TRẤN HỒN

Triệu Vân Lan không ôm chút tâm địa đồng tình mà phá vỡ hồi ức đầy sắc thái bi kịch của cô, y chà chà hai tay: “Miễn bàn mấy chuyện hỏng bét trong quá khứ này nữa, nên nói xem bây giờ làm thế nào đi?”

Trảm Hồn Sứ nhất thời trầm mặc, Uông Chủy giật giật môi, vừa muốn nói chuyện, Triệu Vân Lan liền chỉ vào cô, nói: “Không có hỏi cô, cô câm miệng.”

Uông Chủy: “……”

“Sơn Hà trùy trấn hồn nhiếp phách, đừng nói những người này chết không cam lòng như vậy, cho dù là hồn phách được an ổn chết già mà bị hấp thu vào Sơn Hà trùy thì dần dần cũng sẽ biến thành ác quỷ oán linh thôi.” Trảm Hồn Sứ nghĩ nghĩ, nghĩ vô cùng ổn thỏa mới mở miệng, “Nếu muốn ta nói, thì không có phương pháp, hoặc là phải hủy thánh khí này, hoặc phải mạnh mẽ trấn áp hồn phách bên trong nó.”

Lời hắn nói rất hàm súc, Uông Chủy không hiểu ngay được đành mở lớn đôi mắt to nhìn hắn, “Đại nhân đang nói……”

Triệu Vân Lan đáp: “Ý tứ chính là nếu không thể phá Sơn Hà trùy, cũng chỉ có thể vung đao áp đặt, đánh cho bọn họ hồn phi phách tán, đỡ phải khó khăn.”

Uông Chủy đưa tay che miệng lại.

Trảm Hồn Sứ lắc đầu: “Vô cớ trảm hồn phách người ta, không có công đạo.”

Thế thì chỉ còn mỗi cách là phá nổ Sơn Hà trùy thôi.

Ba người đồng thời im lặng.

Triệu Vân Lan ngồi dưới đất nghịch bật lửa, bỗng nhiên, y nhìn chăm chăm ngọn lửa nho nhỏ, mở miệng nói với Trảm Hồn Sứ: “Ta nhớ ra rồi, trên đường đến đây ta có gặp một âm sai cầm đèn. Trên con đường quốc lộ từ thôn Thanh Khê ra đó, chẳng lẽ hắn không biết chuyện ở nơi này, cứ thế mà trợn mắt liếc qua Sơn Hà trùy sao.”

Trảm Hồn Sứ nói: “Hắn đưa đò hơn trăm người, chắc là không để ý đến đi.”

Triệu Vân Lan nhìn hắn một cái, biểu tình hình như có nghi hoặc nhưng lại lập tức áp chế xuống, còn nói: “Tứ thánh kia phân tán ở nhân gian nhiều năm như vậy, sao bây giờ đại nhân mới bắt đầu thu hồi chúng nó thế? Luân Hồi Quỹ lần trước là ngẫu nhiên gặp được, lần này chỉ sợ là vì Sơn Hà trùy mà đặc biệt đến đây nhỉ?”

Trảm Hồn Sứ lập tức phát hiện chính mình nói lỡ, ngậm miệng ____ người đàn ông này thật sự rất khôn khéo, y có thể là một tên gà mờ, cũng có thể rất không nên thân, phảng phất tất cả là vì che giấu sự bén nhọn sắc sảo quá độ của y vậy, mỗi khi không kịp đề phòng mà lộ ra thì đều có thể đào bới được tiền căn hậu quả từ lỗ hổng của kẻ khác.

Triệu Vân Lan không chịu dễ dàng bỏ qua cho hắn, ánh mắt chậm rãi hạ xuống, dừng ở ống tay áo rất rộng của Trảm Hồn Sứ, chỉ ra: “Vết máu trên tay áo đại nhân ngài còn chưa có sạch đâu.”

“Ta chưa từng nghe thấy trên đời có thứ như U Súc vậy, nhưng mà chúng nó cơ hồ đồng thời xuất hiện với một trong tứ thánh khí là Luân Hồi Quỹ, Địa Phủ cũng giữ kín như bưng, chúng nó rốt cuộc là cái gì? Không thể tự nhiên xuất hiện từ hư không đúng không, là từ đâu mà đến? Cái gọi là thánh khí, chẳng lẽ không phải là thứ mà khắp nơi nát óc tranh giành sao? Vì sao các người lại để chúng nó lưu lạc nhân gian nhiều năm như thế?”

Trảm Hồn Sứ cả đời thẩm tra phán xét người khác, còn chưa từng bị ai ép hỏi như vậy bao giờ, hắn trầm mặc thật lâu sau mà không tìm được lý do để thoái thác, cuối cùng cực kỳ quân tử nói: “Thứ cho ta không thể nói.”

Dùng lời nói dối để đối phó với loại người như Triệu Vân Lan cơ bản chính là tự rước lấy nhục, chẳng bằng hẳn hoi tử tế nói với y là, “Chuyện này ta biết, chỉ là không muốn nói cho ngươi”, thì còn đỡ phải tốn sức biên soạn.

Triệu Vân Lan lại châm một điếu thuốc, ghé vào bên miệng hít sâu một hơi, ngay khi đó không ai biết y đang suy nghĩ cái gì, nhưng hồi lâu sau y quả nhiên không truy cứu nữa.

Triệu Vân Lan đứng lên, lấy cái hộp thuốc lá rỗng đổ phần đất tróc từ mảng tường có kí hiệu bát giác ra lòng bàn tay, hỏi Uông Chủy: “Đây là ý gì? Trong chú văn của tộc Hãn Cát tộc các cô, cái này là chỉ Sơn Hà trùy sao?”

Uông Chủy nghĩ nghĩ: “Tôi nhớ trước đây, cha tôi từng nói, cái này là chỉ núi, ở bên ngoài có một vòng tròn là biểu tượng cho nước.”

“Cha cô không lừa cô đấy chứ?” Triệu Vân Lan hỏi, “Cái dân tộc mù chữ các người không phải có một kí hiệu khác để chỉ núi non sao?”

Cũng may Uông Chủy tốt tính, nghe xong lời này vẫn bảo trì được bình tĩnh mà không có một chút ý muốn đập lãnh đạo nào, như cũ từ tốn giải thích: “Hình bát giác đặc biệt chỉ núi thánh, cũng chính là khối núi đặt Sơn Hà trùy đó, khi tôi còn sống thì nơi này là cấm địa của cả tộc, trừ tộc trưởng ra không ai được đi lên cả.”

Triệu Vân Lan nhíu nhíu mi: “Tôi có thấy con sông nào quanh núi đâu.”

Uông Chủy do dự một chút: “Đã nhiều năm như vậy, có lẽ phong thủy cũng thay đổi rồi.”

Triệu Vân Lan phủ quyết luôn: “Không thể nào như vậy, vòng tròn vòng quanh bát giác là biểu đạt nước bao quanh núi thì có thể hiểu được, nhưng không có khả năng chỉ là biểu tượng của nước, trong chú văn Hãn Cát tộc lưu truyền không có tiền lệ chỉ bừa không rõ ràng như thế.”

Uông Chủy sững sờ nhìn Triệu Vân Lan, cô vẫn luôn cảm thấy lão đại này con người tuy rằng tốt nhưng ít nhiều có chút không làm việc đàng hoàng, không nghĩ tới chỉ có vài ngày ngắn ngủi mà y đã có hiểu biết sâu như vậy về tộc Hãn Cát rồi.

Triệu Vân Lan ngẩng đầu nhìn về phía Sơn Hà trùy: “Sơn hồn thủy phách…… Hãn Cát tộc lợi dụng Sơn Hà trùy để bày ra cấm thuật La Bố Lạp đã không biết là qua bao nhiêu thế hệ rồi, bọn họ nhất định phải biết cái gì đó sâu sắc hơn, nếu như thi thể bỏ vào nước thủy táng có thể đào thoát khỏi Sơn Hà trùy, thì chuyện bọn họ dùng vòng tròn bao quanh bát giác biểu thị nước…liền rất là vi diệu.”

Trảm Hồn Sứ suy xét theo ý nghĩ của y một chút: “Núi là bất động, nước chảy không ngừng, cho nên ý của lệnh chủ là nước có thể khắc nó sao?”

Triệu Vân Lan cười rộ lên: “Sao không thử xem?”

Trảm Hồn Sứ nghe vậy thì đứng lên, Triệu Vân Lan vẫy tay với Uông Chủy như gọi cún, giống hệt đại gia gõ gõ mặt đồng hồ của mình.

Uông Chủy chợt lóe hình bóng, biến mất tại chỗ.

Chỉ thấy Trảm Hồn Sứ khoát tay tản ra khói xám, ngay sau đó hắn chỉ tay về đất tuyết, một vòng băng tuyết bao quanh Sơn hà trùy lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được nhanh chóng tan ra, chuyển thành một vòng nước mỏng.

Quả nhiên, Sơn Hà trùy vừa xao động bỗng yên lặng như một kì tích, giống như một kẻ điên vừa được trấn an, hung thần ác sát mà yên tĩnh lại .

Lúc này đây, Trảm Hồn Sứ không dám liều lĩnh, cẩn thận đứng bên ngoài vòng nước quan sát phản ứng của Sơn Hà trùy.

Dưới động tác của hắn, băng tuyết tan ra càng ngày càng nhiều, trên Tuyết Sơn lạnh giá dòng nước lại càng lúc càng lớn, chậm rãi xuyên qua tầng tầng tuyết đọng thật dày mà chảy qua, như một con rắn nhỏ “tê tê” tới gần Sơn Hà trùy.

Triệu Vân Lan nghe thấy tiếng “ong ong”, trong nháy mắt khói xám tỏa ra y đã nghe thấy âm thanh kia rồi, lúc đầu còn tưởng là do ảnh hưởng của Sơn Hà trùy với mình chưa mất hẳn, nhưng sau đó từ trong tiếng ong ong kia y nghe thấy một giọng nói đứt quãng.

“Vị lão..vị lão dĩ suy……”

Y có loại cảm giác quen thuộc, thật giống như rung động mà y cảm nhận được sau cơn động đất ngày trước.

Triệu Vân Lan cẩn thận nghe tiếng nói kia, chỉ khoảng vài phút mà đã nghe đến sắp tẩu hỏa nhập ma, không tự chủ được lẩm bẩm theo nó: “Vị lão dĩ suy chi thạch, vị lãnh dĩ đống chi thủy, vị sinh dĩ tử chi thân, vị chước dĩ hóa chi hồn……” [Đá chưa lão đã suy, nước chưa lạnh đã đông, thân chưa sinh đã tử, hồn chưa đốt đã tán…]

Trảm Hồn Sứ vụt xoay người qua, không ai nhìn thấy khuôn mặt hắn nhưng ánh mắt lại phảng phất muốn xuyên thủng người ta vậy.

Triệu Vân Lan chỉ hoảng thần một lát rồi tỉnh táo lại rất nhanh. Y dùng sức nhéo nhéo xung quanh lông mày, hoài nghi mình quá nhạy cảm rồi, quả thực lại gặp ảo giác____trong một nháy mắt vừa rồi, y cảm thấy khối đá tổ chảng gọi là Sơn Hà trùy kia đang thành lập một mối quan hệ nào đó với mình, hơn nữa còn thu hút y qua đó.

Ngay trong chớp mắt Triệu Vân Lan cúi đầu xuống, ánh mắt lướt qua một tia sáng trắng bị tuyết phản xạ, theo góc độ của y mà nhìn thì vừa vặn thấy được có một người đột ngột xuất hiện sau lưng Trảm Hồn Sứ, một cái búa cực lớn chém thẳng xuống gáy hắn.

Từ khi bước vào sơn cốc này, một tay Triệu Vân Lan đút trong túi cơ hồ không hề rời khỏi khẩu súng của y, lúc này y phản ứng cực nhanh, nâng tay đặt súng lên vai Trảm Hồn Sứ, mắt không thèm chớp nã luôn một phát.

Xuyên thấu qua ống hãm thanh, viên đạn găm vào não kẻ kia, cùng lúc đó, Trảm Hồn Sứ vung đao chém ngang, hắn giống như một cơn gió xoáy tối đen, tức thời nổi lên một trận lệ phong, lưỡi đao ma sát với vỏ đao phát ra âm thanh chói tai, đầu lưỡi đao và búa lớn chạm vào nhau.

Hai người đồng thời lui ba bước, lúc này Triệu Vân Lan mới thấy, kẻ cầm búa đeo trên mặt một cái mặt nạ quỷ trắng bệch, trên trán có một lỗ đạn, từ trong đó chảy ra chất lỏng đen sì.

Triệu Vân Lan nhìn nhìn Trảm Hồn Sứ, lại nhìn nhìn người này, nhất thời không rõ đây là chuyện gì xảy ra_____y còn chưa nghe nói qua một nhân vật như thế này bao giờ.

Người mặt quỷ chậm rãi nâng tay lên lau đi máu đen trên trán, chuyển hướng về Triệu Vân Lan, theo động tác của hắn, ngũ quan được vẽ lên trên khuôn mặt quỷ trắng bệch từ từ vặn vẹo ra một biểu tình…gần như là tươi cười.

“Lệnh chủ,” Thanh âm của người mặt quỷ từ sau mặt nạ rầu rĩ truyền ra, “Ngàn năm không gặp mà cũng không thay đổi chút nào.”

“……” Triệu Vân Lan cảm thấy bản thân rất không quen được với loại phương thức ôn chuyện này nha.

Lông mi trên mặt nạ quỷ đột nhiên hạ thấp, thứ kia lại làm ra cái vẻ mặt nửa cười nửa mếu, chỉ nghe gã nói tiếp, “Chỉ là trước đây lệnh chủ cũng không phải không nể mặt ta như vậy. Nhưng mà thật ra cũng không sao, ngươi đối đãi ta thế nào cũng được, cái ơn xin lửa, trăm chết không…….”

Trảm Hồn Sứ không để cho gã nói tiếp, đao quang của Trảm Hồn đao ngưng tụ thành một đạo ánh sáng chói mắt, khi bổ vào không khí cơ hồ mang theo tiếng gào thét sắc nhọn, tuy rằng không rõ lắm ai là ai, nhưng Triệu Vân Lan vẫn lập tức thức thời tránh lui sang một bên, tránh cho hai tôn đại thần kia không đủ chỗ phát uy không thi triển được đến mức hại cả cá trong chậu.

Y chưa bao giờ thấy Trảm Hồn Sứ nổi giận như vậy.

Giọng nói của Uông Chủy từ đồ vật trong tay y truyền tới: “Sếp Triệu, kẻ kia là ai thế?”

Triệu Vân Lan ngậm thuốc của y, hai tay rụt vào trong tay áo ngồi xổm sang bên cạnh, vẫn cứ duy trì động tác đáng khinh như thế mà buồn buồn nói, “Tôi nào có biết, có phải ai tôi cũng biết được đâu….. Chẳng lẽ nhìn tôi giống loại người kết giao bừa bãi lắm hay sao?”

Nếu tính cách của Uông Chủy hào phóng thêm tí nữa mà đối mặt với loại tình cảnh này, chỉ sợ sẽ phang vào mặt Triệu Vân Lan một câu “Anh còn có thể mất mặt hơn nữa sao?!” Đáng tiếc trời sinh cô dịu dàng ý tứ, thành ra đành phải đáp lại bằng im lặng thôi.

Triệu Vân Lan ôm tâm tình xem phim 3D mà nhàn nhã ngồi một bên xem đánh nhau một hồi, sau đó dụi tàn thuốc xuống tuyết rồi thổi một hơi vào hai tay, chà xát đôi tay đông cứng.

“Vị lão dĩ suy chi thạch, vị lãnh dĩ đống chi thủy.” Y nói rồi, ánh mắt đảo đảo sang bên, lại đưa tay gõ gõ mặt đồng hồ, “Cô đừng nói vội, tôi đột nhiên có ý tưởng này, muốn thử một lần.”

Uông Chủy chỉ sợ y có ý tưởng thôi, vội vàng kêu lên: “Sếp Triệu, sếp Triệu!”

Triệu Vân Lan cũng không để ý đến cô, y lấy từ đai lưng xuống một xâu chìa khóa, trên đó có một cái móc chìa khóa cũ kĩ hình quyển sách, hình vẽ bên trên mài phẳng, mặt trái có một chữ “Trấn” xiên xiên xẹo xẹo, ở giữa là một khe hở, ước chừng là rỗng ruột.

Y mang theo chìa khóa đi về phía Sơn Hà trùy, bỗng nhiên, mấy con U Súc từ dưới mặt đất trồi lên bắt đầu vây quanh y như hổ dữ rình mồi.

Triệu Vân Lan đảo mắt qua, lũ u súc cũng không chủ động công kích y, chỉ hung thần ác sát chặn đường không cho y tiến gần đến Sơn Hà trùy mà thôi.

Triệu Vân Lan đan tay vào nhau, lười biếng duỗi eo, kéo dài giọng biếng nhác nói: “Nga, ta hiểu một chút rồi, thì ra gã chính là cái tên ‘Chủ nhân’ kia nhỉ, Luân Hồi quỹ cũng là các ngươi lấy đi, nhưng mà các ngươi định lấy tứ thánh khí để làm gì?”

Bọn u súc đương nhiên sẽ không trả lời, chỉ là sóng vai nhích về phía trước một bước, ý đồ dọa lui y.

Triệu Vân Lan cười lạnh một tiếng, lấy một điếu thuốc, sau đó mở cái móc hình cuốn sách trên chìa khóa ra, bên trong cũng không phải ảnh của ai, mà là một ngọn lửa nho nhỏ, nó tựa như một cái bật lửa tinh xảo vậy, vang lên một cái đốt điếu thuốc của y lên.

Triệu Vân Lan “tạch” một tiếng khép lại chiếc móc chìa khóa, cũng không ngậm thuốc lá vào miệng mà là cầm ở trong tay, y nhẹ nhàn thở dài: “Đời này, ta hận nhất là kẻ xấu làm bậy, hận thứ hai là chó dữ chặn đường, chư vị thật sự là công binh gương mẫu của thời đại mà — chuyên tìm vảy ngược của người khác……”

Y nói xong, điếu thuốc trong tay tựa như một quả pháo nhỏ, “vèo” một tiếng bay đi, ngay khoảnh khắc rời khỏi tay y, điếu thuốc nhỏ bé vụt biến thành một quả cầu lửa lớn, kéo theo cái đuôi thật dài giống như một ngôi sao chổi thế tới ào ào, lao tới u súc.

Có u súc kêu thảm thiết một tiếng “Tam Muội Chân Hỏa”, rồi sau đó trốn tránh không kịp nháy mắt đã bị cuốn vào ngọn lửa, lửa của Tất Phương không giống bình thường, trong khoảnh khắc đem yêu ma tà vật đốt thành tro bụi.

Triệu Vân Lan lộ ra một nụ cười trong ánh lửa: “Cái gì chân hỏa hay giả hỏa chứ, một lũ thổ dân chưa trải sự đời, không biết đây là đệ nhất ám khí đề tên trên Binh Khí Phổ, người giang hồ xưng tụng thần vật ‘Toản thiên hầu’ sao?”

Cầu lửa phong cách phương Tây được mệnh danh là “Toản thiên hầu”, cứ như vậy lao thẳng về phía Sơn Hà trùy.

——————–

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi