Triệu Vân Lan không biết làm gì hơn đành phải kéo lấy tay Thẩm Nguy, nửa ôm nửa đỡ tha hắn lên, cũng may Thẩm Nguy lúc say rất ngoan, uống nhiều cũng chỉ im lặng, lôi đi đâu thì theo đó mà cũng không có nói hươu nói vượn đùa giỡn điên loạn gì.
Triệu Vân Lan nâng cao tinh thần, dàn xếp qua loa cho người khác trước, cuối cùng đỡ Thẩm Nguy, mở cửa phòng cách vách phòng mình, do dự một chút, vẫn là khó được rất có tiết tháo mà quyết định không lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn.
Y đặt Thẩm Nguy lên giường để cho hắn tự ngồi ổn định, nhìn khuôn mặt không có biểu tình của thầy Thẩm giờ lại đang phát ngốc, nhịn không được đưa tay xoa nhẹ đầu hắn một phen: “Không uống được còn dám đỡ rượu cho người khác, nào có ai ngốc như anh chứ?”
Thẩm Nguy ngẩng đầu theo động tác của y, mắt nhìn y chằm chằm.
“Đợi chút, tôi lấy cho anh cái khăn rửa mặt.” Triệu Vân Lan nói rồi đi vào buồng vệ sinh, rút ra khăn mặt mà khách sạn cung cấp, một cái dấp nước lạnh, một cái giặt nước ấm đang tính mang ra cho con mèo say kia, kết quả vừa quay người lại thì hoảng hồn — Thẩm Nguy chẳng biết đã thần không biết quỷ không hay đứng ngay sau lưng y từ lúc nào, lưng dựa vào cửa, một chút âm thanh cũng không có liền cứ thế mà chăm chú nhìn y.
Ánh mắt thâm trầm đến mức gần như có cảm giác áp bách.
Triệu Vân Lan đưa một cái khăn mặt cho Thẩm Nguy: “Này.”
Thẩm Nguy giống như là phản ứng chậm, một hồi lâu sau mới chậm rãi nâng tay, nhưng lại trực tiếp lướt qua cái khăn mà nắm luôn lấy cổ tay của Triệu Vân Lan, dùng lực rất mạnh kéo y về phía mình.
Triệu Vân Lan đã sớm cảm giác được Thẩm Nguy không thích hợp, bầu không khí không tầm thường, nhưng mà y lại rất chú tâm đến chuyện này nên không hề phản kháng, bị người ta kéo qua một cách dễ dàng.
Thẩm Nguy nặng nề đè y vào tường, lấp kín bờ môi của y giống như cắn xé.
Triệu Vân Lan cơ hồ nếm thấy mùi máu tươi, điều này làm cho y hưng phấn hẳn lên, không chút hoang mang ôm lấy lưng Thẩm Nguy, ngón tay linh hoạt chui vào quần áo Thẩm Nguy ái muội mười phần ve vuốt tấm lưng kia, làn da dưới bàn tay có nhiệt độ thấp hơn nhiệt độ cơ thể bình thường một chút, tựa như nhuyễn ngọc ôn nhuận……. Trừ việc khối ‘nhuyễn ngọc’ này đang thô bạo kéo xé quần áo của y ra.
Triệu Vân Lan dung túng ngẩng đầu mặc cho hắn kéo, một bàn tay lại tiếp tục đi xuống, không có hảo ý vói vào dưới eo Thẩm Nguy tìm kiếm trong quần hắn.
Nhưng chưa để cho y tìm thấy căn nguyên kia, cả người đã đột nhiên bị ôm ngang bế bổng lên. Y bất ngờ không kịp đề phòng, hai chân cách mặt đất bị xoay quanh giữa không trung sau đó ngả ra sau một cái, bị người ta nện lên giường.
Giường lớn không chịu được sức nặng mà vang lên một tiếng, cũng may trên giường khách sạn gối mềm đệm dày nên bị quăng xuống cũng không đau, Triệu Vân Lan nửa thật nửa giả kêu “ai nha” một tiếng, lấy ngón tay nhẹ nhàng lau vết máu trên môi rồi buồn bực cười ra tiếng: “Bảo bối, anh quá ác rồi.”
Thẩm Nguy trên cao nhìn xuống y, ánh mắt tối đen mờ mịt khó tả lại ngập tràn tình cảm mãnh liệt.
Trên mặt hắn phủ một tầng hồng nhạt dưới ngọn đèn lờ mờ lại càng thêm dễ nhìn. Triệu Vân Lan nhìn thấy mà lòng rung động, nâng tay tháo xuống kính của hắn, nửa ngồi lên, ôm eo Thẩm Nguy kéo vào lòng, kéo cổ áo của hắn xuống. Tay y từ cổ áo trượt xuống, một đường đốt lửa một đường cởi cúc để lộ ra thân thể đàn ông tái nhợt mà không hề gầy yếu.
Ánh mắt Triệu Vân Lan ngày càng thâm sâu, y chậm rãi hôn lên ngực hắn, mang theo giọng mũi nhẹ nhàng nói: “Tôi đã định tha cho anh lần này, đây là tự anh yêu thương nhung nhớ đấy nhá.”
Triệu Vân Lan vừa nói xong thì Thẩm Nguy đột nhiên nắm lấy vai y rồi đẩy y ra một chút, sau đó cắn yết hầu của y, lại gắt gao giữ chặt hai tay y dùng sức đè xuống giường.
Triệu Vân Lan cảm thấy người trên ngực mình thở dốc càng ngày càng dồn dập, tựa như muốn cắn nuốt mình vậy.
Hắn nhiệt tình chủ động như vậy cũng làm Triệu Vân Lan có chút ngoài ý muốn, lại thêm bị hắn cắn có chút khó chịu, liền nhịn không được cười lên, nhẹ nhàng tránh ra một chút: “Bảo bối ngoan, đừng có gấp, anh…..”
Ai ngờ một động tác nhỏ này của y dường như vừa khởi động một cơ quan nào đó, động tác của Thẩm Nguy lập tức từ thô bạo biến thành điên cuồng, một bàn tay hắn chợt gạt qua ngực Triệu Vân Lan cường ngạnh đem cánh tay y đang kháng cự mình bẻ quặt ra sau, lại giữ chặt gáy y như muốn siết y đến chết.
Triệu Vân Lan bị bắt ngẩng đầu lên, cảm thấy bộ xương già của mình vang lên răng rắc.
Thẩm Nguy đưa người lại gần, ngón tay lạnh lẽo nắm chặt cằm y, từng nụ hôn như chiếm đoạt dồn dập đổ xuống, đèn trong phòng vang đánh ‘tách’ một cái, tắt phụt, trong bóng đêm chỉ còn nghe thấy tiếng thở dốc trầm trọng khó nhịn của người kia, giống như một mãnh thú không biết đã bao nhiêu năm đói khát.
Cái áo vốn được cài kín kêu soạt một tiếng, bị thứ gì đó rạch ra .
“Ấy…… honey, bảo bối…… Thẩm Nguy!”
Triệu Vân Lan tuy rằng trong lòng bừng bừng lửa nóng, nhưng không định hùa theo cái người đang say khướt không biết nặng nhẹ này. Y nghiêng nhẹ người, dùng bả vai đẩy đối phương một cái, rút tay mình ra.
Sau khi y quát khẽ một tiếng thì động tác của Thẩm Nguy chợt ngừng lại, sau đó hắn im lặng gục đầu vào lòng Triệu Vân Lan không động đậy nữa, đèn trong phòng khách sạn như được bật công tắc, lại một lần nữa sáng lên.
Triệu Vân Lan bị ánh đèn chiếu cho không mở được mắt, xoay xoay cái vai bị vặn đến phát đau đi đỡ Thẩm Nguy, một chút hưng trí cũng không còn nữa, y cười khổ: “Anh người này…rượu vào làm càn thật đúng là không giống phàm…..”
Những lời này chưa nói xong thì câu nói dang dở của Triệu Vân Lan đột ngột dừng lại, ánh mắt bỗng dưng mở to, một thân mùi rượu cơ hồ trong khoảnh khắc bốc hơi theo lỗ chân lông bay hết ra ngoài, y bị dọa cho tỉnh táo hẳn ra.
Trong phòng yên tĩnh, y không hề nghe thấy hô hấp của Thẩm Nguy!
Triệu Vân Lan lập tức đưa tay áp lên cổ Thẩm Nguy, ước chừng hơn mười giây cũng không cảm giác được nhịp tim của hắn.
Màu đỏ ửng trên mặt Thẩm Nguy còn chưa tan hết, lại tựa như đã biến thành một khối thi thể.
“Thẩm Nguy, Thẩm Nguy!” Triệu Vân Lan lật hắn lên ra sức vỗ vỗ lên mặt hắn, thấy Thẩm Nguy không hề phản ứng thì lập tức đặt tay lên ngực hắn làm liền mấy lần ép tim.
Nhưng người đàn ông trên giường giống như người giả, trước sau không một chút biến hóa.
“Phắc!” Triệu Vân Lan nhảy từ trên giường xuống, nhặt lên cái điện thoại bị vứt rơi, vội vàng lắp pin khởi động máy gọi điện cấp cứu, sau khi nói hai ba câu trình bày tình huống lại vội vàng làm theo chỉ dẫn của bác sĩ mà lục hành lý của hắn — nếu đối phương thật sự có bệnh cũ gì đó nhất định sẽ mang thuốc theo người.
Chính vào lúc này, Triệu Vân Lan vô tình nhìn đến cái áo bị xé rách của mình.
Từ vai trái đến dưới bụng bên phải há ra một vết rách kì quái, tươi sống rạch cái áo dày thành hai nửa, dấu vết sạch sẽ lưu loát không hề theo đường may, Triệu Vân Lan đưa tay ráp lại cái áo nhìn như giẻ rách, nhận ra đây là vết rách do bị vật sắc nhọn xé ra.
Tay Thẩm Nguy rõ ràng là trống không, ngay cả móng tay dài cũng không có cái nào thì lấy đâu ra “vật sắc nhọn” đây?
Triệu Vân Lan vốn là nửa say nửa tỉnh, vừa rồi thoáng say nên mới giật mình hoảng hốt, cho đến lúc này cân nhắc lại chuyện vừa rồi… người bình thường, nhịp tim và hô hấp sẽ không đồng thời dừng lại không có dự báo như thế, cho dù là đột phát bệnh tim thì khi phát bệnh cũng phải có bệnh trạng tương ứng chứ, mà Thẩm Nguy giống như đèn trong phòng có công tắc vậy, nhấn một cái thì đã mất điện luôn rồi.
Triệu Vân Lan quay lại nhìn người đang nằm trên giường, nhíu nhíu mày, sau đó lấy cuốn sổ bìa đen trong túi xách bên người ra. Y chậm rãi đi đến bên giường, lôi ra một lá hoàng phù từ bìa sổ, lại nhặt lên một sợi tóc của Thẩm Nguy, lặng yên không một tiếng động dùng bùa cuốn lại, đặt lên trên sổ mà đốt, vụn tro trên giấy sổ như muối trắng bị nước đổ vào, biến mất không thấy.
Một lát sau, trên mặt giấy mờ nhạt hiện lên hàng chữ: Đại sát, người vô hồn.
Triệu Vân Lan không biến sắc mặt, biểu tình lại nghiêm túc không nói lên lời, một tay y đặt trên mặt giấy, thấp giọng hỏi: “Người này đến từ nơi nào?”
Chữ trên mặt giấy viết lóe lóe rồi biến mất, lần này thời gian hơi dài, thật lâu sau mới hiện lên một dòng khác.
“Ngàn dặm dưới Hoàng Tuyền, không thể nói rõ.”
Triệu Vân Lan nhất thời căng thẳng.
Một lát sau, y yên lặng thu dọn gọn hiện trường, sau đó không biết lấy đâu ra mấy cái kim băng cố định lại cái áo rách, lại đem áo khoác bị cởi ra vì đầy mùi rượu khoác lên người.
Xe cấp cứu chẳng bao lâu thì đã đến, mọi người bị kinh động thành một trận náo loạn, mới đem Thẩm Nguy nâng đi.
Nhóm học sinh vừa mất đi người để trông cậy thì kích động đến không biết nên làm gì mới tốt, Triệu Vân Lan nói một thì không có hai, vẫn cứ giữ họ lại, ném cho Lâm Tĩnh một cái liếc mắt bắt hắn trông coi rồi tự mình đi theo.
Nhịp tim của Thẩm Nguy vẫn không có phản ứng, các bác sĩ ở bên trong bận rộn như đoạt mệnh, Triệu Vân Lan yên lặng chờ ở một bên, trong lòng rõ ràng, thân thể người nọ chẳng có tật bệnh gì cả, hơn phân nửa là do thân xác đi mượn say rượu bất tỉnh, chân thân ngủ đông hoặc ly hồn đi rồi nên mới có bệnh trạng dọa người thế thôi.
Y lùi ra phía sau lấy ra một tờ hoàng phù, lá bùa trên tay y không lửa tự cháy, Triệu Vân Lan ước chừng đốt đến ba bốn tờ, Thẩm Nguy vẫn không có phản ứng.
Thời gian từng chút từng chút trôi đi, nhóm bác sĩ đã nghi ngờ đây là một người chết.
Triệu Vân Lan lấy lại bình tĩnh, đốt lá bùa thứ năm, trong lòng mặc niệm: “Hồn phách vô phương, ứng ta triệu hồi.”
Niệm được ba lần, lá bùa sắp cháy hết lại “phừng” sáng lên, Thẩm Nguy đang như một cái xác đột nhiên chấn động kịch liệt, Triệu Vân Lan nghe bên kia có người kêu: “Có nhịp tim! Có nhịp tim!”
Bấy giờ y mới thở phào một hơi, đem tro tàn trong lòng bàn tay đút vào túi.
Thẩm Nguy tạm thời không có ý muốn tỉnh lại.
Xe cứu thương đêm hôm khuya khoắt đem Thẩm Nguy kéo vào bệnh viện, kiểm tra một hồi loạn cào cào mà vẫn không tra ra nguyên nhân gì, vì Triệu Vân Lan nhất thời say rượu não tàn gọi điện thoại cứu thương mới ra cơ sự, lúc này cũng chỉ biết lạnh run trong gió đông khắc nghiệt.
Cuối cùng còn kinh động đến cả Lãng ca, hắn nào có nghĩ tới thật sự có thể làm cho người ta uống rượu đến nỗi phải vào viện chứ, đành phải hoảng hốt chạy vào thăm, bị Triệu Vân Lan khuyên can mãi mới khuyên về được, đáng thương mập mạp kia mặt sắp biến thành màu dưa chuột rồi, còn là quả dưa chuột đang thấp thỏm nơm nớp lo sợ.
Khi Thẩm Nguy tỉnh lại thì trên người cắm đầy các loại ống, hắn sửng sốt một hồi, tựa hồ nghĩ không ra trước đó đã xảy ra chuyện gì, ngồi dậy, bắt đầu ra tay giật mấy thứ linh tinh trên người ra.
“Chỉ sợ anh còn phải ở lại bệnh viện theo dõi hai ngày.” Một giọng nói từ góc tường truyền đến, Thẩm Nguy lúc này mới thấy Triệu Vân Lan ngồi đó, y bọc trong một cái áo khoác không biết lấy ở đâu ra, trong tay ôm một cái chén còn đang bốc hơi.
“Bệnh viện?” Thẩm Nguy đầu tiên là ngẩn người, sau đó là biến sắc, “Tôi….Có phải uống quá nhiều hay không?”
Triệu Vân Lan nói: “Đâu chỉ là uống nhiều, anh uống đến tim cũng ngừng đập luôn.”
“Tôi……”
Thẩm Nguy không nghĩ tới tửu lượng của mình lại hỏng bét như vậy, hắn đang xoắn lòng xoắn ruột tìm cho ra lý do biện hộ thì Triệu Vân Lan nhẹ nhàng đặt cái chén sang một bên: “Tuy nhiên chuyện này cũng phải trách tôi, lúc ấy choáng váng mơ màng lại bị anh dọa sợ, không thấy rõ ràng đã gọi điện cho cấp cứu, mấy ngày nay có lẽ phải phiền anh ở lại bệnh viện phối hợp một chút rồi……”
Thẩm Nguy càng nghe càng thấy không thích hợp.
Sau đó hắn nghe thấy Triệu Vân Lan dừng lời một chút rồi hoàn tất câu nói của y, y nói: “…… Đại nhân.”
————–