TRẬN CHIẾN TÌNH YÊU

Gần đây YunHo cứ tan học là biến mất, JaeJoong đoán anh đi làm thêm, nhưng cụ thể là làm gì thì cậu không biết, hỏi anh thì anh cũng không chịu trả lời cho rõ ràng. Qua một thời gian, lòng nghi ngờ của JaeJoong càng lúc càng tăng lên.

Có một buổi tối YunHo đi làm về, lúc hôn nhau thì JaeJoong thoáng ngửi thấy mùi son, tiếp đó lúc giặt quần áo lại phát hiện trên cổ áo của anh có một vết màu hồng nhạt. Sau khi liên hệ hai sự kiện với nhau, JaeJoong bùng nổ.

Chẳng lẽ YunHo nói dối cậu, việc làm thêm của anh chính là đi làm cái nghề bán sắc đó? Tuy thấy với tính cách lạnh lùng của YunHo thì không có khả năng, nhưng dù chỉ bán nghệ không bán thân, cậu cũng không cho phép người khác mơ tưởng!

Hôm nay sau khi tan học, cậu lập tức bám theo YunHo, cẩn thận duy trì khoảng cách nhất định với anh, quyết tâm tìm ra sự thật.

YunHo căn bản không nghĩ đến việc mình bị theo dõi, nên không phát hiện bóng người lén lút đi phía sau.

JaeJoong đi theo YunHo đến khi anh vào một toà nhà lớn.

Hả? Đây không phải trụ sở nhà xuất bản của HeeChul hyung hay sao? YunHo đến đây làm gì?

YunHo vào thang máy, JaeJoong lúc này mới cuống lên, biết anh định lên tầng nào mà đuổi theo? Cậu liền bất chấp tất cả lao luôn vào, “Khoan đã.”

“JaeJoong? Sao em lại ở đây?” YunHo kinh ngạc.

“A? Còn anh thì sao?” JaeJoong cũng giả vờ ngạc nhiên, “Em đến tìm hyung.”

“Thế à?” YunHo không tin hẳn.

JaeJoong ôm lấy anh, “Anh đến đây làm gì thế?”

“Làm thêm.” Đoán chừng không giấu được nữa, nhưng YunHo không muốn nói nhiều, dù sao lát nữa JaeJoong cũng biết.

JaeJoong theo YunHo ra khỏi thang máy.

“Không phải em đến tìm hyung sao?” YunHo nhìn xuống bàn tay vẫn đang nắm chặt lấy tay mình.

“Chút nữa em qua tìm cũng được, hyung ấy cũng không chạy mất. Còn anh định đi đâu?” JaeJoong cười vô cùng ngọt ngào.

Chẳng lẽ JaeJoong thực sự vì mình mà đến? YunHo thở dài, đưa cậu vào studio chụp ảnh của tạp chí.

“A? Hôm nay YunHo đưa cả bạn đến à?” Vừa vào đã có một cô gái xinh đẹp, ăn mặc thời trang tươi cười chào hỏi, “Whoa, bạn em đáng yêu thật!”

“Chị đừng có ý gì với cậu ấy!” YunHo nói như cảnh cáo, anh kéo ghế cho JaeJoong ngồi, vỗ vỗ vai cậu. “Ngoan ngoãn ngồi đây, đừng để ý đến mấy chị đó.”

“Vâng.” JaeJoong tò mò hết nhìn đông lại tây, người ở chỗ này đều rất sành điệu, quả đúng là văn phòng tạp chí thời trang có khác. YunHo làm việc ở đây chăng?

Vừa quay đầu lại đã không thấy YunHo đâu.

Thấy cậu có chút lo lắng, chị gái lúc nãy nói chuyện với cậu liền cười đi tới, “Tìm YunHo phải không? Cậu ấy đi hoá trang rồi.”

“Hoá trang?” JaeJoong nghi hoặc lặp lại.

“Ừ, lát nữa phải chụp ảnh mà.” Chị gái xinh đẹp rất vui vẻ giải thích cho cậu.

“Chụp ảnh ấy ạ?” JaeJoong lại nhắc lại, “YunHo làm người mẫu phải không ạ?” Rốt cuộc cũng hiểu.

“Cậu không biết sao?”

Hai mắt JaeJoong toả sáng. Làm người mẫu... YunHo nhất định sẽ trông rất đẹp trai!

“JaeJoongie?”

JaeJoong nghe tiếng gọi liền quay đầu lại, nhìn thấy chị gái lần trước hoá trang cho cậu ở cuộc thi cosplay.

“Sao em lại ở đây?” Chae Yeon có chút bất ngờ, nhưng rồi cũng hiểu ra, “À, chắc em đi cùng YunHo.”

“Chị làm việc ở đây ạ?” JaeJoong cười chào hỏi.

“Ừ, thế nào, JaeJoong có hứng thú làm người mẫu không?” Từ sau lần gặp trước, Chae Yeon vẫn rất muốn được một lần nữa dùng đôi tay của chính mình để giúp JaeJoong bộc lộ vẻ đẹp của cậu, có điều ý định này bị HeeChul cự tuyệt thẳng thừng.

“Em chưa nghĩ đến ạ.” JaeJoong thành thực lắc đầu.

“Thế bây giờ em suy nghĩ đi, làm người mẫu có thể được mặc rất nhiều quần áo hàng hiệu nhé, mà chị nhất định sẽ hoá trang cho em vô cùng xinh đẹp!” Chae Yeon cố gắng dụ dỗ.

“Haha.” JaeJoong cười gượng, “Để tính sau ạ.”

“Cậu bé đáng yêu này ở đâu ra vậy! Hôm nay chúng ta thật may mắn! Chae Yeon, nhanh giới thiệu cho bọn tôi đi!” Một đám các chị gái vốn đang bận làm việc đột nhiên lộ vẻ ‘háo sắc’, xúm lại quanh JaeJoong.

YunHo thay quần áo xong đi ra, nhìn thấy một đám phụ nữ đang vây lấy JaeJoong, xôn xao tán chuyện. Đang nói chuyện lại có người đưa tay sờ mặt sờ tay cậu, JaeJoong thì đang ngượng ngùng trốn tránh. Bảo cậu đối phó mấy cô bé nữ sinh còn được, chứ đối với đám phụ nữ mặt dày này cậu hoàn toàn bó tay.

Giận tái mặt, YunHo bước nhanh qua đẩy mấy chị gái sang một bên, kéo JaeJoong vào lòng, “Không được sờ lung tung!”

“Whoa! Ghen kìa ghen kìa!” Mấy chị gái càng ồn ào hơn.

“Hay em về trước đi?” YunHo cúi đầu hỏi.

“Em muốn xem anh chụp ảnh!” JaeJoong trả lời không chút do dự.

......

Nhìn thấy YunHo thể hiện đủ các loại tư thế cũng như biểu cảm, đối với JaeJoong mà nói, là vô cùng mới mẻ. Cậu hưng phấn chăm chú nhìn, dù đứng hay ngồi, mặc âu phục hay thường phục, mỉm cười hay lạnh lùng, chỉ cần đó là YunHo, nhìn từ góc độ nào cũng cảm thấy vô cùng đẹp trai.

“Này, tặng em cái này.” Chae Yeon vừa cười vừa đưa cho JaeJoong một tấm poster.

JaeJoong lập tức mở ra. Whoa, là chân dung khổ lớn của YunHo! Biểu cảm của anh nghiêm nghị, dường như đang suy tư, đôi mắt sâu đen nhìn về phía xa, cho dù chỉ là một bức ảnh thôi cũng có thể cảm nhận được sức hút mãnh liệt.

“Noona, chị tốt quá!” JaeJoong kích động ôm lấy Chae Yeon.

“A! Gian xảo thật! Poster đó bọn chị cũng có mà!” Mấy chị gái bị YunHo đuổi đi lại tiếp tục xuất hiện, “Nào, cho chị ôm một cái!”

Đám phụ nữ ồn ào lại khiến YunHo phát giận, anh bước qua đem JaeJoong kéo ra, “Các chị vừa phải thôi! Cậu ấy không phải đồ chơi của các chị!”

“Chán thật đấy.”

“Nhóc con keo kiệt.”

“Sờ một chút có mất miếng thịt nào đâu.”

Mấy chị gái vừa thì thầm tản ra vừa lén lút lườm YunHo mấy cái.

“Anh đẹp trai thật đấy!” JaeJoong vòng tay ôm cổ YunHo, vùi đầu vào ngực anh làm nũng.

“Không cần để ý các chị ấy.” YunHo buông cậu ra, “Anh sắp chụp xong rồi.”

Lần này YunHo lại thay trang phục khác, một bộ Âu phục đơn giản, áo vest chỉ cài một nút, bên trong không mặc sơ mi, khiến người ta nhìn được vòm ngực rắn chắc.

JaeJoong nhìn theo không rời mắt, thấy anh đi đến sôpha ngồi xuống, ngả người ra sau, hai chân vắt chéo, một tay để lên tay vịn ghế hơi chống cằm, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, như một bậc quân vương đầy kiêu ngạo, khí thế cao ngạo kia khiến JaeJoong thiếu chút nữa không kiềm chế được mà nhào lên. Chợt JaeJoong lại thấy một cô gái xinh đẹp khêu gợi đi đến bên YunHo, ngồi xuống sàn cạnh chân anh, đôi chân dài thon thả khẽ gập lại, đầu ghé lên đùi anh còn một tay ôm lấy hai chân anh, như chim nhỏ nép vào, biểu cảm tràn đầy tình yêu với người trước mặt.

Được mặc quần áo hàng hiệu, còn được mỹ nhân ôm ấp? Cái nghề người mẫu này cũng hay lắm! JaeJoong có chút ghen tuông.

Máy ảnh “Tách! Tách!” hai tiếng xong, YunHo vẫn ngồi yên, nhưng cô gái kia thay đổi tư thế, đi đến sau sô pha, cúi người ghé đầu vào cổ anh, hai cánh tay trắng trẻo vòng từ phía sau ra trước ngực anh, tay trái lại bạo dạn len vào trong áo, chạm vào ngực YunHo.

JaeJoong biến sắc mặt, trừng mắt nhìn ngón tay thon dài sơn màu hồng kia như nhìn kẻ thù, trong lòng hạ quyết tâm, chỉ cần nó di động dù chỉ 0.1cm,cậu sẽ tiến lên tách hai người đó ra!

“A, em ghen hả?” Chae Yeon cười cười vỗ vỗ gương mặt căng thẳng của cậu, “Yên tâm đi, có nhiều người nhìn như vậy, YunHo không gặp nguy hiểm đâu.”

“Hừ.” JaeJoong thở ra cho nguôi giận, đột nhiên nhớ ra, “Tiếp theo không phải là càng có những hành động vượt quá giới hạn hay sao ạ?”

“Em nói gì thế?” Chae Yeon bất đắc dĩ gõ đầu cậu một cái, “Sao mà quá giới hạn? Chủ đề kỳ này chỉ là nét gợi cảm từ sự khoẻ mạnh thôi!”

“Chae Yeon.” Một giọng nói ấm áp mà ưu nhã vang lên.

JaeJoong theo bản năng quay đầu nhìn lại, trông thấy một người đàn ông cao lớn tuấn tú đang mỉm cười với Chae Yeon, “Hôm qua anh ngủ không đủ nên mắt hơi có quầng, em xem có giúp anh che khuyết điểm được không, nhưng đừng dùng phấn nhiều quá?”

Người này… người này… nhịp tim của JaeJoong đột nhiên trở nên dồn dập, đúng rồi, anh ấy chính là… “Học trưởng An Chil Hyun!”

Người đó nhìn về phía cậu.

JaeJoong hưng phấn tiến lên, “Học trưởng! Em là Kim JaeJoong, năm em vào trường XX thì vừa lúc anh tốt nghiệp, anh không biết em cũng không sao, anh vẫn là thần tượng của em từ đó đến giờ. Hôm nay được gặp anh, quả thật em rất vui!”

“À, chào em.” An Chil Hyun mỉm cười vừa lịch sự vừa tao nhã.

Trời ạ! Có phải cậu đang nằm mơ không? Có thể cùng thần tượng của mình nói chuyện! Học trưởng An Chil Hyun ngày trước là nhân vật nổi tiếng toàn trường, vẻ ngoài tuấn tú không nói, tính tình cũng tốt, thành tích học tập lại xuất sắc. Chỉ cần anh ngồi xuống trước chiếc đàn dương cầm, ngón tay chạm nhẹ vào phím đàn, thì dáng vẻ bạch mã hoàng tử kia có thể quyến rũ tất cả các sinh vật nữ, đấy là chưa kể đến giọng hát trời cho của anh. JaeJoong chính là vì An Chil Hyun nên mới cố gắng thi vào trường trung học trọng điểm kia, không ngờ vào trường mới biết anh đã tốt nghiệp rồi. Sau này thi thoảng anh có về trường nhưng JaeJoong cũng chỉ thấy từ phía xa, hoàn toàn không có cơ hội gặp gỡ.

Đầu JaeJoong ngập tràn màu hồng, cậu còn đang bận chìm đắm trong niềm vui bất ngờ này. Giọng nói của học trưởng vẫn dịu dàng như vậy, lúc cười lên vẫn thu hút như thế, mà anh lại càng đẹp trai hơn lúc trước. Bộ âu phụ cao cấp được cắt may rất khéo, khiến anh toát ra vẻ trưởng thành của một người đàn ông, nếu so với anh, không chỉ có cậu, có khi YunHo trông vẫn còn non nớt.

“Học trưởng làm việc ở đây hay sao ạ? Anh cũng là người mẫu?” JaeJoong một lòng muốn thân cận hơn với thần tượng.

“Anh đang là giảng viên ở Học viện âm nhạc, ở đây chỉ làm thêm cho vui thôi.” An Chil Hyun cũng rất có ấn tượng với cậu bé đàn em này.

“Thế sau này tới đây có thể thường xuyên nhìn thấy anh rồi!” JaeJoong vui mừng.

“Phải rồi.” An Chil Hyun cười, cảm thấy cậu bé thẳng thắn này rất đáng yêu.

YunHo chụp xong, phát hiện JaeJoong căn bản đang không nhìn anh, mà đang nói chuyện rất vui vẻ cùng một người đàn ông khác, còn chưa kịp tẩy trang, YunHo liền đi qua để xem là có chuyện gì. Anh choàng một tay qua vai cậu, “JaeJoong.”

“A.” JaeJoong lúc này mới nhớ ra sự tồn tại của YunHo, hớn hở giới thiệu hai người với nhau, “Đây là Jung YunHo, bạn cùng phòng của em, cậu ấy cũng là người mẫu ở đây. Còn đây là học trưởng An Chil Hyun, học trưởng của trường trung học ngày xưa em học.”

“Chào anh.”

“Chào cậu.”

Hai người chào hỏi lẫn nhau.

“A? Tiền bối đã đến rồi ạ? Hay cùng nhau ăn một bữa cơm đi, em biết có một nhà hàng mới mở gần đây, đồ ăn cũng được mà còn có ưu đãi. YunHo thì sao?” Cô gái vừa chụp ảnh cùng YunHo đi tới, mở lời mời mọi người, ánh mắt nhìn YunHo.

“Đồng ý.” JaeJoong không biết cô ta là ai nhưng cậu rất muốn được cùng thần tượng ăn cơm.

“Không được rồi, chúng tôi có việc phải về trước.” YunHo từ chối.

JaeJoong quay sang nhìn YunHo, vẻ mặt ngạc nhiên nhưng cậu không phản bác.

“Vậy để lần sau cũng được.” An Chil Hyun không tỏ vẻ gì.

Còn cô gái kia lộ rõ vẻ thất vọng.

***

Trên đường trở về, JaeJoong chu môi oán giận, “Rõ ràng không có việc gì mà, sao anh không đồng ý đi ăn cơm cùng học trưởng?”

“Anh không quen biết gì anh ta.” YunHo trả lời rất đương nhiên.

“Cùng ăn cơm xong thì quen thôi.”

“Anh không có hứng thú với anh ta.”

“Nhưng mà em có!” JaeJoong nói xong, lập tức nhận lấy ánh mắt lạnh lùng nhưng sắc như dao của YunHo, mới phát hiện lời vừa nói có vấn đề, vội vàng nói sang chuyện khác, “Bao giờ anh lại đến đây nữa?”

“Em lại muốn theo học trưởng của em ôn chuyện?” YunHo không cần nghĩ nhiều cũng có thể nhìn thấu tâm tư của cậu.

“Hì hì.” JaeJoong hơi chột dạ, liền ôm lấy tay anh, “Không phải mà, chủ yếu là nhìn anh chụp ảnh, gặp học trưởng chỉ là tiện dịp thôi.”

“Tốt nhất em đừng đến nữa, em mà đến là lại hỗn loạn cho xem.” YunHo thẳng thừng phản đối.

“Không được! Em không đi thì ai mà biết anh có cùng mấy cô người mẫu xinh đẹp kia sờ tới sờ lui hay không?!” JaeJoong định dùng cớ đề phòng hành vi vượt giới hạn để hợp lý hoá chuyện đến nơi chụp ảnh của YunHo.

“Lý do này không tồi.” YunHo cười mà như không cười nhìn JaeJoong, “Hoá ra em không tin tưởng anh.”

JaeJoong không khỏi phát run một chút. “Em là không tin tưởng mấy cô kia, một đám phụ nữ giống như hổ đói vậy.”

“Em nghĩ rằng anh cũng thỏ non như em?” YunHo cảm thấy thật buồn cười.

Nói thế mà cũng nói được?

JaeJoong sờ sờ cánh tay đã nổi đầy gai ốc, quyết định đổi sang chiêu làm nũng, ôm lấy tay YunHo đong đưa, “Cho em đến nhìn một chút thì có làm sao đâu, học trưởng thì vẫn chỉ là học trưởng thôi. Anh không tin em à?”

YunHo không nói gì.

“Đi mà đi mà! Em yêu anh nhất mà!” JaeJoong hạ quyết tâm phải thành công bằng bất cứ giá nào, dùng giọng nói nũng nịu đến mức chính cậu cũng thấy buồn nôn, ôm lấy anh lắc lắc.

Sau một lúc lâu, YunHo mới quay sang ôm lấy cậu, thở dài một tiếng, “Tuỳ em.”

Yeah! Tác chiến thắng lợi rồi! JaeJoong len lén cười, hôn lên môi anh một cái.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi