TRĂM TỶ VÕNG HỒNG THIÊN SƯ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


"Cửu gia, đây là khu vực tư nhân, ngài làm vậy...!hình như không được hay lắm." Trợ lý Thân tươi cười tiêu chuẩn, đồng thời cũng có hơi đơ cứng.

Đây là lần đầu tiên hắn gặp được người tuỳ tâm sở dục dám nghĩ dám làm như Cửu gia.
"Cậu nói có lý." Cửu gia gật đầu, mặt không đổi tâm không động, xoay người làm một động tác với người lái, cho trực thăng cất cánh rời đi.
Trợ lý Thân: "Ngài đây là định ăn vạ đấy à?
Hắn nhìn sang Nam Thừa Phong, Nam Thừa Phong nhìn Lục Chỉ, Lục Chỉ nhìn Cửu gia, Cửu gia hai mắt sáng ngời, hơi hơi nhíu mày, cố gắng ép ra một bộ dáng đáng thương vô cùng.
"Chỉ Chỉ, anh mới vừa lướt sóng tới đây, đứng hơi lâu, chân rất mỏi a."
Giả đáng thương sao, ai mà không làm được chứ.

Cửu gia đắc ý nghĩ, chỉ bằng gương mặt xinh đẹp này của hắn, thể nào cũng giả vờ đủ tư cách hơn họ Nam.

Hắn nghĩ mình đang thật nhỏ yếu đáng thương vô tội, lại không nghĩ đến trong mắt những người xung quanh, biểu tình lúc này của hắn lại là lạnh băng, ngữ khí cứng đờ, quả thực chẳng khác gì dí người ta vào góc tường, kề đao lên cổ uy hiếp, thái độ không khác gì kiểu "Có để bố mày ở lại hay không."
Chân Tùng đỡ trán: Ngạo kiều thì không nên học người khác làm nũng, đây là muốn hù chết người à.
Lục Chỉ đương nhiên nhìn ra ý tứ của Cửu gia, có chút buồn cười, mím môi nhìn Nam Thừa Phong, rốt cuộc đây cũng là địa bàn người ta.
"Chân mỏi thì qua bên kia nghỉ ngơi, không cần đi loạn." Nam Thừa Phong cười cười, mười phần rộng lượng nói.
Nhưng ngụ ý trong lời hắn lại phá hỏng hình ảnh tốt đẹp Cửu gia vẽ ra – cùng Lục Chỉ chạy tới chạy lui, cùng nhau truy đuổi bọt sóng.

Cửu gia tối sầm mặt, thiếu chút nữa trợn trắng mắt, quả nhiên, hắn ghét người phúc hắc nhất.
"Được a." Lục Chỉ cười cười, Cửu gia lưu luyến từng bước, lưu luyến không rời nhích từng tí một đến ô che nắng.
"Chuẩn bị tốt sao?" Nam Thừa Phong ôn nhu hỏi Lục Chỉ.
Hắn luôn luôn không để ai vào mắt, cũng không ai đủ cơ chơi trò tâm kế trước mặt hắn.

Tuy rằng không để Tiêu Cửu vào mắt, nhưng hắn cũng rất rõ, cá tính Tiêu Cửu ngoài cứng trong mềm, rất dễ làm người ngoài mềm trong cứng như Lục Chỉ bó tay, rốt cục một người theo chủ nghĩa đàn ông, hơn phân nửa dễ bị hấp dẫn bởi người có nội tâm yếu ớt, sinh ra ý tưởng muốn bảo hộ đối phương.

Cho nên hắn lại càng phải nỗ lực hấp dẫn tầm mắt của Lục Chỉ, làm em ấy không rảnh phân tâm cho người khác.

"Xong rồi." Lục Chỉ vui vẻ trả lời.
Nam Thừa Phong lấy ván lướt sóng đặt trên bờ cát, "Tôi chỉ em cách mang dây an toàn (safety leash) trước nhé."
Nam Thừa Phong làm mẫu trước một lần, Lục Chỉ nghe hướng dẫn rất nghiêm túc, vô cùng cẩn thận làm theo hắn từng lời từng bước một.
"Đúng vậy, chính là như vậy, em thật thông minh." Nam Thừa Phong không ngừng cổ vũ cậu, vừa nói hắn vừa nắm tay cậu, tay cầm tay dạy cậu cách xem sóng, cách xuống nước, cách lên ván, cùng tư thế lướt sóng, vô cùng nghiêm túc hướng dẫn từng li từng tí.
Mọi đụng chạm cơ thể đều thành hành động tự nhiên, Nam Thừa Phong nghiêm túc chỉ dạy, Lục Chỉ rất nhanh đã nắm vững.

Nhưng trong mắt mọi người xung quanh, một cảnh hài hoà quá mức này liền đặc biệt dẫn đến hâm mộ hoặc ghen ghét.

Cửu gia ngồi dưới ô che nắng hận thiếu chút nữa bóp nát bình nước khoáng, tên khốn Nam Thừa Phong này, dạy lướt sóng thôi sao lại sờ tay rồi ôm eo là sao! Hắn siết nắm tay, chuyện tốt như vậy sao hắn lại bỏ lỡ chứ.
"Lướt sóng là loại vận động rất kích thích, có tính nguy hiểm nhất định, những kiến thức cơ sở này đặc biệt quan trọng." Nam Thừa Phong dặn dò, giọng nói nồng đậm sự quan tâm.
"Được, tôi nhất định sẽ cẩn thận." Lục Chỉ cười cười, cậu hiểu rất rõ không nên tạo phiền toái cho người khác, vì thế rất nghiêm túc ghi nhớ từng câu từng chữ, miễn cho hắn lo lắng.
Chờ học kiến thức cơ sở vững xong, Lục Chỉ muốn xuống nước thử xem.
"Trước tiên em nằm lên ván học cách xuống nước, không cần đứng lên, cũng không cần ra xa quá." Nam Thừa Phong cũng biết cứ ở mãi trên bờ sẽ nhàm chán, vì thế để cậu tập bước cơ bản nhất ở vùng nước cạn, động tác này cũng không có bất kỳ nguy hiểm nào.
"Được." Lục Chỉ rất nghe lời, ngoan ngoãn làm theo lời hắn.
Bộ dáng nghe lời của cậu làm tâm Nam Thừa Phong lại ngo ngoe rục rịch, Bất kỳ lúc nào, bất kỳ biểu tình động tác lời nói nào của Lục Chỉ cũng chọc trúng vị trí yếu ớt nhất tận sâu thẳm trong lòng hắn.

Nam Thừa Phong nhịn không được duỗi tay vuốt ve tóc cậu.
Lục Chỉ ngẩng đầu nhìn hắn, Nam Thừa Phong mỉm cười, "Em là học sinh giỏi nhất tôi từng dạy." Cũng là học sinh duy nhất tôi từng dạy, đời này đều là duy nhất.
"Phải không." Lục Chỉ nghe xong rất vui vẻ, không có chú ý đến dục vọng chiếm hữu cường đại xẹt qua mắt hắn.
Lục Chỉ dựa lên ván lướt sóng, từ từ học cách bơi ở vùng nước cạn, Nam Thừa Phong vẫn luôn đứng gần đó bảo vệ cậu, thời thời khắc khắc đều lưu ý tình huống của cậu.
Sóng biển nhẹ nhàng giống đưa nôi, đung đưa đưa đẩy ván lướt sóng, làm Lục Chỉ thoải mái đến nổi cậu suýt mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.

Nước biển ở đây rất trong xanh, có thể thấy rõ từ vỏ sò đến từng hạt cát dưới đáy biển, bị ánh sáng khúc xạ chiếu lên lấp lánh toả sáng.

Bỗng nhiên, cậu nhìn thấy một đồ vật đặc biệt, độ sáng lấp lánh tựa như có thể cướp đi hết thảy ánh sáng xung quanh.


Cậu muốn nhìn cho thật kỹ, không tự chủ được lại lặn cả người vào trong nước.
"Nam tổng, nước khoáng ạ." Trợ lý Thân đưa nước cho Nam Thừa Phong.
Nam Thừa Phong nhận lấy, đề phòng lỡ Lục Chỉ khát nước, chuẩn bị chờ cậu chơi mệt sẽ đưa cho cậu.

Hắn chỉ mới quay qua một cái nhận lấy chai nước khoáng từ trợ lý Thân, vừa xoay về liền không thấy Lục Chỉ đâu nữa.

Một giây kia, tim hắn ngừng đập nửa nhịp, cảm giác toản thân lạnh lẽo.

Hắn bỗng nhiên nhớ đến khi còn nhỏ, trong nhà có bể bơi, hắn cũng chỉ rời đi vệ sinh một lát, khi quay lại đã thấy chị hắn nổi úp sấp, thân thể vô lực phập phềnh trên mặt hồ, giống như một đoá lục bình vô lực mất đi sinh mệnh.

Một màn kia cả đời hắn cũng không quên.
Máu cả người Nam Thừa Phong thoáng chốc như bị rút cạn, lập tức bơi qua hướng Lục Chỉ, hắn cái gì cũng không dám nghĩ, hắn cảm giác lý trí đã chạm phải giới hạn, không biết khi nào sẽ bùng nổ đến huỷ thiên diệt địa.

Trợ lý Thân thấy sắc mặt Nam tổng bỗng nhiên tái nhợt, sau đó vọt ngay vào trong nước, trong lòng cả kinh, lập tức nhìn sang chỗ Lục Chỉ, tức khắc máu lạnh đi phân nửa, kinh hoảng mất một lúc lâu mới hồi thần.

Thế giới của Nam tổng vừa tối vừa lạnh, thật vất vả mới được sưởi ấm, nếu Lục đại sư xảy ra chuyện gì, hắn quả thật không dám tưởng tượng, Nam tổng có thể hay không sẽ càng tàn khốc hơn.
Cửu gia đang ở trên bờ chăm chú quan sát nhất cử nhất động của Lục Chỉ, đang hâm mộ ghen tị hận với Nam Thừa Phong có thể ở bên Lục Chỉ, có thể sờ mái tóc mềm mại của cậu, bỗng nhiên thấy Lục Chỉ chui vào trong biển liền đứng tim, không nói hai lời chạy vọt qua.

Chân Tùng đang bơi ở một bên, thấy thế cũng vọt qua.
Đừng xảy ra chuyện, đừng xảy ra chuyện! Sau khi Nam Thừa Phong trưởng thành chưa từng trải qua sợ hãi như vậy.

Lục Chỉ là tất cả của hắn, không thể xảy ra chuyện, nếu không hắn không biết mình vì bị kích thích sẽ làm ra những chuyện gì.

Cả người Nam Thừa Phong đều phát run, hắn tìm được Lục Chỉ trong biển, cậu đưa lưng về phía hắn, đang lơ lửng trong biển, bóng dáng nho nhỏ làm trái tim Nam Thừa Phong run rẩy, hắn siết chặt ngón tay, càng ra sức bơi qua.

Bỗng nhiên, thân thể Lục Chỉ vừa động, từ trong biển vọt lên, nổi lên trên mặt nước.

Đám người Cửu gia vừa tới liền thấy Lục Chỉ lấy từ trong biển lên một đồ vật sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.
"Xem tôi tìm được cái gì này?" Lục Chỉ cười tủm tỉm, biểu tình của cậu như đứa nhỏ ngoài ý muốn phát hiện bảo vật, điều làm cậu vui sướng không phải là tìm được cái gì đó mà là cảm giác thu hoạch ngoài ý muốn này.
Cửu gia nhẹ nhàng thở ra, cười cười, hô lên với Lục Chỉ, "Chỉ Chỉ, em đúng là linh vật mà!"
Lục Chỉ cười hắc hắc.
Bỗng nhiên, trợ lý Thân kêu to lên một tiếng, "Nam tổng!"
Lục Chỉ lập tức quay người lại, liền thấy Nam Thừa Phong mặt úp xuống, cơ thể phập phập phồng phồng trên mặt biển.

Hiển nhiên, bị đuối nước.
"Sao lại thế này!" Lục Chỉ lập tức bơi qua chỗ hắn, xoay người hắn lại bế lên, thấy hắn đã hôn mê, ngay lập tức ôm hắn lên bờ.
"Nam tổng! Nam tổng!" Trợ lý Thân nôn nóng kêu lên.
Lục Chỉ nhìn mặt Nam Thừa Phong tái nhợt, không nói hai lời lập tức ép ngực cho hắn.

Không hiệu quả, Lục Chỉ không hề do dự, dùng tay đè cằm hắn, khẽ mở môi hắn ra, sau đó hít sâu một hơi cúi đầu xuống, hô hấp nhân tạo cho hắn.

Đây chính là nụ hôn đầu của Lục Chỉ!
Cửu gia lập tức hít khí lạnh, tuy biết rằng cậu chỉ đang hô hấp nhân tạo cứu người, vẫn nhịn không được mà giật giật mắt, tâm cũng giật giật.

Nhưng hắn vẫn biết rõ đây là đang cứu người bèn phẫn hận dời mắt đi không nhìn nữa.
Trợ lý Thân nôn nóng không thôi, không ngừng gọi, "Nam tổng, Nam tổng!"
Lục Chỉ thổi mấy hơi, lại ép ngực vài cái.

Rốt cuộc Nam Thừa Phong cũng có động tĩnh, cơ thể giật giật phun nước trong ngực ra.

Lục Chỉ nhẹ nhàng thở ra, còn tốt, người không có việc gì.
Trợ lý Thân cũng kích động nói, "Nam tổng, Nam tổng, ngài không sao đúng không."
Nam Thừa Phong lắc đầu, ý thức được Lục Chỉ cứu hắn, đôi mắt vốn u ám âm trầm bỗng sáng bừng nhìn sang cậu, "Cảm ơn em."
"Không có gì." Lục Chỉ vội vàng xua tay, lại khó hiểu hỏi, "Vừa rồi sao anh bị đuối nước vậy?" Với một quán quân lướt sóng, kỹ năng bơi lội là cơ bản nhất, sao lại bị đuối nước?
"Tôi cũng không biết, vừa nãy đầu đột nhiên choáng váng, có chút chuột rút." Nam Thừa Phong nhàn nhạt nói, hiển nhiên không muốn nhớ lại chuyện vừa phát sinh.

"Choáng váng? Chuột rút?" Lục Chỉ không rõ nguyên nhân, một cao thủ đang êm đang đẹp sao lại bị như vậy?
"Lục đại sư, ngài vừa nãy đột nhiên biến mất, Nam tổng cho rằng ngài xảy ra chuyện, gấp không chịu được, lập tức nhảy xuống cứu ngài, có thể bởi vì quá khẩn trương mới bị chuột rút."
Trợ lý Thân nhìn thấy được vừa rồi Nam Thừa Phong khẩn trương biết bao nhiêu, bản thân hắn ngay cả khi chỉ còn một đường sinh tử cũng chưa từng khẩn trương, giống như người máy, bình tĩnh hạ gục đối thủ trong nháy mắt.

Nhưng vừa nhìn thấy Lục Chỉ có thể bị sự cố, lại lập tức mất đi lý trí, không thể không nói Lục đại sư quả thật là điểm yếu của Nam tổng bọn họ.
"A?" Lục Chỉ bừng tỉnh hiểu được, "Thật xin lỗi, tôi vừa rồi không nên hành động đột ngột như vậy."
Lục Chỉ không nghĩ đến hắn vì hiểu nhầm mình xảy ra chuyện mà sẽ phản ứng kích liệt như vậy, đáy lòng dâng lên một cảm giác áy náy khó giải thích.
"Em không cần cảm thấy gánh nặng, không chỉ vì như vậy." Nam Thừa Phong nói.
Hắn trầm mặc, nhàn nhạt nói, "Tôi muốn nói riêng với Chỉ Chỉ mấy câu."
Trợ lý Thân và Chân Tùng không có dị nghị lập tức muốn rời đi.

Cửu gia thì bĩu môi.

Lục Chỉ ngẩng đầu nhìn hắn một cái, hắn nhìn cậu, tuy rằng không muốn làm theo ý Nam Thừa Phong nhưng hắn lại không thể không thoả mãn yêu cầu của Lục Chỉ.
Nam Thừa Phong đối mặt với Lục Chỉ, "Thật ra tôi vẫn luôn rất sợ nước."
Lục Chỉ không rõ, hắn chính là quán quân lướt sóng, sao lại sợ nước.
Tựa như nhìn ra suy nghĩ của cậu, Nam Thừa Phong nói, "Cũng bởi vì sợ nước, cho nên tôi mới ép chính mình tiếp xúc với nước, đi học lướt sóng."
Lục Chỉ nhìn hắn.
"Tôi không thể để mình xuất hiện bất kỳ nhược điểm nào." Nam Thừa Phong nghiêm túc nói, "Trong thế giới của tôi, nhược điểm chính là vũ khí trí mạng."
"Nhưng mà." Nam Thừa Phong rũ rũ mắt, nghiêm túc nhìn chằm chằm Lục Chỉ.

"Hiện tại tôi lại có nhược điểm trí mạng rồi."
Lục Chỉ ngẩn ngơ, sau đó mở to hai mắt kinh ngạc nhìn hắn, "Nhược điểm của anh là......"
Thâm tình nồng đậm hiện lên trong mắt Nam Thừa Phong, gật đầu.
Tác giả có lời muốn nói:
Cửu gia: Nhiều người muốn ta bị đè như vậy, các ngươi là ma quỷ sao.

Mỗi ngày một ly trà sữa, mn đều ngọt như Chỉ Chỉ nhé!.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi