TRẬN CHIẾN TÌNH YÊU

Sân bay, một nam một nữ kéo hành lý tiến về phía cửa ra. Nam cao lớn anh tuấn, nữ xinh đẹp  thanh nhã, khiến người xung quanh vô thức nhìn đi nhìn lại mấy lần.

“Haha, đã lâu không về đây rồi.” Cô gái cười nói.

“Ừ, có thấy thay đổi nhiều không?” Chàng trai còn lại hỏi.

“Cũng được, tự nhiên muốn ăn lẩu kimchi quá.”

“Lẩu kimchi JaeJoong làm ngon lắm, đảm bảo sẽ thích.”

“Rất mong chờ!”

***



“JaeJoong.”

Nhận được điện thoại của ChangMin, JaeJoong vừa mừng vừa lo, “Về rồi à? Về lúc nào?”

“Vừa về thôi, tranh thủ kỳ nghỉ. Rất nhớ lẩu kimchi của cậu đấy.”

“Không thành vấn đề! Lúc nào làm cho cậu ăn cũng được!” JaeJoong nhanh chóng đáp ứng.

“HeeChul hyung nói cậu bị bắt đến hành tinh khác rồi hả?”

“Haha. Tớ với YunHo thuê phòng ở ngoài, hay là cậu qua đây luôn?”

“Tớ đưa đến một người nữa có phiền không?”

“Đương nhiên không phiền.” Nghỉ một chút, JaeJoong tò mò, “Nam hay nữ?”

“Nữ.”

“Hả? Cậu sang Mỹ tìm được mùa xuân của mình rồi hả? Baby tóc vàng phải không?” JaeJoong hưng phấn.

“Là mỹ nhân, nhưng không phải người ngoại quốc, cậu gặp rồi biết.”ChangMin cố ý úp mở.

......

“Nào, giới thiệu một chút, đây là đàn chị của tớ, ở Mỹ hay đem tớ theo làm thí nghiệm, rất lợi hại đấy, Han GaIn.” ChangMin quả nhiên đưa một mỹ nữ đến.

Mỹ nữ tóc dài chấm vai, gương mặt không trang điểm, hình mẫu cổ điển rất truyền thống, cử chỉ phóng khoáng, ăn nói tao nhã, đủ biết là tiểu thư khuê các rất có giáo dưỡng. Cô mỉm cười, “Xin chào, chị là Han GaIn, thường nghe ChangMin nhắc đến các em.”

“Chào chị.” JaeJoong lễ phép đáp lại, rồi âm thầm nhéo ChangMin một phát, con mắt của cậu được lắm.

Ánh mắt của Han GaIn chuyển đến YunHo đang khoanh tay dựa tường, “Đây là…”

JaeJoong ngọt ngào ôm lấy YunHo, tự hào giới thiệu, “Cậu ấy là bạn trai của em, Jung YunHo.”

“Jung YunHo?” Han GaIn kinh ngạc, “Cậu có quen Jung Yeon Hoon không?”

“Chị quen ba của em?” YunHo cũng cảm thấy kỳ lạ.

“Haha.” Han GaIn cười rộ lên đầy gần gũi. “Ừ, quen ở Mỹ.”

“Thế ạ!” YunHo cũng không hứng thú hỏi tiếp.

Bốn người vui vẻ cùng nhau ăn lẩu, nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. YunHo và JaeJoong phát hiện Han GaIn tính tình khoáng đạt cởi mở, đặc biệt nói rất nhiều, không như vẻ nhã nhặn bên ngoài.

“ChangMin nói quá chuẩn, lẩu JaeJoong làm đúng là rất ngon, ăn ở nhà hàng cũng không bằng đâu!” Han GaIn không hề giấu diếm sự thích thú.

“Chị thích là tốt rồi.” JaeJoong đứng lên dọn bát đĩa.

“Để tớ giúp cậu.” ChangMin cầm đỡ một ít đồ đi vào bếp.

“Cậu cứ nói chuyện với chị ấy đi, mình tớ rửa là được.” JaeJoong định đẩy ChangMin ra phòng khách.

“Tớ với chị ấy gặp nhau suốt ngày, chả có gì để nói nữa. Nhưng còn cậu, ở chung thế này xem ra cũng thuận lợi nhỉ.” ChangMin xắn tay áo giúp JaeJoong rửa chén.

“Ừ, cũng không tệ lắm. Có điều gần đây bị cha mẹ YunHo phát hiện rồi, hai bác đang tìm mọi cách để chúng tớ chia tay.”

“Thế á? Vậy các cậu có định chia tay không?” ChangMin cảm thấy rất hứng thú với chuyện này, dừng tay quay sang nhìn chằm chằm JaeJoong.

“Tớ vất vả như vậy mới theo đuổi được anh ấy, đâu dễ dàng chia tay được? Đổi lại là cậu, cậu có cam tâm không?”

“Cậu đúng là thổ phỉ thời hiện đại, chiếm đoạt dân nam. Ha ha ha!” ChangMin cười to, tưởng tượng dáng vẻ vừa tức vừa bất đắc dĩ của cha mẹ YunHo mà không khỏi đồng tình, “YunHo thì sao? Bị kẹp ở giữa định nghe theo bên nào?”

JaeJoong vừa định mở miệng, ChangMin đã cản lại, “Thôi khỏi, nhìn vẻ đắc ý của cậu là biết rồi.”

“Nếu cậu ta thật lòng thích cậu, tớ rất an tâm.” ChangMin ngừng một lát rồi tiếp, “Sau này chắc tớ sẽ định cư ở Mỹ, không quay về đây nữa.”

“Không trở lại sao?” JaeJoong lặp lại, “Thi thoảng về chơi cũng được mà, ở Mĩ không ăn được lẩu kimchi đâu.”

“Ừ.” Khoé miệng ChangMin cong lên mang theo nét cười, nhưng trong mắt đã bắt đầu nhuốm màu buồn bã.

Nước Mỹ thật sự rất xa!

JaeJoong kinh ngạc nhìn ChangMin, đột nhiên thấy mũi có chút nhưng nhức, cảm giác này gọi là ‘thương cảm’ phải không?

“Phải biết tự chăm sóc mình đấy.” ChangMin ôm JaeJoong một cái, từ nay về sau, trời nam đất bắc, cậu phải rời xa bạn thân từ thời thơ ấu, bắt đầu cuộc sống mới ở bờ bên kia đại dương.

Kể từ khoảnh khắc cậu đặt quyết tâm, tất cả buồn vui yêu ghét của JaeJoong, đều giao cho người khác phụ trách, cậu chỉ là kẻ bàng quan đứng ngoài, không hề tham dự. Tuy rằng vẫn có chút không đành lòng, tựa như tâm trạng của người cha đứng trong giáo đường, cầm tay con gái giao cho con rể. Nhưng xem tình hình trước mắt, có thể biết đây là một kết cục không tồi, cho nên cậu có thể an tâm rời đi.

“Cậu cũng thế.” JaeJoong ôm chặt ChangMin, tuy lồng ngực này không mạnh mẽ vững chắc như của YunHo, nhưng vô số lần cậu khổ sở đến mức phải khóc thì đây vẫn là nơi an ủi vỗ về cậu. Cảm giác ấm áp này, cậu sẽ vĩnh viễn ghi nhớ trong lòng.

“Chị gái kia được lắm, mắt của cậu từ trước đến nay vẫn rất chuẩn.”

“Tiếc là chị ấy đã có người yêu rồi, cũng sắp kết hôn.”

Tuy rằng vẫn tỏ vẻ thoải mái, nhưng đã quen biết nhiều năm, làm sao JaeJoong lại không nhận ra vẻ hụt hẫng mà ChangMin ra sức che dấu kia, “Ai da.” Vỗ vỗ vai ChangMin, “Phương trời nào không có cỏ cây chứ, sẽ còn cơ hội mà.”

“Đương nhiên.” ChangMin cũng cười, “Đến cậu mà còn gặp được người tốt, việc gì tớ phải lo lắng chứ.”

“Yah! Cậu xem thường tớ hả?” JaeJoong hất mặt vung tay lên.

“Haha, đó gọi là khích lệ mà.” ChangMin nhanh chóng tránh được.

“Cậu nghĩ tớ là đồ ngốc hả?” Hai người đùa giỡn, không khí nặng nề hồi nãy nhanh chóng tiêu tan. Dù sao, cũng không phải sinh ly tử biệt, cười đùa vui vẻ vẫn phù hợp với thói quen ở bên nhau từ trước đến nay hơn.

Phòng khách, Han GaIn đang cùng YunHo trò chuyện.

“Chị cũng không ngờ Hàn Quốc bây giờ lại thoáng như vậy, dù là ở Mỹ, những cặp tình nhân cùng giới dám quang minh chính đại công khai cũng không nhiều đâu.”

“Em không cảm thấy đó là chuyện khiến chúng em không thể gặp người khác.” YunHo liếc GaIn một cái.

“Cha mẹ hai em biết không? Có đồng ý không?” Han GaIn hỏi câu này, đơn thuần chỉ là tò mò.

“Biết. Không đồng ý.” YunHo đáp rất ngắn gọn.

“Hôhô, vì tình yêu nên dũng cảm đấu tranh phải không? Tuổi trẻ thật tốt.” Han GaIn che miệng cười, “Chị cảm thấy hai em rất xứng đôi.”

“Cám ơn.”

“Không cần khách sáo, chị nói thật lòng. Về sau nếu cần giúp gì cứ tự nhiên mở miệng, chị rất sẵn lòng hỗ trợ.” Han GaIn thẳng thắn nói.

YunHo lại nhìn cô, “Cám ơn chị.”

***

Ngày hôm sau, JaeJoong đi cùng ChangMin quay về thăm trường cũ, Han GaIn cũng hớn hở đi theo. YunHo phải làm thêm nên không đi cùng. Lúc chụp ảnh xong, vừa định liên lạc với JaeJoong thì nhận được điện thoại của ông Jung.

Có người quan trọng muốn gặp? YunHo chợt nhớ đến mấy lần ông Jung định nói lại thôi, là người cha thích hay sao? Thế thì đi gặp một lần cũng tốt.

Trong tiệm ăn, ông Jung vừa nhìn thấy YunHo liền vẫy tay.

Đến tận bàn, YunHo mới phát hiện ngoại trừ bà Kang, còn có một cô gái trẻ, thoạt nhìn trông khá quen mắt.

“Jung YunHo! Tôi còn tưởng chỉ là trùng tên trùng họ, không ngờ quả đúng là anh!” Vẻ mặt cô gái đầy kinh ngạc, “Anh dám đi xem mắt? Anh chia tay với JaeJoong oppa rồi sao?” Lập tức lộ ra nụ cười chế giễu, “Không phải là bị đá chứ? Tôi đã bảo rồi, JaeJoong oppa làm sao không có mắt mà xem trọng anh chứ?”

“Cô là ai vậy?” YunHo cắt ngang.

Sắc mặt cô gái kia đổi màu đến mấy lần, bàn tay nắm chặt lấy ly nước, “Quả thực tôi chưa từng gặp ai kém cỏi như anh!”

“Hai đứa quen nhau à?” Bà Kang thấy tình hình không ổn, vội vàng hoà giải.

“Có phải có hiểu lầm gì không? YunHo, đây là tiểu thư Bae Seul Ki.” Ông Jung giới thiệu.

Thảo nào nhìn như đã gặp qua, hóa ra là bạn gái cũ của JaeJoong, YunHo nghĩ. Anh quay sang ông Jung, “Đây là xem mắt phải không ạ?”

Mới câu nói đầu tiên đã làm mếch lòng bên gái, nhìn gương mặt đen như đáy nồi của Bae Seul Ki, bà Kang cảm thấy triển vọng thành công của ngày hôm nay hoàn toàn ảm đạm.

“Cháu về đây! Nhìn mặt anh ta cháu mất hết cả khẩu vị!” Bae Seul Ki thở hổn hển đứng lên.

“Hả? Về sao? Ngồi thêm lát nữa đi, YunHo vừa mới đến mà, hai đứa còn chưa kịp chuyện trò gì.” Ông Jung định giữ Bae Seul Ki lại.

“Không được! Người dám cướp đi bạn trai của cháu, một chút hứng thú cháu cũng không có!”

“Lúc tôi quen cậu ấy thì hai người đã chia tay!” YunHo thản nhiên nhắc cô ta đừng đổi trắng thay đen.

“Chia tay rồi thì không quay lại được hay sao? Nếu không có anh không chừng bây giờ chúng tôi đã kết hôn rồi.” Bae Seul Ki kiêu ngạo hếch cằm.

“Thật sao?” Trong mắt YunHo tràn đầy sự khinh thị.

“Cho nên tôi mới nói ghét nhất là anh! Không bao giờ muốn gặp anh nữa! Hừ!” Bae Seul Ki rốt cuộc vẫn không kiềm chế được, cầm lấy ly nước hắt về phía YunHo, sau đó xoay người chạy đi.

YunHo hơi khom người, thong thả tránh được.

Ông Jung và bà Kang thấy tình cảnh ấy mà trợn mắt, rõ ràng lúc nãy còn là một cô gái ngoan ngoãn lễ phép, tại sao lại đột nhiên trở thành hung hăng ngang ngược như vậy?

“Chuyện này rốt cuộc là làm sao?” Bà Kang vô thức hỏi ra.

“Đó là bạn gái cũ của JaeJoong, không có gì đâu ạ.” YunHo giải thích.

“A?” Hai vị phụ huynh nhìn nhau, quan hệ đúng là vừa phức tạp vừa hỗn loạn mà!

Tóm lại, lần đầu đi xem mắt tuyên cáo thất bại!

Điện thoại của YunHo bỗng đổ chuông.

“Alô? JaeJoong à?”

“….”

“Ừ, anh đang ở ngoài, chỗ XXX ấy.”

“.…”

“Em cũng đang ở gần đây? Thế thì qua đây đi, anh chờ.” Nói xong ngắt máy.

“JaeJoong và bạn của cậu ấy sắp đến, cùng nhau ăn một bữa cơm.” YunHo tự nhiên nhìn cha mẹ mình.

......

Vào nhà ăn, JaeJoong rất nhanh tìm thấy YunHo, đang cao hứng đi qua thì phát hiện cha mẹ anh cũng có mặt, đột nhiên đứng sững lại. Mà ChangMin cùng Han GaIn đi ngay sau, không để ý liền va phải cậu.

“Sao đang đi lại dừng?” Hai người oán giận.

YunHo cũng đã trông thấy JaeJoong, vẫy vẫy tay.

Không còn cách nào khác, nước đến thì đất ngăn, JaeJoong đành phải qua.

Cậu thấy ông Jung ngạc nhiên đứng lên, “Sao lại ở đây?”

JaeJoong vừa định trả lời, chợt nghe thấy một giọng nữ, “Hì hì, em định khiến anh ngạc nhiên thôi.”

Quay đầu lại nhìn, thấy Han GaIn đang mỉm cười có phần e lệ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi