TRẬN CHIẾN TÌNH YÊU

“Hyung, em muốn chuyển ra ngoài ở, có thể tăng tiền sinh hoạt phí cho em được không?” JaeJoong gọi điện cho HeeChul.

“Ở ký túc xá đang yên ổn, chuyển đi làm gì?”

“Ở ngoài thoải mái hơn ạ.”

“Hyung biết rồi.” HeeChul chợt hiểu ra. “Chưa đăng ký kết hôn mà đã bắt chước người ta ở chung? Bọn trẻ bây giờ thật là….”

“Hyung!” JaeJoong đen mặt.

“Biết rồi biết rồi, sẽ thêm tiền cho em! Đúng là… không biết kiếm tiền mà cứ tiêu tiền.” HeeChul oán giận.

“Em cũng có thể đi làm thêm mà! Đừng có coi thường em!” JaeJoong bất mãn. “Thôi không cần hyung cho em tiền nữa!”

“Này! Làm chuyện bại hoại gia phong đạo đức là không được đâu nhé!” HeeChul cảnh cáo.

“Ai đi làm cái việc đó? Em là làm thêm đàng hoàng!” JaeJoong dõng dạc tuyên bố.

......

Nói thì dễ, nhưng thực ra JaeJoong vẫn không biết đi làm thêm là làm gì.

Hỏi thăm một chút, nhận được vô số câu trả lời.

Đi làm gia sư, làm thêm ở trạm xăng, tạp vụ ở căng-tin, nhân viên cửa hàng tiện lợi, nhân công ở công trường, hỗ trợ thiết kế phần mềm….

Vừa nghe đã biết công việc cũng không nhẹ nhàng gì, hơn nữa cũng khó kiếm được nhiều tiền trong một thời gian ngắn.

“Vừa nhàn hạ lại vừa nhiều tiền? Làm gì có việc tốt thế?” Tất cả đều nói như vậy.

***

“YunHo, em muốn đi làm thêm.” JaeJoong ngồi trên giường ôm gối ôm, nghiêm túc nói.

“Sao?” YunHo ngẩng đầu lên từ cuốn sách đang đọc dở, “Em bảo gì?”  

“Em nói là, em muốn đi làm thêm.” JaeJoong nhắc lại.

“Vì sao?” YunHo tháo kính, ấn ấn vùng giữa lông mày, tư thái của anh như muốn bàn luận nghiêm túc vấn đề này. Thị lực của anh không kém, nhưng lúc tập trung tinh thần cao độ để học bài anh thường đeo kính. Hơn nữa, YunHo đeo kính thường toát ra phong thái tao nhã khác với bình thường, khiến JaeJoong rất thích.

“Không phải chúng ta định chuyển ra ngoài hay sao? Phải cần tiền chứ! Nhưng em không muốn lấy tiền của hyung nữa. Em muốn đi làm thêm!”

“Em muốn làm việc gì?”

“Vẫn chưa nghĩ ra. Anh nói xem, em làm gì thì tốt?” JaeJoong hào hứng muốn cùng YunHo thảo luận.

“Trước kia em chưa từng làm gì đúng không?” YunHo đoán chừng JaeJoong giống như một bông hoa trồng trong nhà kính, chưa từng chịu gió mưa gì cả.

“Vâng.” JaeJoong thành thật thừa nhận.

Quả nhiên là thế. YunHo thở dài, “Em có thời gian đi làm thêm không bằng chăm đọc sách hơn một chút? Đừng để kỳ thi đến trước mắt mới vội vàng cắm đầu vào học. Chuyện tiền nong để anh lo.”

“Nhưng đó là hai việc khác nhau mà.” JaeJoong cũng thở dài, nhắc đến thi cử khiến cả người cậu không được thoải mái. “Anh định giải quyết như thế nào?”

“Anh sẽ có cách.” YunHo không muốn nói nhiều.

JaeJoong đứng phắt lên chỉ thẳng vào anh, “Anh nghĩ em không có cách kiếm tiền???”

“Anh không nghĩ thế.” YunHo bình tĩnh đáp, “Chỉ là sợ em vất vả thôi.”

JaeJoong lập tức nhũn người, nhào vào trong lòng anh, “Anh sợ em không chịu được khổ sao?” Biết rõ ý anh không phải thế, nhưng vẫn muốn nghe chính miệng anh nói rõ ràng.

YunHo né tránh câu trả lời, hôn lên tay cậu, “Yên tâm, cứ để anh lo.”

“Ừm…” Môi với môi quyến luyến không rời. Mải chìm đắm trong nụ hôn dịu dàng của anh, JaeJoong tạm quên đi vấn đề này.

***

Sau hai tuần cẩn thận xem xét so sánh, cuối cùng YunHo và JaeJoong cũng chọn được một căn gồm hai phòng ngủ một phòng khách ở gần trường, giá cả hợp lý, nội thất đầy đủ. Định chiều cuối tuần hai người sẽ cùng đi xem phòng, nhưng buổi sáng, sau khi YunHo ra khỏi cửa mãi không thấy anh về. JaeJoong chờ mãi, cuối cùng chỉ nhận được tin nhắn của YunHo bảo cậu đi trước, anh sẽ đến sau.

Anh đi đâu vậy chứ? JaeJoong chán nản đá mấy viên đá trên vệ đường.

“JaeJoong hyung!”

JaeJoong ngẩng đầu, cậu không ngờ lại gặp DongHae ở đây.

“Hyung chỉ có một mình à?” DongHae nhiệt tình chào hỏi, “Định đi đâu thế?”

“Có chút việc thôi.” JaeJoong đáp lấy lệ.

“Có cần em đi cùng không?”

“Không cần. Tôi đi một mình được rồi.” JaeJoong từ chối.

“Không sao đâu mà. Dù sao em cũng đi đường này, để em đi cùng hyung một đoạn.” DongHae vẫn khăng khăng. “Nghe nói hai anh định chuyển ra ngoài?”

“Ừ.” JaeJoong chỉ liếc cậu ta một cái, không phủ nhận.

“Sau này ở Ký túc không còn được thấy các anh nữa, em thấy hơi buồn.” DongHae cười có chút cô đơn.

JaeJoong có chút động lòng, liền nói, “Cậu có thể qua chỗ chúng tôi chơi mà.”

“Được không ạ?” DongHae giống như vớ được vật báu.

“Đương nhiên rồi.” JaeJoong gật đầu.

“Thế thì tốt quá!” DongHae vỗ tay vui mừng, hệt như một đứa bé.

“A! Đây rồi!” JaeJoong nhìn số nhà, nhanh thế đã đến rồi.

“Không xa trường học lắm nhỉ.” DongHae nhớ kỹ địa chỉ.

Đó là một căn phòng nhỏ trong một toà nhà cho thuê, chìa khoá do YunHo cầm nên JaeJoong chỉ có thể đứng chờ.

JaeJoong lấy điện thoại ra gọi cho anh, “Em đến rồi. Anh sắp đến chưa?”

Sau đó ngắt máy, cười với DongHae, “YunHo sắp đến.”

“Chỗ này trông cũng không tệ.” DongHae quan sát xung quanh, nói.

“Đương nhiên. Chúng tôi tìm rất lâu mới được.” JaeJoong có chút tự hào.

“Tiền thuê có đắt không ạ?”

“Cũng vừa phải.” Nói thể nhưng JaeJoong vẫn có chút không chắc lắm. Tiền nhà do YunHo trả, nhất quyết không để cậu bỏ tiền.

Trong khi trò chuyện, bất giác YunHo đã xuất hiện, đang đi tới từ phía xa.

“Em đi trước đây, JaeJoong hyung.” DongHae cười tạm biệt.

“Không vào xem sao?” JaeJoong hỏi.

“Thôi ạ, để hôm khác, bao giờ các anh dọn hẳn vào đã rồi tính sau.” DongHae vẫy tay.

Khi YunHo đến gần thì chỉ nhìn thấy được bóng dáng của DongHae đang đi khuất.

“Trên đường em vô tình gặp cậu ta nên cùng lại đây. Anh đi đâu về muộn thế?”

“Anh xin lỗi.” YunHo thành thật nhận lỗi.

“Thôi không sao, em cũng không đợi lâu. Mình lên đi.” JaeJoong cũng không muốn so đo.

Vào phòng, JaeJoong bắt đầu bình luận một loạt:

“Sô pha này phải bọc vải.”

“Rèm cửa phải sáng màu hơn một chút.”

“Đèn phòng bếp mờ quá.”

“Nệm giường trông cũng cũ rồi.”

......

YunHo ôm lấy cậu từ phía sau, cười nhẹ, “Chờ sau này chúng ta có nhà của riêng mình, sẽ để em thiết kế trang trí toàn bộ nhé.”

“Đương nhiên là thế.” JaeJoong xoay người lại, tự cao hếch cằm, “Biết vậy đã, nhưng hiện tại đành chấp nhận ở đây.”

“Thế thì vất vả cho em rồi.” YunHo nói xong liền ngậm lấy môi cậu, ra sức liếm mút.

“Không có đâu mà.” JaeJoong vòng tay lên cổ anh, chủ động hôn sâu hơn.

Hai người thuận đà ngã lên chiếc giường phía sau. Việc trải nghiệm cuộc sống ở căn phòng này, hãy bắt đầu từ chiếc giường đôi ở trong phòng ngủ đi.

***

“Haha. Cuối tuần này tôi và YunHo sẽ chính thức dọn ra ngoài ở nhé!” JaeJoong ngồi khoanh chân trên giường nói chuyện điện thoại với YooChun.

“Chuyển ra ngoài? Hai người muốn ở chung à?” YooChun có chút kinh ngạc.

“Hâm mộ đúng không? Cậu và JunSu không làm thế được.” Đúng thế, mục đích gọi điện của JaeJoong chính là để khoe.

“Ừ, bọn tôi chỉ có thể ra ngoài thuê phòng nghỉ thôi. Hay các cậu thuê phòng cho cả chúng tôi đi?” Đầu óc của YooChun hoạt động rất nhanh.

“Miễn đi! Tôi sợ JunSu nhà cậu vẫn chưa dứt tình được với YunHo nhà tôi.”

“Vớ vẩn! Hiện giờ JunSu với tôi là một lòng một dạ.” YooChun phản bác.

“Có mà ngược lại! Cậu cứ như Thiên lôi sai đâu đánh đó của JunSu ấy.” JaeJoong lật tẩy YooChun không nể nang gì.

“Cậu cũng chẳng hơn gì đâu. YunHo nói tuyết màu đen đảm bảo cậu cũng không dám nói là màu trắng.” YooChun phẫn nộ đáp trả.

“Cậu mới thế thì có! Thôi không cãi với cậu nữa, bao giờ chúng tôi chuyển nhà xong thì đến thăm nhé!”

“OK.”

***

Do đã quyết tâm chuyển ra ngoài, JaeJoong xin từ chức Ký túc xá trưởng. Bạn học của YunHo và JaeJoong quyết định tổ chức một party tạm biệt vào tối thứ 6, ngoài ra còn xung phong giúp cả hai chuyển đồ vào thứ 7.

Theo thông lệ, mỗi tuần một lần DongHae đều gọi điện về nhà. Lần này, lúc đang nói chuyện với mẹ, cậu làm như vô tình nhắc tới, “YunHo hyung sắp chuyển ra ngoài ở, không ở trong trường nữa mẹ ạ.”

Người bên kia đầu dây quả nhiên lo lắng, “Bao giờ?”

“Thứ 6 tuần này ạ.”

“Tại sao đột nhiên muốn chuyển đi? Ở một mình sao?”

“Không phải ạ, anh ấy ở cùng bạn cùng phòng.”

“Cũng là con trai?” Mẹ YunHo dường như yên tâm hơn một chút.

“Vâng.”

“Vậy…” Mẹ YunHo trầm ngâm, nếu YunHo dọn ra ngoài, bà sẽ không thể lấy cớ thăm DongHae mà ghé qua thăm YunHo được, mà muốn gặp cũng khó. Haizz.. tại sao không sớm quyết tâm chứ.

“Cuối tuần này mẹ có việc ở gần trường của con, tiện đường qua đón con về luôn nhé!”

Bà không nhắc đến YunHo, nhưng DongHae hiểu mẹ mình suy nghĩ gì, vì thế cũng thuận theo, “Vâng ạ.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi