TRĂM NHỚ NGÀN THƯƠNG


Đến chiều Tỉnh Văn Học tan làm thì ghé qua bệnh viện đón vợ ông ta về lại Tỉnh gia.

Tỉnh Ngọc Nhiên đã dọn đồ sẵn và làm thủ tục xuất viện xong, chỉ chờ người đến đón nữa thôi.

" Bà cảm thấy thế nào? " ông ta bước vào phòng nhìn vợ mình hỏi.

" Không sao, ông đừng lo "
" Vậy chúng ta về thôi "
" Được "
Tài xế đưa ba người về lại Tỉnh gia, tầm 30p sau xe dừng trước sân, Tỉnh Ngọc Nhiên đi xuống đỡ tay Hứa Mỹ Dung từ từ tiến vào nhà.

" Quản gia Kim nấu ít cháo cho mẹ tôi "
" Vâng tiểu thư "
Cô ta căn dặn quản gia xong thì dìu Hứa Mỹ Dung lên phòng nằm nghỉ một lát, đợi nấu cháo xong thì tự tay cô ta sẽ mang lên cho mẹ mình.

" Mẹ nghỉ ngơi chút đi, lát nữa con mang cháo lên cho mẹ "
" Được, cảm ơn con "
Tỉnh Văn Học ngồi phòng khách chờ Ngọc Nhiên xuống, ông ta thử hỏi xem cô ta đã biết chuyện của anh hay chưa?
" Lúc trưa ta có gặp thằng Thiên đi cùng tình nhân của nó, con đã biết chuyện này chưa? " Tỉnh Văn Học hỏi.


" Con biết rồi " cô ta thản nhiên đáp.

" Vậy tại sao con lại để yên như vậy? Không biết tính toán gì hay sao? "
Có chứ, nhưng không phải bây giờ, hiện tại Tỉnh Ngọc Nhiên cứ im lặng trước đã với lại bản thân cô ta cũng không muốn mình bị ăn đòn như lần trước đâu.

Còn hai tháng nữa là mẹ anh về đến lúc đó thì cô ta tự có cách giải quyết.

" Từ từ con đã có dự tính hết rồi "
" Từ Từ là đến khi nào? Nếu con không muốn ra đi trắng tay thì mau hành động đi "
Ông ta chỉ e rằng đến lúc ly hôn thì ngay cả một cắt cô ta cũng chẳng lấy được thì có phải là quá thiệt rồi không?
Tỉnh Văn Học thấy Đông Phương gia là một gia tộc lớn còn có chỗ đứng vững chắc trên thương trường vì muốn hưởng lợi của Đông Phương gia nên ông ta mới liên hôn giữa hai bên, nhầm tạo tiếng thơm cho Tỉnh thị, phần còn lại là tài sản, nếu hai bên có ly hôn thì ít nhiều gì con gái ông ta cũng phải hưởng được phân nữa số tài sản của anh.

Như đã biết tài sản của anh nhiều vô kể, nếu Tỉnh Ngọc Nhiên nắm trong tay 1/3 thôi cũng đã giàu to rồi.

Ông ta đã có mục đích này từ lúc ba anh còn sống, nhân cơ hội ba anh mất đi thì ông ta liền ra tay giúp đỡ, để lấy ơn nghĩa đó mà ép hôn, và kế hoạch cũng theo ý muốn của ông ta.

Tỉnh Văn Học không muốn vì cô phá hủy cuộc hôn nhân này nên ông ta mới kêu con gái mình mau chóng làm rõ chuyện này.

" Con biết rồi "
Tính của mẹ và ba cô ta khá là giống nhau, cứ hối thúc cô ta mãi, Ngọc Nhiên tự có tính toán riêng của mình.

Nữa tiếng sau quản gia Kim nấu cháo xong thì đưa Tỉnh Ngọc Nhiên mang lên cho Hứa Mỹ Dung ăn, cô ta ngồi bón hết phần cháo đó cho mẹ mình rồi lấy thuốc cho bà ta uống xong thì mới an tâm được.

Ngọc Nhiên nghĩ cô ta nên quan tâm mẹ nhiều hơn.

Cả buổi Diệp Liên Chi cứ suy nghĩ đến câu nói lúc trưa của Tỉnh Văn Học, cô muốn quên nhưng nó cứ xuất hiện trong đầu mình, cô linh cảm như anh đang giấu mình điều gì đó.

" Hoàng Yến, chị hỏi cái này, em nhớ trả lời thật nhé " cô khều khều Hoàng Yến nói.

" Chị hỏi đi "
" Hoàng Thiên có phải đang giấu chị điều gì không? "
Hoàng Yến cũng đoán ra được tại sao cô lại hỏi vậy, có lẽ lời nói của Tỉnh Văn Học khiến Liên Chi nghi ngờ thật rồi.

" Làm gì có chứ, chị đừng tin những lời đồn bên ngoài " Hoàng Yến vỗ nhè nhẹ lên tay cô đáp.


" Nhưng!.

"
" Hai chị em đang nói chuyện gì à " Liên Chi định nói tiếp nhưng lại bị giọng anh cắt ngang.

Hoàng Thiên từ bếp đi lên mang chút đồ tráng miệng cho Liên Chi, anh thấy hai người đang thì thầm to nhỏ gì đó nên anh vội lên tiếng hỏi.

" Không có gì " cô cười đáp.

" Hay là đang nói xấu anh phải không? " anh ngồi cạnh thuận tay kéo cô sát lại gần mình.

" Anh có gì mà để người ta nói xấu chứ "
Chắc là cô nghĩ nhiều rồi, làm sao có chuyện anh phản bội cô được đúng không? Thật là cô không có việc gì làm lại suy nghĩ lung tung.

Hoàng Thiên chỉ cười, đưa tay lên xoa đầu cô, nhưng trong lòng anh tự hiểu được người phụ nữ bên cạnh mình đang có khuất mắt gì?
Hoàng Yến ngồi đối diện không nói câu nào, cô không muốn xen vào chuyện hai người, hiện tại cô chỉ giữ bí mật giúp anh trai mình thôi, nhưng cô đoán chắc trước sau gì Liên Chi cũng biết thôi.

Tối đến anh và cô cùng nhau nằm trên giường, Hoàng Thiên để tay cho cô gối vào, anh ôm thân thể mềm mại cô vào lòng, Liên Chi thì đưa tay mình sờ lên khuôn mặt điển trai của anh, cô có thói quen mỗi khi ở cạnh anh đều lấy tay mình sờ lên từng bộ phận trên mặt anh để cảm nhận chúng.

Quả thật những đường nét này đều rất hoàn mĩ.

" Bảo bối em xem, anh đẹp trai như vậy, ngoài kia có biết bao nhiêu cô gái đang dòm ngó đến, em đó, nên giữ bạn trai cẩn thận một chút " anh nói bóng nói gió mà không vào thẳng vấn đề, anh biết cô hiểu được những gì mình nói.

" Em biết chứ, vẫn đang giữ rất chặt đây này, em đã giăng lưới rồi thì anh có chạy cũng không thoát " cô mỉm cười đáp lại, bao giờ anh mới hết cái bệnh tự luyến của mình đây.


" Vậy anh nguyện chết trong lưới tình của em "
Liên Chi cười ngọt, anh nổi tiếng như vậy hằng ngày có biết bao nhiêu lời đồn đại không đúng sự thật về anh, cô cũng sẽ không vì một câu nói của người lạ mà làm rạn nứt tình cảm của mình, cô đặt niềm tin ở anh thì nhất định phải tin anh.

" Tại sao miệng lưỡi anh lại ngọt như vậy "
" Những lời ngon ngọt của anh đều dành hết cho em "
Cô chỉ cười không đáp lại, Liên Chi hằng ngày đều nghe những từ ngữ mật ngọt của anh, dần rồi cũng quen tai và cô cảm thấy thích vì điều đó.

____________
Sáng hôm sau, Bùi Minh Luân cũng lên máy bay từ Pari về lại thành phố Bắc Nam, hắn chỉ về sau cô một ngày.

" Chủ tịch, có người thấy Tỉnh tiểu thư đi vào khách sạn cùng Võ Tấn Bình bên Võ thị " trợ lí Du nói.

" Mặc kệ cô ta "
Hắn hiện tại không muốn nghe bất cứ điều gì liên quan đến cô ta cả, Bùi Minh Luân hắn đã quá hiểu rõ bản tính của Tỉnh Ngọc Nhiên rồi, cô ta có chồng mà còn dám ngoại tình suốt hai năm trời với hắn, vậy thì tại sao cô ta lại không dám cặp thêm những người khác, đúng không?
Cái hắn không ngờ tới là cô ta vì tiền mà bất chấp qua lại với một lão già, Bùi Minh Luân hắn đây cũng không biết dùng ngữ nào để nói về cô ta.




Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi