Cái gì?
Thần kinh Triệu Vân Lan gần như vỡ tan, lẽ ra gặp phải loại kích thích này, đừng nói là ngủ không sâu, cho dù có là say gần chết thì y cũng nên tỉnh táo lại ngay mới đúng, nhưng đầu óc lại cứ như bị một tầng sương hồ bao phủ, mi mắt nặng muốn đòi mạng.
“Uông Chủy?” Triệu Vân Lan ra sức xoa xoa cái mũi, chớp chớp đôi mắt đang muốn nhắm tịt lại, vô cùng cố gắng ngồi thẳng lên, còn có chút mơ hồ nói, “Tôi mới ngủ không đến một giờ…… cô ấy không phải vừa rồi vẫn còn ở đây sao?”
Chúc Hồng nghiêm túc quan sát y một hồi.
Cô quen biết Triệu Vân Lan rất nhiều năm, ngay cả khi y mệt mỏi, quá nửa chỉ là nhắm mắt dưỡng thần hay chợp mắt một chút, ở cái nơi hoang vu hẻo lánh lại canh một đám đầu lâu khô mà có thể ngủ đến bất tỉnh như vậy là chuyện chưa từng phát sinh trên người y — không câu nệ tiểu tiết và không có tâm nhãn hoàn toàn là hai việc khác nhau, Chúc Hồng cúi sát vào y ngửi ngửi.
Triệu Vân Lan: “Sao……”
“Đừng nhúc nhích.” Chúc Hồng lột cái chăn trên người y xuống, nhấc lên một góc, cẩn thận gỡ vài sợi vải, sau đó dùng móng tay được nuôi vừa dài vừa nhọn khều ra được một chút bột phấn màu nâu, đưa lên mũi hít mấy cái thì lập tức hiểu ra, liền nói với Triệu Vân Lan, “Anh trúng chiêu.”
Choáng đầu ù tai, Triệu Vân Lan cảm thấy khi nghe người khác nói cứ như bị ngăn cách bởi một lớp màng, khi y biết Chúc Hồng nói cái gì, mới phát hiện ra mình quanh năm săn nhạn, cư nhiên lại bị chim sẻ nhà mình nuôi mổ mắt, trăm câu ngàn từ thoát ra khỏi miệng biến thành hai chữ: “Ông phắc!”
…… Cơn giận vô danh tới quá nhanh, thậm chí làm Triệu Vân Lan nhất thời có chút phân không rõ ràng trong hai chuyện “Uông Chủy cư nhiên dám bỏ thuốc y” và “Không ngờ chăn trên người y không phải là do Thẩm Nguy đắp” cuối cùng là chuyện nào làm y khó chịu.
“Lấy cho ta một chai nước khoáng ra đây.” Triệu Vân Lan nói khẽ với Chúc Hồng, “Phải lạnh.”
“Cũng không lấy đâu ra mà nóng.” Chúc Hồng đem một chai nước khoáng mà bên ngoài đã kết một tầng băng mỏng đưa cho y, phải vận sức vặn mới có thể làm cho cái nắp đã dính cùng một chỗ với nước đá mở được ra.
Triệu Vân Lan cau mày uống hai ngụm, sau đó quyết đoán đem hơn nửa chai còn lại đổ lên đầu mình.
“Anh điên rồi!”
“Cậu làm gì thế?!”
Chúc Hồng và Thẩm Nguy đồng thời lên tiếng, Thẩm Nguy muốn đưa tay ngăn lại, đáng tiếc khoảng cách quá xa không ngăn kịp ___ từ đêm qua nhìn lén bị bắt được tới giờ, hắn vẫn cẩn thận trốn Triệu Vân Lan rất xa.
“Lâm Tĩnh lưu lại, chiếu cố nhóm thầy Thẩm.” Triệu Vân Lan trầm mặt không nhìn người khác, lấy nước lạnh lau mặt vài cái, sau đó tùy tiện xoa xoa lên quần áo, mang cái áo khoác nhiều nếp nhăn phất lên phủ vào người, đi nhanh ra ngoài, một đạp đá cho một cái đầu lâu khô chặn đường bay xa ba thước, “Những người khác đi theo tôi!”
Lâm Tĩnh vội hỏi: “Chỗ xương cốt trong sân kia làm sao bây giờ?”
Triệu Vân Lan: “Đào ra đập.”
Lâm Tĩnh lắp bắp kinh hãi: “Này…… Có thể chọc giận cái gì hay không……”
“Người không chạm ta ta không động người, một tí tàn thuốc cũng không thèm ném trên địa bàn của họ.” Triệu Vân Lan đứng ở cổng sân lạnh lùng quay đầu, “Nếu người dám phạm ta, ta tất sẽ đào phần mộ tổ tiên họ lên. Đêm qua khách khách khí khí vào cửa, bọn họ lại tiếp đón chúng ta như vậy, hiện tại trời đã sáng, cũng nên phong thủy luân chuyển trả lễ lại rồi. Đập hết, xảy ra chuyện cứ tính lên đầu ta.”
Tính tình thổ phỉ của Triệu Vân Lan mà đã phát tác lên là lục thân không nhận luôn, không ai dám chọc vào y, Lâm Tĩnh thức thời ngậm miệng.
Chúc Hồng phải chạy mới có thể đuổi kịp y, theo suốt một đường, mới lấy hết dũng khí nhỏ giọng nói: “Uông Chủy…… Có lẽ có nỗi khổ riêng của cô ấy.”
Triệu Vân Lan cũng không quay đầu lại: “Vô nghĩa ____ cô có câu nào không bỏ đi không, có thì nói nghe mấy câu, không có, vậy câm miệng.”
Chúc Hồng câm miệng hai giây, sau thật sự nhịn không được: “Anh không thể ăn nói tử tế một chút sao? Lúc tán gái cũng dùng cái khẩu khí khốn kiếp này hả?”
Triệu Vân Lan rốt cục nhìn cô một cái, sau đó nói một câu càng đáng giận hơn.
Y nhướn mày: “Tôi nói tôi muốn tán cô lúc nào?”
“……” Chúc Hồng vô cùng vô cùng muốn quăng cho y một cái bạt tai, đáng tiếc là không dám. Cô cắn răng nhịn, hung tợn nói, “Trách không được cứ có một người lại bị đá một lần, anh cứ chờ ở vậy cả đời đi!”
Triệu Vân Lan nhanh chóng dẫn người tới vị trí bọn họ đậu xe ngày hôm qua, từ cốp sau của một chiếc xe lấy ra mấy cái túi du lịch: “Không thể lái xe lên, đường còn lại có thể phải đi bộ, mở cái túi ngoài cùng ra, bỏ thức ăn nhiệt độ cao dễ mang theo vào, còn có bình nhỏ 100ml nước, có thể trực tiếp đút vào túi, vạn nhất tách rời, đánh mất túi, trên người còn có những đồ dùng khẩn yếu.”
“Còn chỗ này.” Triệu Vân Lan tha ra một đống nhu yếu phẩm đưa cho Chúc Hồng, “Cô mang đi, trở lại nhà gỗ trên núi, phát cho bọn họ một phần.”
Chúc Hồng giật mình trừng y: “Anh bảo tôi trở về?”
“Đừng lằng nhằng nữa — đừng tưởng rằng cô có bộ dạng con người thì là động vật hằng nhiệt.” Triệu Vân Lan không kiên nhẫn đóng cốp, khóa xe, gọi Sở Thứ Chi và Quách Trường Thành đi cùng, sau đó phất phất tay với Chúc Hồng, “Được rồi nữ nhân, trước khi cô bị đông cứng đến ngủ đông, nhanh chóng chạy về đi ___ A, đúng rồi, cầm lấy cái này, đừng uống lạnh, làm ấm lên rồi mới được uống.”
Y quăng một cái bình nhỏ vào lòng Chúc Hồng, Chúc Hồng cúi đầu vừa thấy, là bình rượu hoàng độ cồn thấp___ thứ này ôn nhuận ấm người, ở Đại Tây Bắc không có, không cần phải nghĩ cũng biết là y đã chuẩn bị từ trước khi đến, để cho ai thì không cần nói cũng biết.
Chúc Hồng bỗng nhiên có chút cảm động…… mặc dù phương thức biểu đạt dịu dàng của người nào đó thật sự là quá không ổn.
Vì bảo tồn thể lực, trong đoạn đường tiếp theo ba người Triệu Vân Lan không nói qua một câu, cũng may là trời khá trong, tuy rằng gió bấc lạnh thấu xương nhưng tốt xấu gì cũng có ánh mặt trời, thành ra gió rát cũng không đến nỗi cắt da cắt thịt.
Quách Trường Thành cảm giác bọn họ ít nhất cũng phải vượt qua ba bốn ngọn núi, đã sớm lệch khỏi đường tới “thôn Thanh Khê”, mãi tới giữa trưa, rốt cục cũng đến được một thung lũng chắn gió.
Sở Thứ Chi xé mở mấy bao bò khô chia cho mấy kẻ sắp bị đông đá, tiếp đó, Triệu Vân Lan lật ra một tấm bản đồ đánh dấu chằng chịt, ngồi xếp bằng bên một tảng đá, tỉ mỉ đối chiếu xem xét.
“Chúng ta rốt cuộc phải đi đâu, ngươi có biết không đấy?” Sở Thứ Chi hỏi.
Triệu Vân Lan đánh một cái dấu mới lên bản đồ, cũng không ngẩng đầu lên nói: “Nơi tộc người Uông Chủy sống trước kia không phải là thôn Thanh Khê hiện tại, nói thực ra, lúc đầu cô ấy nhắc tới, ta cũng tưởng ý cô ấy là thôn Thanh Khê, cho đến sau này, ta đã xem qua hồ sơ của cô ấy.”
Sở Thứ Chi giật mình kinh hãi, hắn vốn tưởng rằng trong thời gian này Triệu Vân Lan vừa phải ứng phó với một đám anh rể của y, vừa luôn luôn ôm mộng ai kia mơ màng mê mẩn, không rảnh mà để ý cái gì khác, không nghĩ tới y cứ nhiên còn hở ra mấy kẽ để mà quản chuyện đứng đắn, nhịn không được hỏi lại: “Tộc của cô ấy làm sao?”
“Uông Chủy chính là tộc nhân Hãn Cát, vốn tên là Cách Lan, Uông Chủy là tên cô ấy tự đặt khi nhập vào Trấn Hồn lệnh.” Triệu Vân Lan nói, “Người của tộc Hãn Cát vừa không nhiệt tình lại không hiếu khách, tính bài ngoại rất mạnh, không có khả năng ở tại cái thôn Thanh Khê gần đường cái lại có phong cảnh như vậy.”
“Tư liệu lịch sử lại có ghi chép về bọn họ sao?” Sở Thứ Chi lấy làm kinh ngạc.
“Không phải tư liệu lịch sử,” Triệu Vân Lan chỉ ba điểm trên bản đồ, “Là [Cổ Tà Thuật Phổ].”
Y rũ tung cái bản đồ cũ kĩ, dùng đầu bút gõ gõ vào một điểm, bằng cảnh giác của Sở Thứ Chi, hắn lập tức nhìn ra đó hình như là vị trí của căn nhà nhỏ mà họ đang dừng chân.
Triệu Vân Lan nói tiếp: “Khi ta vừa mới tiến vào, đã cảm thấy đầu người trong sân kia có liên quan đến cấm thuật «La Bố Lạp»(1) trong truyền thuyết, ‘la bố lạp’ trong ngôn ngữ của tộc Hãn Cát kỳ thật là chỉ vong linh, ‘Cấm thuật’ cũng không phải thực sự có nghĩa là ‘cấm’ của «không được phép», mà là «cấm» của ‘giam giữ’…… Quách Trường Thành, cách xa như thế làm gì, lăn qua đây cho tôi! Cậu đã qua thử việc, trở thành một viên chức chính thức rồi, thái độ làm việc có thể tích cực thêm một tí không hả?”
Quách Trường Thành vội vội vàng vàng chạy lại gần.
“Nói cách khác, cái này gọi là ‘Pháp thuật giam giữ vong linh’.” Sở Thứ Chi tổng kết.
“Ừm, tộc Hãn Cát từ xưa đã có tập tục chém đầu và sử dụng vong linh,” Triệu Vân Lan nói, “Ta cảm thấy cái này có quan hệ với hình thái xã hội của bọn họ, Hãn Cát tộc cho đến khi bị diệt vẫn bị vây trong một chế độ chiếm hữu nô lệ nào đó, từ việc bày ra «La Bố Lạp», người tộc Hãn Cát cho rằng mình có quyền chi phối tuyệt đối đối với nô lệ, bất luận là nô lệ còn sống hay là đã chết. Cho nên khi nô lệ chết đi sẽ bị chặt đầu đưa lên đàn tế trên đỉnh núi, thông qua cấm thuật đem linh hồn bọn họ giam giữ vĩnh viễn, dù có chết cũng phải phục vụ cho họ.”
Sở Thứ Chi hỏi: “Chôn đầu trên đỉnh núi có ý nghĩa đặc biệt nào không?”
“Có, Hãn Cát tộc nhân từng sống chung với rất nhiều dân tộc khác, tuy rằng không thông hôn nhưng không thể tránh tiếp thu ảnh hưởng của các tôn giáo khác. Tộc Hãn Cát lưu truyền tới nay có một phần nhỏ vẫn giữ nguyên hệ tư tưởng chính thống của mình, nhưng trong đó lại có phần không giống, thần thánh mà tộc Hãn Cát cung phụng còn có bóng dáng của một vài tà thần trong truyền thuyết các tộc khác. Khác với tín ngưỡng chính thống, bọn họ hiển nhiên cũng không cho rằng vạn vật có linh, nhưng có lẽ là do dựa núi mà sống, thấy qua uy lực của tuyết lở, họ mới thừa nhận núi cũng có hồn, hơn nữa linh hồn đó còn vô cùng cường đại, có thể trấn trụ vong linh, cho nên mới chọn nơi tạo đàn tế là ‘Sơn hồn khẩu’___ cũng chính là đỉnh núi đó, mặt khác lại ảnh hưởng bởi thuyết luân hồi của nhà Phật, cấm thuật «La Bố Lạp» như bàn tay, ba góc hợp thành một thể, có thể vây thành vòng, trở thành miệng giếng sâu nhất trên thế gian, bất cứ cái gì cũng không thể thoát khỏi ràng buộc của nó.”
Sở Thứ Chi là người rất thông minh, nghe đến đó thì lập tức đuổi kịp suy nghĩ của y: “Nói cách khác, hẳn là phải có ba cái đàn tế tương tự nhau, chúng nó chắc chắn cách nhau không xa, độ cao xấp xỉ, hình tam giác tạo thành hẳn cũng phải là tam giác đều!”
Nói chuyện với người thông minh rất là bớt việc, Triệu Vân Lan gật gật đầu, ba điểm y đánh dấu trên bản đồ có thể nối thành một hình tam giác, sau đó y vòng một cái vòng nhỏ lên tâm của hình tam giác này: “Một nơi giam cầm vong linh, đời đời kiếp kiếp sử dụng…… Ta nghĩ, đây có lẽ mới là địa chỉ cũ của tộc Hãn Cát.”
“Cho ta xem.” Sở Thứ Chi có cảm giác về không gian và phương hướng rất tốt, có một loại người có khả năng nhìn bản đồ mà thấy được phương hướng lập thể, hắn chính là một trong số đó, hắn chuyển góc độ bản đồ nghiên cứu một lát, hỏi, “Ngươi xem, đây không phải là sơn cốc đêm qua có ánh lửa sao?”
“Vậy hẳn là không sai rồi,” Triệu Vân Lan cấp tốc cất bản đồ, nhanh chóng ngoạm hai khối thịt bò khô, “Ăn mau, ăn xong chúng ta sẽ đi ngay.”
Sở Thứ Chi không nhanh không chậm ăn thịt khô, trầm mặc một hồi, lại nhìn nhìn Quách Trường Thành đang ở một bên ngốc nghếch mê mang, cân nhắc nhiều lần mới mở miệng hỏi: “Tuy nói là để điều tra bối cảnh điểm du lịch lần này, nhưng mà sếp Triệu ngươi nhất định phải có nghiên cứu về tà thuật thì mới có thể xác định phương hướng nhanh như vậy đúng không?”
Triệu Vân Lan nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Nếu như ngươi còn không phân biệt nổi thuốc lắc với ma túy thì làm sao làm được cảnh sát truy bắt ma túy đây hả?”
Sở Thứ Chi nghĩ nghĩ, nở một nụ cười rất hiếm hoi, nhưng mà vì cái mặt khổ tướng nên cho dù cười thế nào cũng ra một dạng rất không hay ho: “Nếu đã như vậy, vì cái gì ‘cảnh sát ma túy’ chúng ta lại không huấn luyện nội bộ nhỉ?”
Động tác ăn thịt khô của Triệu Vân Lan chậm lại, y nhìn chằm chằm Sở Thứ Chi đánh giá một hồi.
Sở Thứ Chi thản nhiên nhìn lại.
Quách Trường Thành nhìn bên này lại ngó bên kia, hoàn toàn không hiểu sao lại thế này, phong thái và khí thế của hai người đều khiến cậu sợ hãi, lại không dám hỏi thăm, đành phải rụt rụt cổ.
Không biết qua bao lâu, Triệu Vân Lan mới mở miệng nói: “Lão Sở, ngươi thông minh, ta rất ít khi gặp được người nào thông minh hơn ngươi, bởi vậy có một số chuyện ta sẽ không lãng phí nước miếng mà nói nhiều, tự ngươi cũng hiểu được, tự giải quyết cho tốt đi.”
Sở Thứ Chi híp mắt, nhìn cái gói bò khô đến nửa buổi tựa hồ muốn đem nó nhìn đến nở hoa, cuối cùng hắn cũng không nói cái gì, vẫn giữ nét mặt đó giống như đoạn đối thoại kia không hề tồn tại, không ai nhìn ra hắn đang suy nghĩ cái gì.
Mười lăm phút sau, bọn họ lại khởi hành, lần này người đi trước dẫn đường biến thành Sở Thứ Chi.
Sáng sớm vẫn còn nắng nhẹ, không biết khi nào thì tuyết mỏng đã rơi, ba người một đường đi về phía tây, tốn thời gian gần một giờ mới vòng được nửa vòng theo lưng chừng núi xuống phía dưới, đúng lúc này, Quách Trường Thành bỗng nhiên thấy trên mặt tuyết có một thứ gì đó…nhìn rất quen mắt.
Cậu vội bước lên mấy bước, cách bao tay thật dày gỡ ra một tầng tuyết mỏng, sau khi thấy rõ nó là cái gì thì hoảng sợ —- một cánh tay bằng nhựa.
Triệu Vân Lan chỉ nghe thấy Quách Trường Thành “Á” lên một tiếng, sau đó hô hào ầm ĩ: “Sếp Triệu! Sếp Triệu! Đây là cánh tay của Uông Chủy, Uông Chủy!”
Quả nhiên là vật biểu tượng, mang theo cậu nhóc này là rất dễ gặp vận may mà, Triệu Vân Lan vừa nghĩ vừa sải chân ba bước thành hai mà đi tới, một phen đoạt lấy cánh tay nhựa, thuận tay gõ đầu tán thưởng Quách Trường Thành: “Cánh tay này của Uông Chủy sớm đã nát như bùn rồi, đều là tại cậu đồ bỏ đi này dám mua hàng nhái kém chấtlượng — cánh tay rơi ở đây, thế cô ấy đâu rồi?”
Một chút tuyết mỏng đó không thể nào bao phủ hết dấu chân của Uông Chủy, cho dù hiện tại cô ấy rất nhẹ đi nữa thì cũng không thể, Triệu Vân Lan tìm kiếm bốn phía một hồi, sau đó dường như nghĩ tới cái gì, vụt ngẩng đầu lên — nếu cô không có đi qua con đường này, nói không chừng có nghĩa là…cánh tay này từ trên cao rơi xuống.
Sở Thứ Chi thoáng nhìn theo tầm mắt của y, lại cúi đầu liếc nhìn bản đồ, trong lòng có tính toán, hắn vỗ vỗ vai Triệu Vân Lan, chỉ lên phía trên: “Ngươi xem chỗ kia.”
Chỉ thấy trên sườn dốc cách bọn họ không đầy ba mét có một động núi lớn bị cỏ dại và tuyết trắng bao phủ, nguyên bản vô cùng kín đáo, nhưng mà tuyết đọng dưới cửa động lại có vài dấu vết bị dẫm qua làm phá hủy sự kín đáo đó, hấp dẫn sự chú ý của Sở Thứ Chi.
————————————
(1) la bố lạp: thuật sắp xếp, thuật bày biện