TRẪM XUYÊN VIỆT RỒI

Hàn Triệu Nam chuyện chính không lo, cả ngày chỉ có thói quen công tử bột, giao du kết bè kết đảng, chuyện ỷ thế hiếp người anh cực kỳ quen thuộc, bây giờ giải quyết chuyện này cho Giản Ngôn Tây cũng không phải là vấn đề. Vương Trường Bộ vẫn đang nhờ Vương Anh nói một tiếng, nhưng chắc chắn Vương Anh sẽ không giúp hắn ta, còn mấy vị kia cũng rất dễ giải quyết, mời một bữa cơm, mấy chén rượu uống xong, xưng huynh gọi đệ thì ai còn nhớ Vương Trường Bộ là ai? 

Trong cái giới này, phải biết thân biết phận, phải biết phát huy ưu thế ấy một cách tối đa. Tên tuổi Hàn Triệu Nam ở Đế Đô không ai là không biết, gia thế hiển hách, bề ngoài là bảo bối được Hàn Kiều và Hàn lão gia xem trọng, trên tay lại có 6% cổ phần Hàn Thị, địa vị cao hơn Vương Trường Bộ gấp mấy lần, đem lên bàn cân so sánh, nên chọn bên nào, ai cũng rất rõ ràng. 

Vương Trường Bộ phát hiện có chuyện không đúng, gọi mấy cú điện thoại mới biết được ngọn nguồn, biết được người đứng phía sau là thiếu gia của Hàn gia Hàn Triệu Nam, trong lòng Vương Trường Bộ trùng xuống, cúp điện thoại trằn trọc suy tư, không nghĩ tới phía sau Giản Ngôn Tây còn có Hàn Triệu Nam vì cậu mà ra mặt.

Được lắm, Giản Ngôn Tây quả thật không đơn giản, lúc trước cậu từ chối hắn, hắn còn cảm thấy Giản Ngôn Tây không dây vào mấy cái bẩn thỉu này, bây giờ lại cảm thấy, hóa ra là do thân thế mình không đủ lớn.

Hàn Triệu Nam có chỗ nào tốt hơn hắn chứ? Nghĩ tới đây, Vương Trường Bộ giận run lên, rủa ba đời Giản Ngôn Tây và Hàn Triệu Nam, nửa tiếng sau mới tỉnh táo lại, gọi điện cho Vương Anh.

Điện thoại truyền đến tiếng Vương Anh, nói. "Anh Bộ, sớm vậy gọi cho em làm gì?"

Mười giờ rồi mà còn sớm? Trong lòng Vương Trường Bộ tức giận, trên mặt lại nở nụ cười, nói. "Quấy rầy em nghĩ ngơi sao? Xin lỗi xin lỗi, anh có chút chuyện của Giản Ngôn Tây muốn hỏi em. Em nói cho anh biết, có phải là thiếu gia Hàn gia Hàn Triệu Nam và Giản Ngôn Tây có phải ở cùng nhau không?"

"Em còn tưởng chuyện gì, sáng sớm anh gọi đã hỏi chuyện này." Âm thanh Vương Anh trở nên rõ ràng, nói. "Anh, anh đừng dây vào chuyện này nữa. Đẹp trai có tiền như anh, muốn nuôi bao nhiêu tình nhân chẳng được. Chức vị anh là giám đốc của công ty giải trí, biết bao nam nữ nghệ sĩ xinh đẹp, anh muốn gọi ai chỉ cần vẫy tay một cái, sao anh còn muốn cậu ta?"

Vương Trường Bộ cắn răng, hắn lớn hơn Vương Anh mười mấy tuổi, bây giờ phải ở chỗ này nghe Vương Anh giáo huấn, cắn răng gật đầu. "Đúng vậy..."

"Trước kia Giản Ngôn Tây ở Tinh Hải, anh chèn ép cậu ta, đây cũng là chuyện của công ty anh. Nhưng anh lại bức cậu ta đến nỗi cá chết lưới rách, khiến cậu ta làm lớn chuyện lên, hình ảnh của Tinh Hải tụt dốc không phanh, tuy nói Lý tổng đã cứu vãn được chút ít nhưng chuyện này đã tạo thành vết nhơ của Tinh Hải. Cha nóng giận trách cứ, nếu không phải chú ra sức bảo vệ anh, không chừng anh đã bị đuổi cổ khỏi Tinh Hải rồi, anh nói có đúng không?"

"Đúng vậy, là anh làm sai."

Trong lòng Vương Anh cười lạnh, nhưng âm thanh vẫn êm dịu, nói. "Cho nên mới nói, anh phải phân tích tình huống trước mắt của Tinh Hải đã, trình lên hạng mục kế hoạch mới mới là chuyện anh nên làm, còn chuyện nghệ sĩ làm sao thì giao cho người khác, anh nói có đúng không?"

Trong lòng Vương Trường Bộ hồi hộp, hỏi. "Đúng vậy. Vương Anh, em yên tâm, chuyện của Giản Ngôn Tây anh sẽ không nhúng tay vào. Còn Hàn Triệu Nam ở bên kia, em hỏi xem có thể gặp mặt hay không, giải tỏa hiểu lầm ấy mà."

"Để em hỏi cậu ấy rồi báo lại cho anh."

Hàn Triệu Nam biết Vương Trường Bộ tìm anh để giải tỏa hiểu lầm, phản ứng đầu tiên là từ chối, nhưng rồi nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý, để Vương Anh làm người trung gian, kêu bảy tám người cùng đến Vương Tước, mở một cuộc hẹn.

Thời gian đã định là bảy giờ tối, lúc Hàn Triệu Nam đến đã gần tám giờ, bên trong Vương Tước có rất nhiều người, trong lồng ngực ai ai cũng ôm người đẹp, hoặc là uống rượu hoặc là đánh bạc, thoạt nhìn rất vui vẻ. Trước giờ Hàn Triệu Nam không vướng vào mấy trò này, trên mặt thiếu kiên nhẫn bước tới, anh nhìn một vòng, thấy Vương Anh và Vương Trường Bộ ngồi trên ghế salon, chân dài bước qua, hỏi. "Đến rồi sao?"

Vương Anh nhíu mày cười: "Đúng vậy, tôi chỉ muốn hỏi, Giản Ngôn Tây biết mấy chuyện này không?"

Hàn Triệu Nam đạp anh ta một cái, đặt mông ngồi xuống bên cạnh hỏi. "Có chuyện gì " Anh liếc mắt nhìn Vương Anh tiếp tục nói. "Đừng cười dâm đãng nhue vậy?"

"Chỉ mình cậu thấy dâm thôi." Vương Anh không cam lòng. "Có thể nói mấy lời dễ nghe chút không?"

Hàn Triệu Nam liếc mắt nhìn anh ta một cái, quay đầu nhìn Vương Trường Bộ, nụ cười nhạt đi hỏi. "Đồ đâu?"

Trên mặt Vương Trường Bộ mang theo ý cười, thân thiết đặt một cái túi nhỏ lên trên bàn, nói. "A Nam, chuyện lúc trước là tôi không đúng. Tôi sẽ không hại Giản Ngôn Tây nữa, hi vọng cậu không để trong lòng."

Hàn Triệu Nam nhíu mày, vò vò mái tóc màu vàng, gật đầu một cái, nhìn vào bên trong túi, toàn là đồ thủ công mà Giản Ngôn Tây tặng Mục Sinh.

Hàn Triệu Nam cầm lên một hộp âm nhạc bằng gỗ, khóe miệng nhếch lên.

Xem ra rất bỏ công bỏ sức.

Lúc trước ở trong hành lang, anh nghe Giản Ngôn Tây nói mấy lời đó với Mục Sinh, cái gì mà cậu không thích Mục Sinh, chẳng qua là thấy Mục Dinh thú vị nên mới tổ vẻ thích Mục Sinh. Nhưng bây giờ Hàn Triệu Nam nhìn một đống đồ này lại không biết những lời nói mình nghe được có phải sự thật không. Đàn ông bình thường nếu như không phải thật tâm thích một người, sao có thể tỉ mỉ đến vậy?

Hoặc là mấy lời nói trong hành lang khi đó là do bị Mục Sinh phản bội, thẹn quá hóa giận nên nói vậy? Nghĩ tới đây, Hàn Triệu Nam bắt đầu lo lắng, trong đầu trống rỗng, ném cái hộp nhạc vào trong túi, mím môi nhùn Vương Anh, nói. "Đi chơi không?"

Vương Trường Bộ ở một bên nói "Hôm nay tôi mời khách, A Nam, Vương Anh, hai người thích gì thì chơi đi, có muốn gọi người tới không? Bốn người chúng ta cùng đi."

Trong lòng Hàn Triệu Nam đang cảm thấy không tốt, cười lạnh nói. "Ai muốn chơi với anh?" Nói rồi lướt qua Vương Anh, tới phòng riêng.

Vương Trường Bộ bị anh nói như thế, mất hết mặt mũi, suýt nữa không giữ được nụ cười trên mặt. Vương Anh bên cạnh giống như cười nhưng không phải cười, cũng từ trên ghế salon đứng lên, nói. "Anh đừng để ý, tính cậu ta vậy đấy."

"Ừm " Vương Trường Bộ miễn cưỡng nở nụ cười. "Anh biết."

Hàn Triệu Nam kéo Vương Anh đi chơi bida, cuối cùng thua hết mấy trận, tâm tình cang thêm xấu, suýt chút nữa đã muốn ném gậy bida vào mặt Vương Anh.

Vương Anh nhíu mày, cười hì hì nói. "Hôm nay cậu sao vậy, lúc trước vào phòng còn rất bình thường, sao vậy, thấy đồ do Giản Ngôn Tây làm tặng Mục Sinh nên không vui?"

"Ai không vui?" Hàn Triệu Nam mím môi, vung gậy chọc vào quả bóng màu trắng, quả bóng trắng đụng phải quả bóng xanh, sau đó thêm hai quả nữa cùng nhau vào lỗ. Hàn Triệu Nam nhíu mày nói. "Thế nào?"

"Lợi hại." Vương Anh làm ra vẻ kêu to. "Hàn đại thiếu gia thật giỏi nha. Cho nên nói đi, sao không vui?"

Hàn Triệu Nam: "..."

"Không tại sao." Hàn Triệu Nam thẻ gậy xuống, nhìn Vương Anh, cuối cùng cũng nói. "Cảm giác Giản Ngôn Tây đã thay đổi. Mục Sinh nát bét nhue vậy, vừa nghĩ tới Giản Ngôn Tây thích cậu ta, tôi..." Vô cùng không thoải mái.

Vương Anh có chút ngốc: "Thật à?"

"Cái gì mà thật." Hàn Triệu Nam liếc mắt. "Lúc trước không phải tôi đã nói rồi sao, xem cậu ấy là bạn bè. Cậu ấy lại tìm loại tra nam làm bạn trai, tôi thấy không đáng, tôi không cong như cậu, cậuđừng tưởng tượng phong phú vậy."

Ủa? Tưởng tượng khi nào. Vương Anh nổi điên. "Cậu điên à. Tôi cũng thẳng."

"Vâng vâng cậu thẳng." Hàn Triệu Nam bất đắc dĩ nhìn anh ta, nói. "Không sai, cậu nói đúng, cậu là thẳng nam, OK chưa?"

"..." Fuck your mother. Vương Anh muốn ói ra máu. Phẫn nộ cầm lấy cây gậy bida để đánh bóng.

Hai người chơi xong mấy ván, hai bên đều có thắng thua, khoảng chín giờ, Hàn Triệu Nam nhìn di động hai lần, không nhịn được, nói. "Hôm nay vậy thôi, tôi về trước đây..."

Vương Anh giống như gặp quỷ. "Cậu điên à? Giờ mới có 9 giờ thôi."

Anh ta nghĩ quá phong phú, Hàn Triệu Nam không thể nói mình đi tìm Giản Ngôn Tây được, sờ mũi nói. "Tôi về có việc."

"Việc gì?" Vương Anh không buông tha. "Buổi tôi còn việc gì, bồi trai bồi gái sao?"

"..." Hàn Triệu Nam nói. "Sắp thi học kỳ, tôi về ôn tập."

Ủa? Thật à?

Vương Anh ngơ ngác, nhìn Hàn Triệu Nam. "Cậu điên à?" Hàn Triệu Nam bị anh ta nhìn trở nên lúng túng, vội bước ra khỏi phòng riêng.

Mẹ nó.

Hàn Triệu Nam chửi một câu, mắng Vương Anh xong mới đi tới nhà vệ sinh, lại nghe được bên trong truyền ra âm thanh nôn ói, Hàn Triệu Nam dừng lại, nhíu mày một cái.

"Anh Vương, anh không sao chứ?"

"Không sao. Mẹ nó. Rót cho lão tử nhiều rượu như vậy." Vương Trường Bộ say khướt, nằm nhoài trên bồn rửa mặt, hai mắt đỏ lên. "Ha ha"

"Những người kia thật quá đáng, dù gì anh cũng là người nhà họ Vương, bọn họ không để anh chút mặt mũi nào, liên tục rót rượu cho anh, quả thật là..."

"Người nhà họ Vương là lũ chó má." Vương Trường Bộ cười lạnh. "Vương Anh nhìn không lọt mắt, những người kia muốn cười cũng phải xem sắc mặt. Tưởng bọn họ dễ tính sao? Nằm mơ..."

"Vương Anh cũng rõ là, biết anh và cậu ta là người một nhà, lại đi em ngoài với Hàn Triệu Nam, không nói giúp anh."

Vương Trường Bộ liếc mắt một cái, sờ lên mái tóc nâu của thiếu niên, cười nói. "Tôi nào dám nhận là người nhà nó. Nó và Hàn Triệu Nam từ nhỏ lớn lên cùng nhau, là bạn bè cả đời, bất kể là làm ăn hay chơi bời đều luôn bên nhau, hai đứa nó mới là người một nhà, tôi không so nổi."

"Hóa ra là vậy."

"Tôi chỉ sợ nó cuối cùng cũng sẽ ra đường thôi" Vương Trường Bộ cười lạnh, ngón tay ma sát làn da sau gây thiếu niên. "Hàn Triệu Nam... Hàn Triệu Nam là thứ chó gì? Là Vương Anh mắt mù nên mới xem nó là anh em, cả Đế Đô ai cũng biết nó là món hàng..."

Thiếu niên cẩn thận nói. "Nghe nói trên tay Hàn thiếu nắm 6% cổ phần Hàn thị, không phải sao?:

"Cái đó tính là gì?" Vương Trường Bộ nhíu mày. "Năm đó Ân gia lớn như vậy cũng bị Hàn thì nuốt chửng, Ân lão gia phát tác bệnh tim rồi chết, con gái duy nhất của Ân gia tự sát. Haha, Hàn Triệu Nam, Hàn Triệu Nam là cái thá gì? Những thứ có trong tay nó sớm muộn gì cũng bị giành hết."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi