2.
Đến khi trời tối hẳn, hai người vẫn chưa tới được gần trung tâm thị trấn, có điều đã có hộ dân cư, lúc đi ngang qua một trang trại, Vưu Hạ vừa giở trò vừa làm nũng không muốn đi nữa. Cuối cùng Văn Kỳ đồng ý vào trang trại nghỉ ngơi một lúc, Vưu Hạ vui vẻ theo đuôi anh.
Cậu con trai hơn mười tuổi của chủ trang trại đang ngồi xổm bên chuồng chó trong sân khóc sướt mướt, Vưu Hạ tò mò hỏi thì cậu bé vừa khóc vừa nói con chó border collie nhà họ đã hi sinh trong trận động đất vì cứu đàn cừu rồi.
Hồi lâu sau, Vưu Hạ cảm thán một câu: “Đúng là một con chó ngoan có tinh thần trách nhiệm còn chết oanh liệt.”
Văn Kỳ cứ tưởng Vưu Hạ vẫn còn có tâm trạng để nói đùa, nào ngờ nhìn qua lại phát hiện hai vành mắt cô đỏ hoe, tiếp đó cô ngồi xổm xuống bên cạnh chuồng chó với cậu bé tóc vàng mắt xanh, khịt khịt mũi, cậu bé thấy có người khóc cùng lại càng khóc thương tâm hơn. Văn Kỳ bật cười, bầu không khí vốn rất thương cảm lại bị cô làm cho thành dở khóc dở cười.
Vưu Hạ chôn con chó cùng cậu bé, còn đi khá xa hái ít hoa dại về, lấy một tấm gỗ đặt làm bia mộ, tổ chức một đám tang nhỏ rất ra dáng.
Lúc hai người về đến trung tâm thị trấn liên lạc vẫn chưa được khôi phục, nhân viên của đại sứ quán để lại lời nhắn ở nhà hàng giao hẹn nói đã quay về Christchurch trước, nhà khách có thể ở trên thị trấn cũng sớm đã bị khách du lịch nước ngoài chiếm hết, hai người chỉ có thể lần nữa quay lại trang trại, chủ trang trại tưởng họ là một đôi, nhiệt tình dọn một phòng cho họ.
Vưu Hạ an ủi anh: “Thời điểm khó khăn, ngủ tạm đi, trừ khi anh muốn cùng đàn cừu sát vách ôm ấp qua đêm.”
Văn Kỳ bật cười, cô cướp lời thoại của anh mất rồi.
Thế là Vưu Hạ và Văn Kỳ cứ như vậy đầu gối má kề, một chiếc giường nhỏ, một tấm chăn không to, bởi vì tình hình đặc biệt, lại thêm hai người đều mệt lả nên thật sự chẳng còn cảm giác lúng túng xấu hổ nữa, vừa đặt đầu xuống gối là ngủ, mở mắt ra thì trời đã sáng.
Vưu Hạ cầm vòi nước tưới cỏ gội đầu cho Văn Kỳ, Văn Kỳ kéo một sợi dây từ bao tải ra giúp Vưu Hạ buộc mái tóc dài lên. Cô vui vẻ nhờ con trai chủ trang trại chụp ảnh hộ, dưới ánh nắng ban mai cô cười xán lạn, Văn Kỳ bỗng cảm thấy dường như đã từng nhìn thấy cảnh này ở đâu, trong đầu thậm chí còn hiện lên hai từ ‘kiếp trước’ một cách hoang đường.
Sau đó họ chào tạm biệt chủ trang trại, tụ họp với người của đại sứ quán, chỉ mất nửa ngày đã quay trở lại Christchurch.
******
Tần Cửu – quản lý của Vưu Hạ, cũng chính là người đàn ông lúc trước gấp đến đầu nhễ nhại mồ hôi sau khi nhìn thấy họ liền kiểm tra Vưu Hạ một lượt từ trên xuống dưới, miệng không ngừng kêu “tiểu tổ tông ơi”. Nghe nói Vưu Hạ và Văn Kỳ ở cùng nhau một đêm không khỏi lo lắng, kiểm tra Vưu Hạ xong lại quan sát Văn Kỳ, một thân đồ vest định chế vô cùng vừa người, vẻ mặt lạnh lùng, đeo cặp kính gọng vàng mỏng, trong lòng Tần Cửu định vị anh thành – Tiểu bạch kiểm kiểu nghiêm túc cấm dục, không giống người xấu… nhưng chỉ sợ bên ngoài đẹp đẽ bên trong thối nát.
Vưu Hạ đi tới trước mặt Tần Cửu chắn tầm mắt của anh ta, điệu bộ như bảo vệ con mình mà nói: “Ánh mắt nhìn ân nhân cứu mạng của em thân thiện chút.”
Văn Kỳ khẽ cười.
Vưu Hạ nhìn thấy người của mình như được uống một viên an thần vậy, không còn bám chặt lấy Văn Kỳ nữa, vừa đặt mông xuống ghế liền bắt đầu làm nũng: “Anh à, chân em đau, còn cực kỳ đói nữa, em muốn ăn bít tết, loại vàng giòn chín 100% ấy, em còn muốn tắm nước nóng…”
Trợ lý của cô chạy qua một bên gọi điện sắp xếp, Tần Cửu kiểm tra cái chân cô vẫn luôn kêu đau, phát hiện mắt cá chân bị cọ xước, còn có vết máu đỏ sẫm. Tần Cửu lại lần nữa luôn miệng gọi tiểu tổ tông như gặp phải chuyện tày trời, Văn Kỳ lấy túi sơ cấp cứu ra, Tần Cửu dường như chẳng có kinh nghiệm gì, làm cho Vưu Hạ vừa khóc thét vừa la oái kêu đau, người không biết còn tưởng là gãy tay gãy chân.
Tần Cửu tức giận nói: “Anh còn chưa chạm vào em!”
“Tóm lại là đau!”
Văn Kỳ không nhìn nổi nữa, ngồi xổm xuống lau vết máu cho cô, bôi thuốc, quấn băng, trong lúc đó, anh còn lấy chăn đắp lên đùi mặc váy ngắn của cô.
Vưu Hạ đột nhiên không khóc không ầm ĩ nữa mà ngoan ngoãn vô cùng, chỉ lúc anh cầm chăn cô mới lén cười, nháy mắt với Tần Cửu nhỏ giọng nói: “Văn Kỳ thú vị nhỉ, dáng vẻ đường hoàng nghiêm túc trông có giống ông cụ không?”
Tần Cửu chọc vào đầu cô: “Em nghiêm chỉnh tí cho anh, hai người không phải cùng một loại người.”
Vưu Hạ trừng mắt nhìn anh ta: “Đẹp đôi như thế.”
Từ đầu đến cuối Văn Kỳ đều không nói gì, anh cảm thấy cô gái Vưu Hạ này nhìn thì có chút kiêu căng xấc láo, nhưng thật ra vô cùng hiểu chuyện, hôm qua đi bộ lâu như vậy, chân bị cọ xước như thế mà cô cũng không hề hé răng kêu nửa lời, cho đến hôm nay nhìn thấy người của mình rồi mới ầm ĩ lên.
Lúc Vưu Hạ rời đi, cô hiếm khi như thiếu nữ thẹn thùng ngại ngùng muốn xin số điện thoại của Văn Kỳ, kết quả lại bị Tần Cửu đẩy lên xe bảo mẫu: “Mau đi đi cô, muốn tìm Văn tiên sinh thì gọi cho lãnh sự quán là được rồi.”
Ngày hôm đó, Văn Kỳ trở lại lãnh sự quán đã nói với đồng nghiệp rằng, nếu có người gọi điện đến tìm anh thì phải lập tức chuyển hộ ngay.
Hôm sau, hôm sau nữa anh đều hỏi có ai gọi điện tới tìm mình không.
Lúc ăn trưa ngày thứ tư, Tiểu Lục kinh ngạc phát hiện Văn Kỳ đang xem tin tức giải trí, cậu ta cúi sát lại gần nhìn, lẩm bẩm nói: “Hoá ra Vưu Hạ từng học ở Florida.”
Văn Kỳ không nói gì, Tiểu Lục thấy anh nghiêm túc xem mới nhớ ra anh từng ở cùng Vưu Hạ một ngày một đêm, bèn tò mò hỏi: “Có phải Vưu Hạ cực kỳ khó đối phó không? Nghe nói có mấy nữ minh tinh được chiều chuộng quen, người nào người nấy sắp lên tận trời luôn rồi.”
“Vưu Hạ ư? Rất tốt.” Văn Kỳ nói xong lại thấp giọng nói một từ, Tiểu Lục nghe không rõ: “Cái gì cơ?”
Văn Kỳ không nói nữa, Tiểu Lục gãi gãi đầu, Cat? Hay là cute? Hình như là cute… Có điều cậu ta cảm thấy nên dùng từ ‘sexy’ này để miêu tả Vưu Hạ mới đúng.