Quách Trường Thành theo tiếng động nhìn lại, phát hiện ra Lý Thiến đã tự mình đứng lên.
Động tác của cô ta vô cùng mất tự nhiên, giống như một con rối gỗ sứt sẹo bị giật dây trong tay người điều khiển, quái dị khó nói nên lời. Song nghĩ bụng cô vừa mới hôn mê tỉnh dậy nói không chừng vẫn còn bị thuốc an thần ảnh hưởng cho nên Quách Trường Thành cũng không thấy có gì kì lạ.
Vì thế cậu nhẹ nhàng thở ra, nói: “Cảm ơn trời đất, đồng học, cô cuối cùng cũng tỉnh dậy.”
Lý Thiến không trả lời, chỉ đờ đẫn nhìn cậu.
Quách Trường Thành bỗng nhiên thấy quái lạ: “Đồng học?”
Cậu tiến lên một bước, lại bị Thẩm Nguy duỗi tay ngăn lại.
Lúc này, Lý Thiến nở nụ cười, miệng cô mở rộng thành một độ cong quỷ dị, trong cổ họng phát ra âm thanh “khằng khặc” kì quặc, bả vai giống như máy móc chậm chạp vặn vẹo, cả người lay lắc rung động.
Ngay khi Quách Trường Thành hoài nghi cô ta bị bán thân bất toại, chỉ một khắc sau, Lý Thiến đột nhiên lấy một loại tốc độ không phải của con người đánh tới, tựa như súng bắn bổ vào trong lòng Thẩm Nguy, há miệng định táp bả vai của hắn.
Khuôn mặt cô vừa vặn bị ánh đèn di động chiếu sáng, cái miệng há ngoác lộ ra hàm răng nanh nhọn không chỉnh tề, mũi nhăn tít lại, hai mắt trợn ngược tròng mắt trắng dã, nhìn qua y hệt một con quái vật mặt mũi hung ác.
Thẩm Nguy bị cô ta đâm vào liền lui về phía sau một bước, bả vai nghiêng đi tránh đòn lại đập vào cánh tay của Quách Trường Thành, Quách Trường Thành vốn phản ứng trì độn, lúc này lại càng không kịp cân nhắc, đành phải hành động tuân theo bản năng, thế là trong lúc vô tình thực hiện lời hứa “bảo vệ đối phương” của mình.
Chỉ thấy cậu giống như một con bạch tuộc tám vòi huơ tay đạp chân xông về phía Lý Thiến đánh tới tấp…… tuy rằng chiêu thức có chút kì quái — tỷ như giật tóc lại cào mặt, thậm chí nhìn qua hình như còn muốn há miệng ra cạp cô ta một miếng.
Quách Trường Thành đánh đấm theo kiểu chó bới, đánh bậy đánh bạ thế nào lại tát một cái lên mặt Lý Thiến, đẩy cái cổ của cô lật ra sau, trong lúc cuống quýt còn không chiêu không thức đạp đạp hai chân cô ta.
Mà cho dù hành vi của Quách Trường Thành có thể xưng một câu anh hùng, nhưng cậu vẫn quán triệt phong cách bản thân, duy trì bộ dạng nhát cáy, nước mắt giàn dụa kêu la ầm ĩ: “Đừng tới đây! Đừng tới đây! Cứu mạng a! Cô đừng có qua đây!”
Thẩm Nguy bị vây vào giữa thực sự cảm thấy cục diện không thể hỗn loạn hơn được nữa, hắn đành phải một tay vẩy rụng Quách Trường Thành, một tay đè lại Lý Thiến, khóa lấy tay cô ta.
Lý Thiến phát hiện mình như con cua bị quẳng vào nồi, cả người rơi vào trạng thái nóng nảy, giương nanh múa vuốt cắn loạn khắp nơi. Thẩm Nguy duỗi một tay từ đằng sau túm lấy cổ cô ta, quay lại đè người lên tường, thuận tay chế trụ luôn hai cái tay đang quơ loạn xạ.
Một cái phòng chứa đồ nho nhỏ, cả trong lẫn ngoài đều náo nhiệt vô cùng — bên trong là một cô nhóc không bình thường miệng phát ra âm thanh “khằng khặc”, một tiểu nữ quỷ bảy tám tuổi ôm ghì lấy đùi một tiểu cảnh quan nước mắt nước mũi lu bù, mèo đen lớn tiếng chửi tục, thi thoảng gào lên một tràng meo meo; bên ngoài lại có một con quái vật giương vuốt cào cửa.
Dù khả năng trấn định của Thẩm Nguy sắp thoát ly phạm trù nhân loại, lúc này cũng nhịn không được hoài nghi chính mình đang ở trong một giấc mơ thần kinh điên khùng.
“Ai có cái gì có thể trói cô ấy lại được không.” Thẩm Nguy nói, bất quá tại hiện trường ai khóc cứ khóc, ai mắng cứ mắng, không ai để ý tới hắn, Thẩm Nguy không nhịn nổi nữa đề cao âm điệu, chuyển hướng Quách Trường Thành, “Tiểu Quách cảnh quan cậu đừng có khóc nữa, cô bé kia không cắn người, phiền cậu qua đây giúp tôi một chút.”
Đại khái là để kiểm chứng lời hắn nói là thật, tiểu nữ quỷ mở ra cái miệng chỉ có ba chiếc răng cạp đùi Quách Trường Thành.
Quách Trường Thành lập tức phát ra một tiếng rú phong cách cá heo, sau đó bị mèo đen không biết nhảy lên người hắn từ bao giờ đập cho một cái vào ót.
“Ngu xuẩn, ngươi nhìn rõ ràng cho ta!”
Quách Trường Thành đang cảm giác chính mình đau đến chết đi sống lại, nghe vậy liền ti hí mắt nhìn xuống, bấy giờ mới phát hiện, cả răng cả tay của tiểu nữ quỷ đều xuyên qua cơ thể mình, nó căn bản không có cách nào đụng tới cậu!
Quách Trường Thành ngạc nhiên nháy mắt mấy cái, đau đớn như thiêu đốt vừa rồi biến mất trong phút chốc, thì ra đó chỉ là do cậu tưởng tượng ra dẫn đến tác động tâm lý mà thôi.
Động tác giãy dụa của Lý Thiến càng lúc càng mạnh, Thẩm Nguy mang theo hai tên không có đầu óc thế này, quả thực muốn đổ mồ hôi lạnh: “Tiểu Quách cảnh quan!”
Quách Trường Thành vội vàng bò từ trên đất dậy nhanh chóng cởi thắt lưng của mình, một bên dùng hai cái đùi kẹp lấy chiếc quần đang có xu hướng tuột xuống như nghẹn tiểu, một bên cuống quýt giúp Thẩm Nguy trói Lý Thiến lại.
Lúc này, bà cụ già vừa nãy không thấy đâu lại như ẩn như hiện ở bên cạnh, chỉ là bà ấy tựa hồ đã yếu đi không ít, bà nôn nóng muốn chạm vào Lý Thiến, bàn tay lại xuyên qua thân thể cô bé, mỗi khi xuyên qua một lần, bóng hình của bà lại nhạt đi một chút.
Quách Trường Thành nhịn không được đưa tay ngăn động tác của bà ấy, nhíu nhíu mày: “Bà à……”
Nhưng đúng như tưởng tượng, tay cậu xuyên qua thân mình bà.
Bà cụ quay đầu nhìn Quách Trường Thành một cái, lúc này cậu mới thấy rõ khuôn mặt của bà____ trên khuôn mặt ấy có những nếp nhăn rất sâu và bọng mắt rất lớn, mái tóc hoa râm thưa thớt chỉ có thể nhờ vào búi tóc giả mà cố định lại lộ ra da đầu khô quắt xấu xí, nếp nhăn trên trán ép khóe mắt thấp trũng, khuôn mắt sụp thành hình tam giác, bên trong đó là đôi con ngươi đục ngầu.
Bà giống như vội vàng muốn biểu đạt gì đó, nhưng há miệng lại không nói nên lời, bà phí công vươn tay, lại phát hiện bản thân không nắm được bất cứ cái gì, sự vội vã biến thành tuyệt vọng.
Dần dần, bà im lặng, kinh ngạc nhìn Lý Thiến, chân tay luống cuống đứng ở một bên.
Một lát sau, bà ấy khóc lên, im lặng.
Nước mắt kia cũng giống đôi mắt của bà, đục ngầu, giống như nước mưa cuốn theo đất cát.
Quách Trường Thành không biết nên làm gì bây giờ, chỉ ngơ ngác đứng đó, đưa ánh mắt nhờ giúp đỡ về phía thầy Thẩm và Đại Khánh, chỉ vào Lý Thiến hỏi: “Cô…… Cô ấy rốt cuộc làm sao?”
Thẩm Nguy cúi đầu, không biết suy nghĩ cái gì, Đại Khánh lại hừ một tiếng: “Có thứ không sạch sẽ nhập thân cô ta, nhưng mà ruồi bọ không bâu trứng lành, ngay cả ngươi cũng không sao, thế mà cô ta lại bị nhập, vậy chỉ có thể chứng minh cô ta so với ngươi còn vô dụng hơn.”
Quách Trường Thành nhất thời tâm loạn như ma, không hiểu những lời này là mắng cậu hay khen cậu nữa.
Nhưng mà thời gian cho cậu tự hỏi cũng không có bao nhiêu, chỉ nghe “két” một tiếng, cửa phòng chứa đồ đã bị xé ra một cái hốc to, lưỡi đao giống như móng sói không hề khách khí tiến vào.
Thẩm Nguy nhanh nhẹn cúi người, thuận thế đem Lý Thiến đẩy sang bên cạnh, móng vuốt như lưỡi đao lia qua sát sạt da đầu của hắn.
Cánh cửa của phòng chứa đồ bị xé mở hoàn toàn, sau đó Ngạ quỷ dường như nặng hơn cả tấn sầm sập đánh tới mấy vật sống bên trong, thẳng thừng xuyên qua thân thể của bà nội Lý Thiến, hồn phách của bà lão không tránh kịp, trong nháy mắt giống như nước bốc hơi, biểu tình khiếp sợ trên mặt còn chưa phai, bà đã biến mất tại chỗ.
Đại Khánh lớn tiếng nói: “Mau tránh ra!”
Quách Trường Thành theo bản năng lại dính mông xuống đất, Đại Khánh nhảy tới chỗ cao, thân thể đột nhiên to lên gấp đôi, hai mắt biến thành sắc vàng chói mắt. Bất chợt nhìn theo một hướng nào đó, bề ngoài của nó giống hệt một con báo thu nhỏ, đặc biệt khi nó há miệng lộ ra răng nanh sẽ cho người ta cảm giác nó đang rít gào.
Nhưng mà Đại Khánh không phát ra âm thanh gầm rú của động vật ăn thịt, cũng không kêu “meo meo” đáng cười, miệng nó phun ra sóng âm không nghe thấy, hiệp cùng với năng lượng không thể nhìn được trực tiếp đánh về phía Ngạ quỷ trong phòng chứa đồ chật hẹp.
Quách Trường Thành nghe không thấy, nhưng lại cảm giác được loại năng lượng này, nó giống như một cây đao tước qua trước mặt cậu, làm cậu thiếu chút nữa tưởng rằng cái mũi của mình đã bị gọt đi rồi.
Giây tiếp theo, Ngạ quỷ bắn tung vào không trung rồi dính ẹp lên tường, theo ánh sáng mỏng manh, mấy người Thẩm Nguy thấy trên tường xuất hiện một vết nứt.
Ngạ quỷ không thể động đậy, giống như một con thằn lằn bị đóng đinh lại trên tường, thân thể Đại Khánh lập tức lui về thành kích cỡ của một con mèo bình thường, chỉ thấy nó thất tha thất thểu đi về phía trước mấy bước như một cương thi, sau đó cứ thế ngã từ trên cao xuống, Thẩm Nguy nhanh tay đón được nó, mèo đen yếu ớt nhìn hắn một cái, vô ý thức cọ cọ trên tay hắn, sau đó nhắm mắt bất động.
Trong nháy mắt đó, Quách Trường Thành hết hồn tưởng rằng nó chết rồi. Mãi đến khi Thẩm Nguy vuốt vuốt lông nó, cái bụng của mèo đen phập phồng dưới tay hắn, Quách Trường Thành mới phát hiện Đại Khánh đang ngủ.
“Chúng ta làm sao bây giờ?” Quách Trường Thành vừa hỏi vừa đứng lên.
Thẩm Nguy còn chưa kịp trả lời, Quách Trường Thành một chân cũng vẫn còn chưa kịp duỗi thẳng, tay vừa chống được xuống sàn, đã nghe thấy một tiếng rống giận kinh thiên động địa.
Quách Trường Thành đặt mông ngồi trở lại mặt đất.
Hai người bọn họ đồng thời lộ vẻ cả kinh, cùng nhau nhìn lại trên tường, chỉ thấy Ngạ quỷ vừa mới bị cán thành vỏ sủi cảo dán trên đó đang “phồng” lên!
Vô số bóng hình lòng dạ hiểm độc từ trong hành lang bị hấp dẫn đến đây, một đoàn lại một đoàn, tất cả đều tiến vào cái miệng đang há to của nó, mà cái bụng của nó cũng giống như đang bơm khí, nhanh chóng phình lên, biến thành một quả bóng, hạ từ trên tường xuống.
Đôi chân khẳng khiu của Ngạ quỷ rơi trên mặt đất, bước đi còn có chút liêu xiêu, tựa như một một con sói đói làm người ta dựng tóc gáy sợ hãi, nó lung lay cái đầu to tướng đen sì, bỗng nhiên mở miệng ra đến gần một trăm tám mươi độ, hai nửa đầu giống hệt quả dưa hấu bị bổ đôi đang đặt hai nửa song song, trong phòng chứa đồ con con truyền ra tiếng gió rợn người.
Quách Trường Thành chỉ cảm thấy chân mình không chịu khống chế trượt về phía trước một bước, cậu ngạc nhiên quay đầu lại, phát hiện Thẩm Nguy cách mình càng ngày càng xa, lúc này mới triệt để kinh hoảng.
“Tôi bị hút đi!” Giọng nói của Quách Trường Thành biến điệu, rối rắm tùm lum không biết phải làm thế nào, thế mà còn có thể thốt ra một câu so sánh, cậu nói,“Giống như hoa quả đông lạnh trong túi chân không ấy, bị hút qua đó rồi!”
“Tôi sắp bị nó nuốt rồi!” Quách Trường Thành ở giữa không trung gian nan xoay người sang chỗ khác, dùng một loại động tác chó bới vặn vẹo vô cùng, liều mạng với lấy Thẩm Nguy bên kia, vừa vươn tay vừa nói năng lộn xộn, “Tôi…… Tôi là cảnh sát! Tôi sắp bị nó ăn rồi! Tôi là cảnh sát……”
Cậu đã gần như hoàn toàn quên mấy cái câu “Tôi là cảnh sát” này, nguyên bản là cậu muốn dùng nó để cổ vũ chính mình, cũng không biết “Cảnh sát” và “sắp bị ăn” rốt cuộc có tí quan hệ logic nào không, tóm lại, trong đầu cậu bây giờ là một đống rối nùi.
Đại khái ngay cả Ngạ Quỷ cũng ngại thứ thức ăn này quá ầm ĩ, nó há miệng rống lên một tiếng, Quách Trường Thành như bị một bàn tay vô hình bóp chặt cổ, thanh âm im bặt.
Cậu ra sức lắc đầu, ngửa cổ, hai tay vô ý thức bắt lên cổ mình, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên thật cao, yết hầu tựa như ống bễ lọt gió phát ra âm thanh dọa người.
Thẩm Nguy giữ lấy tay Quách Trường Thành, làm cậu cảm giác bản thân mình sắp bị bọn họ xé thành hai nửa.
Đại Khánh hôn mê bất tỉnh, Lý Thiến ánh mắt dại ra giãy dụa trên mặt đất, trong cái phòng kho để đồ bé tí còn có một con Ngạ quỷ như hổ rình mồi, cùng với một bé quỷ con đặc biệt thèm muốn bọn họ.
Tình huống thực sự là không thể hỏng bét hơn được nữa.
Nhưng mà sơn trọng thủy phục, cũng đôi lúc mang nghĩa hi vọng.
Đúng lúc này, một tiếng huýt gió bén nhọn bỗng hoành không xuất thế, như ánh sao chợt lóe xé mở màn đêm tầng tầng bóng tối, đâm đau màng nhĩ người ta.
Tiểu nữ quỷ không biết đã trốn vào góc tối từ bao giờ bỗng nhiên nét mặt lộ ra biểu tình hoảng sợ kì lạ, nó hét thất thanh một tiếng, cắm đầu chui vào sàn nhà, phút chốc biến mất không thấy tăm hơi.
Ngay sau đó, một cây đoản đao toàn thân tối đen mang theo hư ảnh xẹt qua, dứt khoát tiến vào giữa Quách Trường Thành và Ngạ quỷ, giống như là cắt đứt một cái dây thừng vô hình, Ngạ quỷ phảng phất bị cái gì đó đẩy lùi, nặng nề mà nện lên tường, lực đạo đỡ phía sau Quách Trường Thành biến mất, cậu liền theo quán tính va vào Thẩm Nguy, cử chỉ vụng về suýt nữa liên lụy thầy Thẩm ngã cùng với mình.
…… Nhưng Quách Trường Thành thì dán sấp xuống đất, Thẩm Nguy lại được một người đỡ lấy.
Triệu Vân Lan ôm eo Thẩm Nguy lùi sang bên cạnh nửa bước, ánh sáng mỏng manh của bật lửa chiếu lên khuôn mặt y — anh tuấn, lạnh lùng, hình dáng thon gầy như đao khắc lại có đường cong lưu sướng, ánh mắt từ nơi tối tăm nhất hướng về đây, trong đôi mắt phản chiếu ngọn lửa nho nhỏ.
Y thành công duy trì bộ dáng làm bộ làm tịch y như một con sắc lang, cố ý đè thấp âm điệu, nhìn thẳng vào mắt Thẩm Nguy, diễn giống hệt anh hùng cứu mỹ nhân trong phim truyền hình mà nhẹ giọng hỏi: “Thầy Thẩm, anh không có việc gì chứ?”
Đồng thời, hoàn toàn quên lãng tiểu thực tập sinh đang kêu rên dưới chân mình.
——————–