TRẪM XUYÊN VIỆT RỒI

Hàn Triệu Nam muốn vào Hàn thị sao?

Lúc Hàn Vũ Lương nghe Hàn Triệu Nam nói vậy, anh ta không tin, nhưng sau khi hết giận dữ vì kế hoạch Long Đảo bị phá hoại, Hàn Vũ Lương bắt đầu tỉnh táo lại, cảm thấy sợ hãi vì chuyện này có khả năng trở thành hiện thực.

Hàn Triệu Nam là cổ đông của Hàn thị, ngoại trừ Hàn lão gia, Hàn Nghị, Hàn Kiều là cổ đông lớn thứ tư, cậu ta cũng là một thành viên trong ban giám đốc, có quyết định quan trọng tới mỗi một hạng mục của Hàn thị. Tuy rằng trước đây Hàn Triệu Nam chưa sử dụng quyền lợi này, chưa từng tham gia ban giám đốc, hội nghị cổ đông hàng năm cũng chỉ tới ngồi nhìn như một con rối. Số cổ phiếu mgười nhà họ Hàn nắm giữ, gộp lại cũng chiếm gần 50% cổ phần Hàn thị, tuy rằng không thể khống chế Hàn thị nhưng cũng có thể khống chế hướng đi của Hàn thị, vì vậy dưới áp lực của Hàn lãi gia, người nhà họ Hàn trong Hàn thị luôn luôn đoàn kết, nhưng sau khi Hàn lão gia qua đời, không biết có thể giữ nguyên như thế không.

Bây giờ, mặc kệ là vì sao Hàn Triệu Nam thức tỉnh giống như uống nhầm thuốc, nhưng một khi anh đã nghiêm túc muốn vào Hàn thị, đừng nói là vào Hàn thị nhậm chức, có khi Hàn lão gia còn cho anh lên làm tổng tài không chừng.

Nghĩ tới đây, ánh mắt Hàn Vũ Lương lóe lên, cầm điện thoại gọi cho Phương Dao hỏi thăm chuyện này.

"Thằng con hoang kia muốn vào Hàn thị?" Phương Dao ở đầu giây bên kia càng giật mình hơn, đứng bật dậy từ trên salon, sau đó mới nhỏ giọng, đi tới bệ cửa sổ, nói. "Con nghe được ở đâu? Chỗ mẹ chẳng có tin tức gì!"

"Chính miệng nó nói." Hàn Vũ Lương giải thích: “Nó làm ở Sùng Minh được nửa năm rồi, hơn nữa Chu Nguyên Lý không đồng ý để chúng ta thu mua Sùng Minh, ông ta đã từng là cánh tay đắc lực của ông nội, mấy tháng nay chuyện Hàn Triệu Nam chăm chỉ làm việc như thế nào, thông minh ra sao ông nội cũng đã biết, lúc này mà nó nói muốn vào Hàn thị, ông nội cũng sẽ gật đầu đồng ý."

Phương Dao cắn răng: “Chuyện lần trước không thành nó đã ghi hận rồi. Bây giờ thái độ của cha con cũng mập mờ, nó không để yên cho con, càng không để yên cho Vũ Đông, thế nên phải nhanh chóng nghĩ cách không để cho nó vào Hàn thị."

"Trước tiên mẹ thăm dò ý cha đi." Hàn Vũ Lương buồn bực xoa nhẹ huyệt thái dương: "Sao con cứ thấy là lạ chỗ nào, lại cảm thấy cha hổ thẹn với nó vì chuyện lần trước..."

Bây giờ nếu Hàn Nghị động lòng với Hàn Triệu Nam, bọn họ không còn tư cách gì đối đầu với Hàn Triệu Nam nữa.

Phương Dao cười lạnh nói: "Con không cần lo lắng, thằng con hoang đó không chọc cha con giận thì mới có chuyện cha con cảm thấy có lỗi, cha con xem trọng lợi ích hơn gia đình."

Mấy ngày sau, tại nhà cũ Hàn gia.

Đây là cuộc gặp giữa tháng, mọi người trong Hàn gia cùng nhau tới nhà cũ, bởi vì chuyện Hàn Triệu Nam vào Sùng Minh nên Hàn lão gia gọi anh lên lầu nói một số chuyện, ba mươi phút sau, Hàn lão gia cuối cùng cũng nói xong, vui mừng nói. "Nhiều năm như thế con vẫn không có tiến bộ, bây giờ làm ở Sùng Minh cũng không tệ lắm, nhưng học cái tốt ba năm học cái xấu một giờ, con không được bỏ dở giữa chừng, không lại thành dã tràng xe cát."

Hàn Triệu Nam lười biếng ngồi ở trên ghế sa lon, cười nói: “"Con làm lung tung thôi, con không nghiêm túc lâu được đâu."

"Con có chút lòng cầu tiến được không?"

"Con có mà, sao lại không có, lòng cầu tiến của con rất lớn." Hàn Triệu Nam hừ một tiếng. "Sớm muộn con cũng đánh đổ Chu Nguyên Lý, làm tổng tài của Sùng Minh. Ông, lòng cầu tiến của con có lớn không?"

Hàn lão gia bật cười: "Con muốn để ý cái mảnh đất nhỏ Sùng Minh?"

Hàn Triệu Nam dừng lại, hoảng sợ nhìn Hàn lão gia. "Ông cũng đừng bảo con tới Hàn thị, con không đi đâu."

"..." Trong giọng nói của anh có cả vẻ ghét bỏ, giống như Hàn thị là địa ngục không đáy, Hàn lão gia sầm mặt lại, cả giận nói. "Thế còn ủy khuất cho con à?"

"Con không ủy khuất..."

Hàn Triệu Nam chưa giải thích xong, Phương Dao và dì giúp việc đã từ phòng bếp đi ra, trên tay Phương Dao cầm ấm tra, cười nói. "Cha, A Nam, đây là trà mới đầu xuân, hai người nếm thử đi."

Bà ta vừa nói vừa nửa ngồi nửa quỳ trước mặt Hàn lão gia và Hàn Triệu Nam, rót cho hai người một chén trà nóng, nhìn Hàn lão gia, cười híp mắt nói. "Cha, cha nếm thử đi."

Hàn lão gia không nâng chén trà lên, không mặn không nhạt nói. "Nóng, đợi nguội đã."

Thái độ này thể hiện vẻ khinh thị, Phương Dao nhìn Hàn Triệu Nam, "Ai: một tiếng, sau đó ngồi vào cạnh anh, nói. "Lúc trước Vũ Lương qua Sùng Minh, nghe Chu tổng khen con, bảo con làm việc nghiêm túc, cha con nghe được cảm thấy rất vui. A Nam, dù sao con cũng lớn rồi, phải biết ổn định sự nghiệp, trưởng bối như chúng ta mới có thể yên tâm, đúng không?"

Tuy rằng bà ta chẳng vó thân phận gì, nói ra mấy lời này giống như thật lòng suy nghĩ cho Hàn Triệu Nam, Hàn lão gia dù không ưa gì bà ta nhưng khi nghe mấy câu này cũng gật đầu, nói. "Dì con nói đúng lắm."

Hàn Triệu Nam phì cười một tiếng: "Lời này nên nói với Hàn Vũ Lương Hàn Vũ Đông đi, ba đứa con kia còn chưa đủ để dì bận rộn à?"

Phương Dao lắc đầu, nhẹ nhàng cười, nói. "Không thể nói thế được, Vũ Lương Vũ Đông Hân Ý là con dì, nhưng dì cũng thật lòng quan tâm con. Dì nghe nói còn muốn vào Hàn thị sao? Vậy phải chú ý hơn, con cháu Hàn gia đi ra ngoài chỉ nghe người ta khen, A Nam là cổ đông Hàn thị, làm chuyện gì cũng bị người ta để ý, nhưng con còn chơi đùa với nam nhân... A!" Bà nói tới đây, phát hiện còn có Hàn lão gia bên cạnh, ngưng miệng, vỗ trán một cái. "Xin lỗi xin lỗi, dì thuận miệng."

Hàn lão gia nghe Phương Dao nói Hàn Triệu Nam muốn vào Hàn thị, mặt đã đen sì, sau khi nghe câu nói Phương Dao chưa nói hết mới nhận ra không biết Phương Dao nghe chuyện A Nam muốn vào Hàn thị từ nơi nào, thế nên hôm nay tới đây đánh phủ đầu A Nam, nhưng Phương Dao không biết A Nam xem Hàn thị như hang hổ, sao có thể vào đó? Quả thực là con người tiểu nhân!

Hàn lão gia biết Phương Dao không ưa gì Hàn Triệu Nam, không ngờ lại làm tới mức độ này, Hàn thị cũng chẳng phải của Phương Dao, muốn cho ai thì cho, không cho thì thôi à?

Hàn lão gia đang muốn nổi giận, Phương Dao còn chưa phát hiện đã bị Hàn Triệu Nam đua vào tròng, ý của bà ta là muốn đánh phủ đầu Hàn Triệu Nam, dù sao đồng tính luyến ái không phải là chuyện gì to tát, nhưng nếu Hàn lão gia biết được chuyện này, sẽ cho Hàn Triệu Nam vào Hàn thị nữa sao?

Hàn Triệu Nam nghe Phương Dao nói, cười lạnh. "Nói xong rồi à? Còn lời gì muốn nói nữa thì cứ nói đi, để cho ông nội nghe, cũng để tôi nghe nữa."

Phương Dao có chút lúng túng: "Dì cũng không phải cố ý. A Nam, dì không muốn quản con, mặc dù bây giờ con còn trẻ, bao dưỡng minh tinh cũng không có gì đáng trách, nhưng ở chung thì hơi quá đáng rồi. Giản Ngôn Tây kia bị scandal quấn lấy khắp người, lỡ như bị bệnh gì đó, con muốn vào Hàn thị..."

"Được rồi!" Khuôn mặt Hàn lão gia tối sầm lại đánh gãy lời Phương Dao nói: "Cô ăn nói linh tinh gì thế?"

"Haha." Hàn Triệu Nam ngửa mặt lên, cười một tiếng, vẻ mặt cà lơ phất phơ không còn nữa, đứng dậy nhìn chằm chằm Phương Dao, lạnh lùng nói. "Tôi có vào Hàn thị không cũng chẳng liên quan tới bà. Hàn thị và bà có quan hệ gì sao, Phương Dao, đm, hôm nay tôi nói cho bà biết, bất kể công ty nào của Hàn gia, cũng chỉ có Hàn Triệu Nam tôi không muốn đi, không ai có thể ngăn cản tôi được. Đm, đừng sủa trước mặt tôi."

Anh liên tục chửi rủa thô tục, làm Hàn lão gia nhíu mày, quát. "A Nam!"

"Sao bà ta nói mà cháu không thể nói?" Hàn Triệu Nam lấy điện thoại đang để trên bàn, xoay người rời đi, tước khi đi hung ác nói: "Hôm nay tôi nói vậy, sau này bà có thủ đoạn gì hay hơn thì cứ nhắm tôi mà đối phó."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi