TRẠM THU NHẬN TAI ÁCH


****Ôn Văn buông tay đang đặt trên đầu Lý Đại Trang xuống, dùng hai tay cầm cưa điện, mở công tắc, lưỡi cưa sắc bén nhanh chóng xoay tít, phát ra tiếng ồn chói tai.

"Nếu hai đứa đã không muốn đi thì cứ ở lại đi!"Anh giơ cưa điện lên thật cao, biểu tình hung ác tiến tới gần.

Lý Đại Trang và Đào Văn sợ tới dựng tóc gáy, cũng không để ý tới cụ già kia nữa, trực tiếp nhấc chân bỏ chạy.

Những lời người lớn nói đều là thật, công viên này vào ban đêm có thứ rất khủng khiếp!"Phù, người vướng tay vướng chân đã đi rồi.

"Ôn Văn buông cưa điện, mắt thấy hai thiếu niên biến mất trong tầm mắt mình thì xoay người lại, nhìn chằm chằm cây sồi to lớn kia, li3m môi một cái.

"Kế tiếp tới phiên mày, nên cưa hay là đốt đây?" Cầm cưa điện, Ôn Văn từ từ tới gần gốc sồi.

"Tôi không sao nữa, chốc nữa tôi có thể tự về nhà.

" Âm thanh của cụ già từ phía sau gốc cây truyền tới.


"Đừng tới đây!" Cụ già hoảng sợ.

"! "Theo Ôn Văn tới gần, âm thanh của cụ già ngày càng hoảng loạn, lúc Ôn Văn chuyển sang mặt sau nhìn mới phát hiện nơi đó căn bản không có cụ già nào cả, chỉ có một thân cây to lớn!"Quả nhiên không có ai cả, cây quỷ ngôn thụ tinh này quả thực giống như Chu Kỳ Bái đã nói, có thể giả giọng nhân loại.

" Ôn Văn sờ cằm, kinh ngạc nhìn cái cây này.

Cây sồi này chính là mục tiêu tình báo mà Ôn Văn có được từ Chu Kỳ Bái sau con thực hủ yêu kia, cái giá là phải chỉnh sửa vài tấm hình chụp hủy hoại tam quan.

Haiz! Ôn Văn đã từng nói mình sẽ không tiếp xúc với Chu Kỳ Bái, thế nhưng lần này là Chu Kỳ Bái chủ động tìm anh! Còn nữa, thám tử nha, sẽ không để ý mấy chuyện vặt vãnh đó đâu!Từ tài liệu thu thập được thì công viên này lúc ban đêm thỉnh thoảng sẽ xảy ra những vụ án mất tích, nhưng án mất tích ở thành phố Phù Dung Hà này thật sự quá nhiều, hơn nữa gần đây Hiệp Hội Thợ Săn còn bận những chuyện khác nên mới tạm thời không làm Hiệp Hội Thợ Săn chú ý tới.

Xét tổng thể, đối với Ôn Văn thì đây là một mục tiêu săn bắn tốt.

Ôn Văn tới gần gốc sồi to lớn này, thoạt nhìn không hề đề phòng chút nào, trong lòng thầm lẩm bẩm: "Khoảng cách này thì nó cũng nên ra tay rồi đi?"Ôn Văn vừa dứt lời thì một cái rễ cây thô to từ dưới đất vươn lên muốn trói chân Ôn Văn lại, nhưng Ôn Văn sớm đã có dự liệu nhẹ nhàng nhảy ra tránh đi, mấy cái rễ thô to quơ quào kịch liệt nhưng không thể nào chạm vào được góc áo Ôn Văn.

"Lực của rễ cây có lẽ rất lớn nhưng tốc độ thì chậm tới sôi gan, nếu không có gì bất ngờ thì muốn vồ người bình thường cũng rất khó khăn.

"Sau khi né tránh vài lần, Ôn Văn liền lùi về sau vài bước, đám rễ cây cũng bất động, không truy đuổi nữa.

"Phạm vi công kích là trong vòng bốn mét xung quanh thân cây, đơn giản mà nói thì con quái vật này đúng là một thứ vô dụng, người bình thường cầm cưa điện tới cũng có thể gi3t chết nó.

""Nhân loại, ngươi phân tích thì cứ phân tích đi nhưng đâu cần nói lớn tiếng như vậy!"Lằn vân trên vỏ cây vặn vẹo vài cái tạo thành hình dáng tai mắt mũi miệng, cành khô phía trên cũng giống như đám rễ, bắt đầu uống éo, bị nhân loại phát hiện không đáng sợ, đáng sợ là mỗi lời nhân loại này nói ra đều rất chuẩn xác.

"Tao nói lớn tiếng đấy, mày qua đây mà đánh tao.

" Ôn Văn giơ cưa điện, khiêu khích nói.

Cây sồi: "! "Nó không có khả năng chạy qua đó mà đánh Ôn Văn, ở trong đất nó mới có sức mạnh, một khi di chuyển ra khỏi đất, cái cưa điện trong tay nhân loại có thể dễ dàng gi3t chết nó!"Vầy đi, tao cho mày một cơ hội, tự mày chui ra chịu thua để tao bắt mày đi thì mày sẽ không bị thương.

"Quỷ ngôn thụ tinh lay động một chút, chế nhạo nói: "Nhân loại, ngươi có thể làm gì ta chứ, dùng cái cưa điện đồ chơi đó sao? Ngươi không thể tới gần ta được, bớt mơ mộng đi thôi!""Đúng vậy, thứ này chỉ là đồ chơi thôi.


" Ôn Văn tiện tay ném cây cưa điện xuống, sau đó từ sau lưng lôi ra một khẩu hỏa tiễn RPG! Đúng vậy, hỏa tiễn RPG!Cái thứ Ôn Văn để trong bao bố sau lưng chính là nó, Cố Phán Hề không chịu trả thù lao cho Ôn Văn, phải chờ tới khi cô bắt được cơ thể mẹ tang thất mới tính, vì thế trước tiên từ phân hội Phù Dung Hà tìm một thứ vũ khí hỏa lực nặng cho Ôn Văn vui vẻ.

Lần đầu tiên Ôn Văn sỡ hữu vũ khí khủng như vậy nên hưng phấn không thôi, muốn thử nghiệm trên người quỷ ngôn thụ tinh một chút.

"Thứ này là gì vậy, thoạt nhìn còn không lợi hại bằng cái cưa kia! " Mạch não của quỷ ngôn thụ tinh có chút hạn hẹp, tri thức của nó về xã hội hiện đại chỉ giới hạn trong câu chuyện phiếm của các cụ ông cụ bà tới đây hóng mát, vì thế nó căn bản không rõ ống phóng hỏa tiễn là gì.

Quỷ ngôn thụ tinh còn chưa nói xong thì một viên đại họa tiễn đã xẹt qua bên cạnh thân cây bắn trúng mặt đất ở sau lưng nó rồi phát ra trận nổ khủng khiếp, nhiệt độ cao và sóng xung kích làm lá cây của nó rơi rụng đầy đất, một phần vỏ cây còn bị nhiệt độ cao tổn thương.

"Thật ngại quá, lần đầu tiên dùng món đồ chơi này nên bắn lệch mất rồi, nhưng thứ này dùng đúng là sướng tay quá, là đàn ông thì phải chơi thứ này!" Ôn Văn cười khoái chí, từ ba lô sau lưng lôi ra một viên đạn tên lửa! "Khoan đã, ta đầu hàng!" Quỷ ngôn thụ tinh phát ra tiếng hét chói tai của phụ nữ.

"Mau vậy đã đầu hàng rồi hả, vậy chui ra khỏi mặt đất đi.

" Ôn Văn có chút thất vọng nói, nếu nó không đầu hàng thì anh quả thực muốn nả nó thử một phát.

Quỷ ngôn thụ tinh sợ Ôn Văn lại tấn công mình nên rễ cây hành động thật nhanh, từ trong đất bò ra ngoài, lưu lại một cái hố to đường kính tới vài mét.

Từ trong đất chui ra, cả cây quỷ ngôn thụ tinh đều có chút uể oải, sức mạnh của nó bắt nguồn từ đất, một khi rễ rời khỏi đất thì nó không còn chút uy hiếp nào nữa.

Hơi thở chẳng lành từ găng tay Tai Ách tỏa ra, xiềng xích đen kịt ló ra giống như xiềng xích mà thần chết dùng để bắt lấy linh hồn trong thần thoại.

Những thứ xiềng xích này chậm rãi bò ra ngoài, từng chút quấn quanh trên người thụ tinh, vốn nó vẫn còn chút sức sống nhất định nhưng sau khi bị ổ khóa này quấn lên thì nó hoàn toàn không thể động đậy được nữa.


Đừng thấy tốc độ của nó chậm, lại chẳng có bao nhiêu sức mạnh, thế nhưng một khi bị nó hoàn toàn trói lại, Ôn Văn chưa từng thấy quái vật nào có thể thoát khỏi nó.

Quá trình kéo vào có chút dài dằng dặc, dài đến mức Ôn Văn buồn chán tới ngủ gà ngủ gật, dù sao thì cái cây này cũng rất lớn.

Sau khi chấm dứt, Ôn Văn đi tới cái hố mà thụ tinh chui ra, nhìn xuống bên dưới thì con ngươi có chút co rút.

Chỉ thấy trong cái hố thật lớn mà quỷ ngôn thụ tinh lưu lại có mười mấy thi thể khô héo!Nếu hôm nay Ôn Văn không tới ngăn cản thì Đào Văn và Lý Đại Trang cũng đã gặp phải kết cục này, bị chôn dưới gốc cây, chất dinh dưỡng trong thân thể từng chút từng chút bị hút khô, trở thành chất dinh dưỡng cho quỷ ngôn thụ tinh.

Anh thở dài một hơi, thả chút dịch ăn mòn vào hố đất trống, sau đó lại dùng ống phóng hỏa tiễn tàn phá mấy cái cây ở xung quanh, lưu lại khắp nơi trên mặt đất là những phần tay cụt chân cụt.

Không quản là có giấu được hay không, chí ít thì hiện giờ anh cũng phải bố trí hiện trường gây án một chút.

Bố trí xong xuôi, anh liền bấm điện thoại gọi cho Lâm Triết Viễn.

[hết chương 44: ].


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi