên ngoài.

Hạ Lâm Hi khuấy ly cà phê, đợi Tưởng Chính Hàn hồi âm. Cô suy nghĩ, đoán rằng có lẽ anh đang ở trên tàu điện ngầm, đúng giờ cao điểm mọi người đi làm nên không tiện nhìn điện thoại.

Cô nghĩ trong đầu là vậy, chợt nghe Sở Thu Nghiên nói: “Cậu pha hộ mình ly cà phê được không? Mình như sắp chết tới nơi vậy.”

Hạ Lâm Hi gật đầu, lại hỏi: “Có thêm đường không?”

“Không cần đâu.” Sở Thu Nghiên nói: “Càng đắng, mình càng tỉnh táo.”

Nói xong, Sở Thu Nghiên ôm mền, ghé vào đầu giường. “Sau khi thi xong hôm nay, mình sẽ về nhà ngủ một giấc.” Cô ấy nhìn về phía Hạ Lâm Hi, quan tâm hỏi han: “Xong đợt cuối kì này, cậu có định đi đâu chơi không?”

Hạ Lâm Hi nấu xong nước sôi, rót vào một chiếc tách khác: “Mình phải tham dự đợt thi đấu ở diễn đàn Mỹ.”

Mình phải tham dự đợt thi đấu ở diễn đàn Mỹ.

Những lời này giống như một viên đá, còn phòng ký túc lại là một hồ nước sâu, khiến Trang Phỉ lên tiếng: “Người ở phòng kế bên là bạn cùng đội với tôi.” Cô ấy cố ý cao giọng, sau đó giơ cao tập lên, bên trái là một chuỗi biểu thức toán học, bên phải là một tờ biên trình dữ liệu.

Cô ấy càng cố gắng tỏ vẻ ta đây bao nhiêu thì Hạ Lâm Hi và Sở Thu Nghiên càng phớt lờ bấy nhiêu. Hạ Lâm Hi chú tâm pha cà phê còn Sở Thu Nghiên cũng chỉ liếc mắt một cái… Về phần người thứ tư trong phòng này, Lý Toa Toa đang ngồi trên giường, lúc này đây vẫn đang nghịch điện thoại, dường như không để tâm đến hoàn cảnh bên ngoài.

“Tôi sẽ đạt giải nhất!” Trang Phỉ nhìn chằm chằm trước mắt, giống như đang hồi tưởng ngày nào đó tuyên thệ trước lúc thi đại học. Lúc đó cô thề rằng sẽ vào đại học tốt nhất cả nước, bây giờ đã làm được rồi.

Vậy nên cô rất có tự tin, còn lặp lại: “Một trăm phần trăm sẽ dẫn đầu.”

Có lẽ là do cả đêm không ngủ nên lúc nói chuyện cô có chút líu lưỡi, hơn nữa đặc sệt cả giọng địa phương. Giọng địa phương có hơi khó nghe, ít nhất cô tự cho như vậy, cho nên vừa nói xong, Trang Phỉ đã vặn vẹo người bỏ quyển tập xuống.

Cuối cùng Hạ Lâm Hi cũng quay lại, đôi mắt cô nhìn về Trang Phỉ nhưng vẫn không tiếp lời. So với việc Trang Phỉ tuyên bố đoạt giải nhất, cô để tâm Tưởng Chính Hàn vẫn chưa trả lời tin nhắn của mình hơn.

Cô cúi đầu bật điện thoại, lại gửi một biểu cảm ngoan ngoãn ngồi chờ.

Nhưng ở phòng ngủ này, Trang Phỉ vẫn tiếp tục lên tiếng: “Tôi đang nói chuyện với các cậu, phớt lờ không phải rất bất lịch sự sao?”

Vấn đề được đặt ra nhưng hai ba giây sau, phòng ngủ vẫn không ai trả lời ngoại trừ điện thoại Hạ Lâm Hi vang lên. Màn hình hiện rõ là Tưởng Chính Hàn, Hạ Lâm Hi lập tức nhận cuộc gọi, bởi vì bầu không khí bên trong hơi căng thẳng nên cô đem điện thoại chuẩn bị ra ngoài.

Tưởng Chính Hàn ở đầu dây bên kia nói với cô: “Anh mới họp xong.” Bỏ qua nội dung họp gì, anh vào thẳng chủ đề: “Tối nay em muốn đi đâu?”

Hạ Lâm Hi hỏi: “Thời gian họp của các anh đổi thành bảy giờ sáng sao?” Cô bật miệng theo bản năng: “Bây giờ là cuối năm, có phải vất vả hơn nhiều không?”

Cũng không hẳn là như thế.

Một phần vì tổ trưởng yêu cầu rất cao nên cuộc họp bảy giờ sáng kéo dài đến tận bây giờ. Trong ngành Công Nghệ Thông Tin hiện nay, chuyện nhân viên tăng ca làm xong việc trở nên vô cùng phổ biến, không chỉ ở những nơi mới gầy dựng mà thậm chí là các công ty lớn cũng miễn cưỡng xuất hiện phong trào tăng ca.

Mặc dù công ty của Tưởng Chính Hàn tổ chức giờ hành chính linh hoạt, không quy định số giờ nhân viên phải làm việc nhưng anh thuộc tổ phân tích dữ liệu, yêu cầu nghiêm khắc hơn so với những tổ kĩ thuật bình thường. Để kết thúc một năm, thái độ của tổ trưởng càng khắc nghiệt, bắt đầu thúc giục, nóng lòng nâng cao tiến độ.

Tưởng Chính Hàn không đề cập đến vấn đề này, anh tươi cười đáp: “Ổn lắm, không vất vả gì đâu.” Sau đó lại dẫn đề tài về chuyện gặp mặt tối nay: “Tối nay anh có rảnh, anh đến trường em…”

Anh còn chưa nói xong, Trang Phỉ đột ngột đẩy mạnh ghế ra.

Tiếng ghế ma sát với sàn nhà, vô cùng chói tai. Hạ Lâm Hi vẫn chưa ra khỏi cửa nên tiếng Tưởng Chính Hàn bị che lấp, chỉ còn lại tiếng Trang Phỉ chĩa mũi nhọn vào người cô: “Hạ Lâm Hi, cậu đứng lại đó!”

Hạ Lâm Hi khựng lại.

Trang Phỉ gào to phía sau cô: “Chuyện lần trước, tôi vẫn chưa rõ ràng với cậu, nhưng những người ở phòng khác đã rõ rồi, là cậu chọc tôi trước.”

Lúc này cửa phòng vẫn đóng chặt, Hạ Lâm hi mới cầm lấy chốt cửa, cô vẫn chọn cách im lặng. Cô không hiểu Trang Phỉ, cũng không đoán được tính cách của cô ấy, chỉ cảm thấy cô ấy giống một quả bom, mặc dù không có lửa châm ngoài cũng có thể oanh tạc tứ phía.

Chuyện lần trước cũng đã diễn ra hơn một tháng rồi. Mọi sự vốn luôn đơn giản, Trang Phỉ tranh cãi ầm ĩ với cô, ném chiếc máy ghi âm của mình, Hạ Lâm Hi cúi xuống nhặt hộ thì bị trả lại một cái tát, cô cũng không kiềm được cơn giận nên cũng ăn thua một cái đạp trở về.

Từng nói thời gian có thể chữ lành mọi vết thương nhưng thời gian một tháng quá ngắn ngủi, hai người vẫn ở đó, vẫn có hiềm khích vô cùng lớn, mà ngay bây giờ, Trang Phỉ lại chủ động khơi mào.

Thay vì nói Hạ Lâm Hi gây sự với Trang Phỉ, chi bằng nói cô ấy đang biện giải cho chính mình thì hơn. Dù sao một phòng bốn người, mỗi lần Trang Phỉ nói có mấy ai đáp lời.

Giống như một diễn viên độc diễn, diễn đúng cũng không ai khen ngợi, diễn sai cũng chẳng ai sửa cho.

Khác ở chỗ là, Hạ Lâm Hi chưa bao giờ bị cô lập nên cô cũng chẳng hiểu cảm giác này. Một phần khác cũng bởi Hạ Lâm Hi đã đơn độc một mình quen, không thể đặt mình vào vị trí của Trang Phỉ để lo lắng cho cô ấy.

Hạ Lâm Hi xoay nắm cửa ra, không quay đầu lại nhìn Trang Phỉ, nói lời khách sáo mà thôi: “Thi cuối kì chưa xong, câu vẫn nên học bài thì hơn.”

“Tôi học cả đêm đấy.” Trang Phỉ trầm giọng, cố ý cường điệu lên. “Tôi tìm bạn tự học, là mấy người khác phòng, còn Trần Diệc Xuyên và Từ Trí Lễ nữa.”

Hạ Lâm Hi đáp lại một câu: “Cậu không cần nói tôi biết cả vậy đâu.”

Trang Phỉ như một cây gậy bật bông. Cô muốn nói với Hạ Lâm Hi, cô có thể tìm được bạn bè phù hợp, cũng có thời gian dành cho việc học nhưng Hạ Lâm Hi vẫn rất thờ ơ, dường như không tị nạnh gì với các mối quan hệ của Lâm Phỉ.

Hạ Lâm Hi mở cửa phòng ra, cô bước ra khỏi mới chợt nhận ra cuộc gọi vẫn chưa ngắt.

Trên hành lang cũng có hệ thống sưởi nhưng lạnh hơn so với phòng ngủ một chút. Một cơn gió thông lối nhỏ hất tung làn váy cô lên. Cô cúi đầu hắt xì sau đó tựa vào vách tường, hỏi đầu dây bên kia: “Anh còn ở đó không?”

Đầu dây khác, giọng của Tưởng Chính Hàn vẫn rất bình tĩnh: “Anh vẫn ở đây.”

Hạ Lâm Hi không nhắc đến Trang Phỉ, cô chỉ gõ lộc cộc trên cửa sổ, suy nghĩ thời gian hẹn, tiếp tục chủ đề dang dở của hai người họ: “Tối bảy giờ, em đợi anh ở trước cổng trường.”

Tưởng Chính Hàn lên tiếng đồng ý.

Ở phía bên anh dường như cũng đang rất vội, cách đường dây điện thoại vang đến những tiếng bàn tán với nhau. Hạ Lâm Hi mơ hồ nghe thấy họ nói gì đến phần mềm, vậy nên rất hiểu lòng người bảo: “Tối nay gặp nhé, em còn một buổi thi cuối nữa, còn hai tiếng để ôn tập thôi.”

Ý của những lời này là cuộc trò chuyện sắp kết thúc.

Tưởng Chính Hàn chuyển điện thoại qua tay trái, tay phải bận lật hồ sơ nhưng toàn bộ suy nghĩ đều dành cho Hạ Lâm Hi, ngón tay đang trở của anh dừng lại, tiếp lời cô: “Sau thi cuối kì, em còn bận gì nữa không?”

Hạ Lâm Hi thật thà nói: “Thi trên diễn đàn Mỹ.”

Cô nép mình sau cửa hành lang, hít một hơi thật sâu nói: “Sau khi thi sau, em sẽ về nhà, chuẩn bị kì sau thực tập ở công ty Lion. Sở Thu Nghiên sẽ đi cùng em. Mà này, tổng bộ công ty Lion rất gần chỗ anh đấy.”

Nếu vậy ngày nào em cũng sẽ gặp anh.

Câu cuối cùng Hạ Lâm Hi không nói ra, phải để tự Tưởng Chính Hàn hiểu.

Dường như Tưởng Chính Hàn cũng ngờ ngợ, vậy nên anh bật cười, nói với cô đôi điều nữa rồi mới để cô dập máy, so với mọi khi cũng không khác gì.

Bảy giờ tối, gió nổi lên to hơn so với ngày thường, mùa đông ban đêm đến sớm, trời cũng đã tối mờ tối mịt rồi.

Hạ Lâm Hi mới hoàn thành bài thi xong, tâm trạng vô cùng thoải mái. Cô đi ra cổng trường, đến nơi cần đến nhưng lại bị ai đó ôm từ đằng sau, vô cùng nhanh gọn.

Cô không thoát được, cũng không định giãy nãy.

“Đã bảy giờ đâu?” Hạ Lâm Hi mở miệng hỏi. “Anh đến rất sớm có phải không?”

Tưởng Chính Hàn trả lời: “Sớm nửa giờ.” Nói rồi còn kéo tay cô, đặt lên đấy một nụ hôn.

Hạ Lâm Hi lấy một chiếc hộp từ trong túi ra, nhân lúc tay trái Tưởng Chính Hàn còn đang săn sóc cho tay mình, cô lấy chiếc đồng hồ trong hộp, sau đó đeo vào cổ tay anh. Tưởng Chính Hàn cúi đầu nhìn, hỏi: “Là gì vậy?”

“Là quà mừng năm mới của em dành cho anh.” Hạ Lâm Hi đáp. “Cũng không phải quý giá gì, chỉ là em cảm thấy nó hợp với anh.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi