TRĂM TỶ VÕNG HỒNG THIÊN SƯ


Nam Thừa Phong xoay người, thấy Lục Chỉ đứng phía sau, đột nhiên căng thẳng.

Giống như lời Ninh Tước, hắn không nên cũng không muốn cậu nhìn thấy bộ mặt chân thật của mình, sợ cậu sẽ sợ hãi hắn, rời khỏi hắn.

Rốt cuộc, người máu lạnh như hắn, ai mà sẽ không sợ chứ.
"Chỉ Chỉ......" Nam Thừa Phong thấy cậu nhìn mình chằm chằm không chớp mắt, mở miệng khẽ gọi, không chú ý âm thanh của mình có chút run run.
"Hai anh đang làm gì vậy?" Lục Chỉ chớp chớp mắt, khẽ cười cười, vẻ mặt thoải mái.
Nam Thừa Phong thấy nét mặt cậu không có gì lạ, đôi mắt rũ rũ, ôn nhu nói: "Không có gì, bọn tôi giỡn chút thôi."
Ninh Tước liếc nhìn cái khe nứt trên vách tường bên cạnh, đúng vậy, giỡn chơi......
"Ừ, bọn tôi hay đùa giỡn kiểu này lắm." Ninh Tước cười nói, cho anh em hắn đủ mặt mũi.
"Vậy a." Lục Chỉ gật gật đầu, cười với Nam Thừa Phong, "Sao anh không ngủ vậy?"
Nam Thừa Phong đi đến trước mặt cậu, cúi đầu ôn nhu nói, "Tôi vừa mới dậy đi vệ sinh, thấy em không có trên giường nên ra ngoài tìm."
Lục Chỉ mím môi, chỉ có trẻ con mới có tật tỉnh ngủ sẽ đi khắp nơi tìm người lớn.

Nghĩ đến thời thơ ấu của Nam Thừa Phong, khi nhỏ hắn tỉnh ngủ sẽ đi tìm ba mẹ sao.

Không thể nhỉ, ba hắn không quản được hắn, mẹ hắn sợ hãi hắn, lúc hắn tỉnh giấc, chỉ có thể một mình tiếp tục chìm trong bóng tối ôm chăn nhìn trần nhà nhỉ.

Nghĩ như vậy, Lục Chỉ cảm thấy đặc biệt chua xót, khi nhỏ cậu luôn được baba mama ôm vào lòng dỗ ngủ, sau này qua sư môn cũng có các sư huynh ngủ cùng, chưa từng cô độc như vậy bao giờ.
Nam Thừa Phong không biết suy nghĩ của cậu, trên thực tế lúc nhỏ hắn quả thật không bao giờ đi tìm ba mẹ.

Không phải không thể mà là cơ bản không nghĩ tới.

Hắn đã sớm quen với việc cô độc trong bóng tối, sao có thể sẽ vì tỉnh giấc giữa đêm mà lại đi tìm ba mẹ kiếm cảm giác an toàn chứ.
Khi Lục Chỉ đi ra ngoài hắn đã phát hiện, cũng phát hiện cả việc cậu ở ngoài ban công với Ninh Tước.

Không biết hai người lén lút nói chuyện gì, hắn nhìn cậu đơn độc nói chuyện với người khác, thật sự cảm nhận được sự ghen ghét phát cuồng trong lòng.


Hắn không có quá khứ, nhưng lại sợ Lục Chỉ phát hiện hắn vẫn luôn theo dõi nhìn cậu chằm chằm không bỏ thì sẽ không vui.

Hắn cẩn thận quý trọng tình cảm này, nỗ lực đè nén, bản thân cũng cảm nhận được nguy hiểm của điểm giới hạn, nên càng sợ hãi nó bùng nổ, lại càng khắc chế.
"Tôi không có gì, quay về ngủ nhé." Lục Chỉ cười nói, còn tiến lên lôi kéo tay hắn,
"Được." Nam Thừa Phong lập tức đồng ý, dồn hết sự chú ý lên người Lục Chỉ, không thèm cho Ninh Tước dù chỉ một ánh mắt.
Ninh Tước lắc lắc đầu nhìn hai người bọn họ quay về phòng rồi mới thở dài.

Tình cảm thật sự là phiền toái không nói đạo lý lớn nhất trên đời.

Hắn nhìn thấy bộ dáng làm gì cũng cẩn cẩn thận thận của Nam Thừa Phong, tuyệt đối không nghĩ tới bản thân hắn cũng sẽ lâm vào tình trạng điên cuồng như vậy.

Bởi vì, so độ cố chấp, hắn cũng không hề thua kém Nam Thừa Phong.
Quay về phòng, Lục Chỉ nhanh chân bá chiếm sô pha.

"Tôi ngủ ở đây vừa lắm." Lục Chỉ duỗi thẳng chân, nằm trên sô pha vừa như in.

Sô pha hoàn toàn biến thành chiếc giường đơn dành cho cậu.
"Em lên giường ngủ đi." Nam Thừa Phong đứng bên sô pha, cúi xuống ôn nhu dỗ cậu.
"Tôi muốn ngủ ở đây." Lục Chỉ ôm chăn không buông, còn lắc lắc cơ thể, nâng cặp mắt vô tội nhìn hắn.

Thường thường mỗi khi cậu lộ vẻ mặt này với các sư huynh, nhất định bọn họ sẽ thoả mãn bất kỳ yêu cầu gì của cậu.
Nam Thừa Phong hít một hơi thật sâu, hắn sao có thể chống cự được.

Hắn ghé sát Lục Chỉ, "Nghe lời, sô pha nhỏ quá, em ngủ không thoải mái đâu."
Hắn không nói cho Lục Chỉ biết, lúc trưa khi cậu ngủ, hắn quan sát cậu thấy cậu ngủ say thì thích lăn lộn qua lại, bên cạnh sô pha là thảm, nếu cậu ngủ sô pha vậy chẳng khác gì ngủ trên thảm suốt đêm.

Tuy nói là mùa hè, nhưng tóm lại ngủ trên mặt đất sẽ nhiễm khí lạnh ảnh hưởng đến thân thể, cho nên Nam Thừa Phong cực kỳ kiên quyết với vấn đề này.
"Không cần." Lục Chỉ trực tiếp nằm xuống, chết sống không chịu cử động.

Nam Thừa dỗ cậu vài lần không thấy kết quả, bất đắc dĩ, đơn giản mà trực tiếp bế thẳng cậu lên giường.
"A?" Lục Chỉ không phòng bị bị bế thốc lên, hoảng sợ, ôm chặt cổ Nam Thừa Phong.
Nam Thừa Phong nhẹ nhàng đặt cậu lên giường, Lục Chỉ chưa phản ứng lại, không thả cổ hắn ra, Nam Thừa Phong không thể không khom xuống trên người cậu, dựa sát vào cậu, gần đến nỗi cảm nhận được hơi thở của nhau.

Tim Nam Thừa Phong vọt lên tận cổ, ánh mắt lại không rời khỏi cậu một tấc.

Lục Chỉ lấy lại tinh thần, bỗng nhiên phát hiện hai người thật sự đang dựa vào rất thân mật, chớp chớp mắt, nhất thời có chút ngơ ngẩn.
Tim Nam Thừa Phong đập thình thịch, nhưng nếu không quan sát cẩn thận sẽ không thể phát hiện được thật ra hắn đang rất khẩn trương.

Lục Chỉ không động, hắn cũng không động.

Lục Chỉ cảm giác được mặt có chút nóng lên.

Con người chính là như vậy, những lúc không biết, bởi vì não bộ đi du lịch nên sẽ không xuất hiện bất kỳ cảm giác kỳ lạ nào.

Nhưng một khi đã rõ ràng, một khi đã khai quật được không gian sâu thẳm mênh mông sau cánh cửa đóng kín, sẽ không thể tiếp tục giả ngu không nhìn thấy gì nữa.

Lục Chỉ không rõ mình đang cảm thấy thế nào, cậu liền thả tay ra.
"A, có siết cổ anh chặt quá không?" Lục Chỉ nói, "Tôi vừa rồi không có chuẩn bị, bị doạ sợ không ít nha." Vẻ mặt cậu vẫn như không có gì, làm Nam Thừa Phong vốn vẫn đang chờ cậu thông suốt dần dần ảm đạm.
"Không có." Nam Thừa Phong cười cười, xoa xoa tóc cậu, "Ngủ đi."
Nam Thừa Phong đứng dậy đi về phía sô pha, Lục Chỉ nhìn bóng dáng hắn, mím môi, bỗng nhiên, lần đầu tiên tay nhanh hơn não, cậu duỗi tay kéo cánh tay Nam Thừa Phong lại.

Nam Thừa Phong xoay người nhìn cậu chằm chằm.
Lục Chỉ cười cười, "Vậy ngủ chung đi, dù sao giường cũng lớn vậy mà."
Tim Nam Thừa Phong lập tức nhảy vọt lên, cơ hồ muốn phá tung lồng ngực.
Lục Chỉ cười cười, "Đều là đàn ông cả mà, ngủ chung cũng có sao đâu."
Nam Thừa Phong thấy vẻ mặt cậu ngây thơ trong sáng, môi khẽ nhúc nhích, đè ép cái khác vọng hung hăng điên cuồng kia xuống đáy lòng, ngay cả một tia dục vọng mỏng manh cũng không dám lộ ra.


Hắn siết chặt nắm tay, khoé miệng khẽ nhếch.
"Cứ giằng co vậy phỏng chừng đến sáng cũng không ngủ được, vậy thôi cũng được." Nam Thừa Phong nằm xuống bên cạnh Lục Chỉ nói.
"Anh ngủ đi, ngủ ngon." Lục Chỉ cuốn chăn của mình lên, sau đó xoay lưng nói nhẹ nhàng.
"Ngủ ngon." Đôi mắt Nam Thừa Phong gắt gao khoá chặt lên tấm thảm quấn chặt trên người cậu, bao kín cậu thành con sâu lông, nhịn không được cười cười.
Đèn tắt, hai người cũng an tĩnh.

Hô hấp Lục Chỉ dần dần ổn định, Nam Thừa Phong nhìn bóng dáng cậu, không dám đụng vào người cậu, ngón tay nhẹ nhàng chạm nhẹ lên tấm chăn, tâm tình lập tức trầm tĩnh lại, dần dần nhắm mắt.

Sau khi hắn hít thở bình ổn, Lục Chỉ lại mở mắt.

Cậu đều cảm nhận được nhưng cái gì cậu cũng không nói.

Cậu cần thời gian để tự vấn xem rốt cuộc nên xử lý chuyện này như thế nào.

Giờ khắc này, cậu bỗng nhiên thấy nhớ các sư huynh, nếu có bọn họ ở, nhất định họ sẽ giúp cậu giải quyết phiền não này.
Hôm sau, Lục Chỉ phải qua đài truyền hình, giám đốc đài truyền hình đã sớmm phái xe đến đón cậu.
Nam Thừa Phong vốn muốn đưa cậu đi nhưng bị Lục Chỉ từ chối.

"Anh còn rất nhiều việc cần xử lý mà."
Trợ lý Thân rất có năng lực, hiển nhiên là có việc rất quan trọng cần Nam Thừa Phong xử lý, chứ nếu việc hắn có thể giải quyết nhất định sẽ giải quyết trước tiên.
"Hôm nay là ngày đầu tiên em đi quay chương trình." Nam Thừa Phong nói, hắn không yên tâm.
"Vậy đi, tôi rảnh, tôi đi cùng cậu ấy cho." Ninh Tước cười nói, "Vừa lúc tôi cũng rất tò mò với huyền học, coi như đi mở mang kiến thức."
Nam Thừa Phong tà tà liếc hắn một cái.
"Cậu yên tâm đi." Ninh Tước nhịn không được trả lại hắn một cái trợn trắng mắt.
Bản thân mình giúp cậu ta đến như vậy thế mà cậu ta còn kiêng kị mình, Nam Thừa Phong này đúng là quan tâm quá tất loạn.

Quả nhiên, người có đầu óc đến mấy yêu đương vào cũng đều không bình thường.

Ninh Tước chửi thầm.
"Ừ, vậy để Ninh Tước đi chung với tôi đi." Lục Chỉ nói.

Ninh Tước là bạn tốt nhất của Nam Thừa Phong, có hắn ở, hẳn là Nam Thừa Phong có thể yên tâm nhỉ.

"Vậy......!Được." Nam Thừa Phong gật gật đầu, tuy rằng hắn từng cảnh cáo Ninh Tước, nhưng hắn cũng hiểu rõ Ninh Tước sẽ không thật sự đoạt người của hắn; hơn nữa, cậu ta cũng không đoạt nổi.

Tuy rằng trước mặt Lục Chỉ, Nam Thừa Phong nhìn chẳng khác gì cô vợ nhỏ ôn nhu uỷ khuất.

Nhưng đối với người khác, vương giả chi khí của hắn chưa từng giảm sút nửa phân, ngược lại bởi vì có Lục Chỉ, hắn hoàn toàn không tài nào chú ý đến sự vật hiện tượng khác, vậy nên càng trở nên cao lãnh khiến người khác càng thêm sợ hãi.
*****
Trịnh Doanh Doanh đi vào sảnh đài truyền hình chuẩn bị cho buổi ghi hình thì nhìn thấy một dãy lẵng hoa, cô không thể không nhìn lướt qua.

Bình thường khi cô quay hình, fans cô đều sẽ có hoạt động tiếp ứng, cô căn bản cũng không để tâm lắm, chỉ cần cho trợ lý tuỳ tiện chụp mấy tấm ảnh đăng Weibo là được, fans vì thế sẽ càng điên cuồng, khăng khăng một mực tiếp tục ủng hộ cô.
"Có điều tra ra người Cửu gia thích không?"
Trợ lý lắc lắc đầu, Trịnh Doanh Doanh trừng mắt liếc cô ta một cái, "Vô dụng."
Cô tiếp tục đi về phía trước, phát hiện có gì không đúng lắm nhưng cũng không quá bận tâm, nhàn nhạt hỏi, "Lẵng hoa hôm nay sao nhiều vậy."
Dù gần đây cô có tăng thêm fans, nhưng dựa theo số lượng trên fanpage thì cũng nhiều quá mức quy định, tựa như muốn phủ kín toàn bộ hành lang.
"Chẳng lẽ vì sắp sinh nhật chị nên fans muốn chị nở mặt nở mày à?" Trịnh Doanh Doanh cười cười.
Hai cái lẵng hoa phía trước có hơi đơn giản, kích cỡ cũng nhỏ, nhưng những lẵng sau lại đối lập hoàn toàn, cực kỳ lớn, vừa nhìn đã biết giá trị xa xỉ.
"Phong cách lẵng hoa thay đổi rồi, xem ra lần này các cô ấy thật sự bỏ vốn gốc a." Trịnh Doanh Doanh nhìn những lẵng hoa xinh đẹp đằng sau, rốt cuộc cũng muốn đi qua thưởng thức một lát.
Rốt cuộc quy mô lớn long trọng che kín cả hành lang như vậy thực sự khiến cô mở mày mở mặt, đủ để người trong đài nhìn thấy nhân khí của cô, cũng làm những sao nữ khác ghen ghét đỏ mắt.
"Chị Doanh Doanh, đây không phải của fans chị, đều là Cửu gia tặng......"
Trợ lý còn chưa dứt lời, Trịnh Doanh Doanh lập tức mừng rỡ như điên.

Tính toán trong lòng lại trỗi dậy, lần trước gọi điện cho Cửu gia bị Cửu gia chặn ngang làm cô mất mát một lúc lâu.

Lúc này thấy Cửu gia tặng nhiều lẵng hoa như vậy lập tức vui mừng mở cờ trong bụng.
"Là Cửu gia tặng à!" Trịnh Doanh Doanh tâm hoa nở rộ, đắc ý nói, "Những con nhỏ đó nhất định sẽ ghen ghét chị chết mất nha."
"Ách......" Trợ lý bỗng nhiên nói, "Chị Doanh Doanh, đây không phải tặng chị."
Trịnh Doanh Doanh đột nhiên nhăn mày, "Không phải tặng chị, còn tặng cho ai?"
Cô chỉ chỉ hai cái lẵng hoa nhỏ nằm trước, "Hai cái này là của chị, còn lại phía sau là của Cửu gia tặng một người khác."
Sắc mặt Trịnh Doanh Doanh khó coi tới cực điểm, "Chính là tiểu yêu tinh cướp đi sự chú ý của Cửu gia kia?"
Cô đi đến trước một cái lẵng hoa, cầm lấy tấm card, cẩn thận nhìn tên người nhận: Chỉ Chỉ thân ái.
"Chỉ Chỉ? Đó là ai?" Trịnh Doanh Doanh nghiến răng nghiến lợi.
"Đó là Lục Chỉ, là thiên sư tham gia chương trình hôm nay." Trợ lý trả lời.
"Thiên sư? Hừ, đều là lừa đảo." Trinh Doanh Doanh ghen ghét đỏ cả mắt, "Chị nhớ kỹ tên nhỏ này rồi, đợi lát nữa quay chương trình thì biết mặt.".


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi