TRĂNG HƯỚNG PHÍA TÂY

Con đường nhỏ rộng rãi như một băng chuyền song hành bận rộn, hai bên trái phải vận chuyển hàng người nối liền không dứt. Trần Hề và Phương Nhạc kẹt ở chỗ khe hở giữa hai băng chuyền sóng người, cần công nhân tới phá bỏ sự cố.

Thẩm Nam Hạo kiểm tra trước: “Vừa rồi mày ăn không no sao?” Đến tuổi này của họ phải ăn rất nhiều, mới vừa rồi ở nhà ăn, ba nam sinh bọn họ mâm đầy đến nỗi sắp tràn ra, Thẩm Nam Hạo tự thấy ăn rất thỏa mãn, chẳng lẽ trước kia cậu luôn xem thường thực lực của Phương Nhạc?

Đôi mắt nhỏ sau cặp mắt kính của Phan Đại Châu xoay chuyển, cậu kiểm tra lại lần thứ hai, lớn tiếng ồn ào: “Không phải chứ, vừa rồi mày ăn không no sao không nói sớm, chỉ vì tao giục mày ăn nhanh lên thôi à, từ lúc nào mày lại nghe lời tao như vậy?” Hôm nay cậu chàng mang theo một quyển tiểu thuyết khoa học viễn tưởng tới trường, mới đọc được một phần ba, cốt truyện đã đi vào giai đoạn gay cấn, đám nhân vật chính đang đứng trước lằn ranh sinh tử. Cho nên khi ăn cơm cậu ăn ngấu nghiến, lòng ngứa đến khó chịu để đọc đến cốt truyện kế tiếp, Phương Nhạc ăn chậm rì, cậu bèn giục Phương Nhạc.

Phương Nhạc hỏi một đằng trả lời một nẻo mà hỏi họ: “Bọn mày ăn nữa không?”

Thẩm Nam Hạo tự nhận năng lực không bằng Phương Nhạc, cậu ta tiếc hận bái biệt: “Đồ ăn tao vừa ăn còn đang ứ tận cổ đây, mày ăn một mình đi.”

Phan Đại Châu thở dài, cậu liều mình đi cùng quân tử: “Tao ăn chung với mày thêm chút vậy, dạo gần đây tao cứ thấy tao đang phát d/ục, vừa rồi cũng chỉ ăn no chín phần, giờ nhét thêm được nữa, mày chia cho tao một miếng là được.”

Nói rồi, Phan Đại Châu đột ngột quay sang cô nữ sinh xinh đẹp vẫn luôn im lặng đứng cạnh: “Còn em, muốn đi cùng hay về một mình?”

Giọng nói và diện mạo của nữ sinh đều dịu dàng như nhau: “Em đi cùng các anh.”

Phương Nhạc nói với mọi người, chủ yếu là hướng về phía đối diện: “Vậy đi thôi.”

Chỗ vướng được cởi bỏ, mọi người lên băng chuyền một lần nữa, cùng đi về phía nhà ăn.

Tiểu đội ăn cơm được xây lại, Phương Nhạc đi đến cạnh Trần Hề, Lâu Minh Lý vốn đứng bên tay trái Trần Hề cứ như vậy tự nhiên bị đẩy đến chỗ Phương Nhạc, chỉ còn Giả Xuân bên tay phải Trần Hề.

Phương Nhạc hỏi Trần Hề: “Sao trễ vậy mới đi ăn cơm?”

Trần Hề trả lời: “Tránh giờ cao điểm trong căn tin đó.”

“Mấy hôm nay đều đi trễ như vậy sao?”

"Đúng vậy."

Trường số 8 nhiều học sinh, căn tin cũng lớn, thời gian nghỉ giữa trưa dài. Lãnh đạo trường tôn sùng sự tự do, không theo kiểu dạy học chuyên chế và quản lý như thực hành quân sự hóa giống trường trung học trực thuộc, tuy trường số 8 cũng học tập rất ghê, ví dụ như lớp thi đua không được có kì nghỉ đông và nghỉ hè và cuối tuần hoàn chỉnh, nhưng trường số 8 cũng vô cùng chú trọng giáo dục thông qua sự hứng thú, câu lạc bộ trong trường hoạt động cực kỳ nhiều, lúc đi học cũng hay cho họ sự tự do lớn nhất.

Cho nên trước khi có tiếng chuông báo hiệu tiết đầu buổi chiều bắt đầu vang lên, thời gian nghỉ trưa này có thể tùy ý để họ chi phối. Có người ăn xong đến sân vận động, có người đến thư viện, có người tam gia hoạt động câu lạc bộ, cũng có người đến lớp tự học ngủ trưa.

Sau bữa trưa Phương Nhạc rất ít khi ngồi trong lớp, bởi vậy anh cũng không biết rõ quỹ đạo hoạt động giữa trưa của Trần Hề.

Phương Nhạc ỏi: “Trương Tiêu Hạ không đi cùng em sao?”

Trần Hề nói: “Cậu ấy đâu chịu đói được.”

Phương Nhạc: “Em chờ đến giờ này không đói?”

Trần Hề: “Hơi đói thôi, tôi nhịn được.”

“Cậu đúng là nhịn được, hôm qua cậu rót hai li nước lớn cho mình, làm hết đề toán kia mới bằng lòng tới căn tin.” Lâm Minh Lý chậc chậc hai tiếng: “Tôi cũng phục cậu thật.”

Lâu Minh Lý có một đôi mắt đào hoa, ngoại hình là kiểu đẹp trai sáng sủa như ánh mặt trời, tính cách không câu nệ tiểu tiết, ai cũng nói chuyện cùng được.

Cậu tự cảm thấy cậu mời đám Phương Nhạc vào đội, tuy rằng trong lòng cậu chàng cũng nói thầm, không phải người Trung Quốc thích chào hỏi bằng câu “Ăn chưa, ăn cùng nhé” sao, ai ngờ đối phương lại gật đầu thật. Nhưng nếu cậu đã kéo người vào, tất nhiên cậu phải khiến cho bầu không khí tốt đẹp. Vì thế rất nhan, Lâu Minh Lý liền trở thành tổ trưởng tổ không khí, trái kéo người nói một câu, phải kéo người hỏi một câu.

Tất nhiên sẽ hỏi đến cô gái xinh đẹp kia: “Cậu cùng lớp với Phan Đại Châu sao? Đại Châu Phương Nhạc, hai người không giới thiệu sao.”

Phan Đại Châu trợn trắng mắt: “Có phần cho tao nói sao, mày còn biết nói hơn cả tao!”

Lâu Minh Lý cười nói: “Khi còn nhỏ tao chọn đồ đoán tương lai bắt được chiếc micro.”

Phan Đại Châu dựng ngón tay cái: “Lệnh tôn* là nhân tài đó, đây là lần đầu tiên tao nghe thấy có người đặt micro để chọn đồ đoán tương lai.”

*Cách gọi cha của người khác một cách tôn trọng

“Chủ yếu là truyền thống gia đình, nhà tao đều làm trong đài truyền hình.”

Hai người càng nói càng kéo đi xa, quên mất chủ đề, Trần Hề tò mò nhìn thoáng qua nữ sinh đi bên cạnh vai Phương Nhạc. Bởi vì muốn nhìn thấy người, mặt cô đã đưa đến gần bả vai Phương Nhạc, Phương Nhạc bất giác căng xương bả vai một chút. Trần Hề nhận ra bả vai Phương Nhạc hơi động, cô theo bản năng ngước mắt nhìn anh.

Mắt cô như ngấm nước, Phương Nhạc nhìn xuống đôi mắt Trần Hề, chững lại một chút mới nhỏ giọng nói: “Cậu ta tên Phan Tiểu Khê, lớp 10/10.”

Trần Hề cảm thấy cái tên “Phan Tiểu Khê” này giống như tên theo hàng, khiến cô liên tưởng đến Phương Quán Quân, Phương Qúy Quân và Phương Á Quân.

Quả nhiên đã nghe câu tiếp theo của Phương Nhạc: “Là em họ nội của Phan Đại Châu.”

… Thì ra là tên theo hàng.

Cuối cùng Phan Đại Châu cũng nhớ tới phải giới thiệu em họ mình một chút.

Lâu Minh Lý nghe cậu chàng giới thiệu xong, liền nói giỡn: “Nhiều lần tao thấy cậu ấy đến cửa lớp bọn tao chờ Phương Nhạc, còn tưởng rằng cậu ấy là em gái Phương Nhạc đấy.”

“Tôi tiện đường thôi…” Phan Tiểu Khê hơi ngượng ngùng: “Tôi từ lớp học đi xuống sẽ đi qua lớp các cậu trước.”

Khối lớp mười ở tầng một, tên lớp xếp từ tây sang đông, lầu một là lớp 10/1 10/2 10/3 10/4 10/5, thứ tự trên lầu hai là 10/10 10/9 10/8 10/7 10/6, lầu ba còn ba lớp.

Có hai cái cầu thang, lớp 10/10 và lớp 10/1 đều ở một bên cầu thang phía tây.

Quan hệ của Phan Đại Châu và em họ khá tốt, trước kia hai người học khác trường cấp hai, giờ đều vào trường số 8, tất nhiên Phan Đại Châu cũng sẽ chú ý đến đối phương một chút. Phan Tiểu Khê gặp chút chuyện trong lớp, cô ta nói trưa muốn ăn cơm cùng cậu, đương nhiên cậu không ý kiến.

Lúc đầu Phan Tiểu Khê chờ cậu trước cửa lớp 10/5, nhưng sau này Phan Tiểu Khê nói cô ta không muốn một mình đi qua nhiều cửa lớp như thế, Phan Đại Châu nghĩ con gái đi vệ sinh thôi đã phải kết bạn đi chung, một mình đi đường sẽ thấy xấu hổ, tuy cậu không hiểu cái tật xấu này của con gái lắm, nhưng cậu vẫn tỏ ra tôn trọng.

Cho nên gần đây, Phan Tiểu Khê lại chuyển thành xuống cầu thang phía tây trước chờ Phương Nhạc, rồi cùng Phương Nhạc đến lớp 10/5.

Mấy người nói chuyện, đã sắp đi tới căn tin. Người trong căn tin vẫn còn nhiều, hôm nay mấy người Trần Hề đã tới muộn hơn bình thường một chút, đồ ăn còn thừa để ở cửa sổ nhìn không ngon lắm. Lâu Minh Lý đề nghỉ lên lầu hai ăn lẩu niêu, dù sao giá cũng không cao hơn là mấy, thịt thà đồ ăn trong niêu vẫn đầy đủ mà còn nóng hổi.

Cửa sổ lẩu niêu trên lầu hai cần xếp hàng, nhưng người không nhiều lắm, không cần chờ lâu quá. Trần Hề gọi tam tiên*, Lâu Minh Lý bảo họ tìm chỗ ngồi, không cần nhiều người đứng đó như vậy.

*Một món ăn gồm 3 thực phẩm theo nhóm, nhóm đất, nhóm nước, nhóm thực vật. Ví dụ như món nhóm đất là đậu phộng, rau dền và dưa chuột

Vì thế Trần Hề cùng đám Phan Đại Châu tìm ghế, chỉ còn Phương Nhạc và Lâu Minh Lý đứng trước cửa sổ lấy lẩu niêu.

Phương Nhạc tay đút túi quần, hỏi Lâu Minh Lý: “Mày cũng thích tránh giờ cao điểm để đến căn tin?”

“Đúng vậy, nhưng chủ yếu là vì tôi đi chúng nhóm, nếu không tôi cũng không ngại việc xếp hàng hay không.” Còn không phải vì chờ Giả Xuân.

Phương Nhạc nhìn về phía cậu ta: “Lúc trước mày không thân với Trần Hề như vậy.”

“Cũng chỉ mới gần đây mới quen thân với cậu ấy.” Lâu Minh Lý nói: “Chuông tan học vừa vang bọn mày đã chạy hết, trong lớp chỉ còn cậu ấy, tao muốn không thân với cậu ấy cũng khó. Nhưng chủ yếu là do cậu ấy tốt tính, mày đừng nhìn tao nói chuyện với ai cũng được, thật ra tao không nói được một chữ với con gái, nhưng Trần Hề lại không giống, cậu ấy có chút thú vị.”

Hơi nóng lượn lờ ở cửa sổ, phía dưới là một đống lẩu niêu lửa lớn cuồn cuộn, nước canh kêu lục cục điên cuồng, ngay cả cái nắp cũng không cản được khí thế lửa nước đan nhau, sắp bị thổi bay.

Phương Nhạc nhìn hình ảnh sôi trào quay cuồng ấy, hỏi: “Bọn mày có thể nói về cái gì?”

Trên bàn cơm bên kia, Phan Đại Châu lấy điện thoại lén chơi game xếp hình Nga, Phan Tiểu Khê cảnh giác nhìn xung quanh, nói: “Gan anh to quá đấy, không sợ thầy cô thấy à?”

Phan Đại Châu nói: “Em không hiểu, hiện giờ nếu anh không chơi game một chút để phân tán sự chú ý, anh sẽ không kiềm được ngọn lửa hóng hớt.”

“Ngọn lửa hóng hớt gì?”

Phan Đại Châu vừa bấm điện thoại, vừa lén nhìn bên cửa sổ lẩu niêu cách đó không xa, trong đầu đồng thời nhớ lại lúc họ gặp đám Trần Hề trên đường hồi nãy, lời của Thẩm Nam Hạo đã nói.

Thẩm Nam Hạo nói, có phải Lâu Minh Lý rất đẹp trai hay không? Sau đó cậu ta còn nói thêm nửa câu nữa.

“Trần Hề cũng xinh quá.”

Còn gì khác cậu cũng không nói, nhưng hai câu đó nói đến thật ra rất thú vị, càng thú vị hơn chính là phản ứng của Phương Nhạc.

Con cún kia còn chưa ăn no thật sao?

Phan Đại Châu điên cuồng ấn điện thoại, ra sức khống chế ngọn lửa hóng hớt đang hừng hực thiêu đốt mình, nhịn! Nhịn!

Lẩu niêu đã nấu xong, Phan Tiểu Khê và Phan Đại Châu đều không gọi món. Lẩu niêu còn đang sôi trào không dễ bưng, Lâu Minh Lý cao giọng gọi hai người kia đến.

Trần Hề và Giả Xuân đi qua, mỗi người bưng một khay. Hai người họ đi trước, Phương Nhạc và Lâu Minh Lý đi theo sau.

Bàn mấy người họ trọn là hai cái bàn ghép vào nhau ngồi được tám người, Trần Hề ngồi xuống ghế, Giả Xuân ngồi bên cạnh Trần Hề, đối diện bọn họ là Phan Đại Châu và Phan Tiểu Khê.

Lúc Lâu Minh Hiểu đi qua, chỉ cảm thấy Phương Nhạc bỗng đi nhanh hơn một bước, sau đó chỗ ngồi khác bên cạnh Trần Hề đã bị Phương Nhạc ngồi, Lâu Minh Lý bèn ngồi đối diện Phương Nhạc.

Lẩu niêu nóng hổi, Trần Hề và Giả Xuân không ăn liền, trước mặt họ đặt giấy bút, trên giấy có hai điểm tròn mang hai màu xanh đen cùng đường vẽ.

Trần Hề cầm bút xanh nói: “Tới phiên tôi?”

Giả Xuân: “Ừ, cậu đánh đi.”

Trần Hề vẽ một dấu chấm, sau đó nối một đường thẳng, tiếp đó tới phiên Giả Xuân.

Phương Nhạc không khỏi nhìn về phía họ, bọn họ vẽ một tờ xong đã ăn ý đổi sang tờ khác, trên giấy đã vẽ đầy nửa trang.

Lâu Minh Lý húp mì, miệng bị phỏng nói: “Đừng động vào bọn họ, mới ra khỏi lớp đã chơi nửa ngày, nếu không phải tao giục bọn nó đi ăn cơm, hai người họ còn định chịu đói một bữa đấy. Mày xem, cả đi ăn cũng cố ý mang giấy bút muốn chơi tiếp. Tao nói --”

Lâu Minh Lý nhìn Trần Hề và Giả Xuân nói: “Bọn mày dây dưa không xong nổi đâu, hai đứa này mỗi ngày ở với nhau không làm đề cũng là chơi cái chứ trò chơi tốn trí lực này, không thể để não nghỉ ngơi một chút sao?”

Trần Hề vẽ đường trên giấy, một mình làm hai việc: “Cái này rất thú vị.”

Phan Tiểu Khê đối diện không nhịn được hỏi: “Cái này là gì vậy?”

Trần Hề giải thích: “Đây là trò chơi Sprout.”

Phan Đại Châu vừa bấm game xếp hình Nga, vừa phân tâm hỏi: “Gì?”

“Đây là do Conway phát minh, Conway là một nhà toán học nước Anh, có một trò chơi cuộc sống rất nổi tiếng do ông phát minh, trò chơi đó đơn giản mà nói chính là mỗi ô vuông đều có một tế bào sinh mệnh, tế bào có hai trạng thái sống và chết.” Trần Hề kiên nhẫn giảng giải: “Trò chơi sprout hiện giờ của bọn tôi rất đơn giản, tôi vẽ hai chấm sẽ thành đường kẻ, sau đó ở đường kẻ đó tùy tiện vẽ một điểm, Giả Xuân sẽ chọn hai chấm để vẽ thành đường, sau đó lại vẽ ra một điểm mới, mỗi một điểm đều không thể có hơn ba đường kẻ, đường kẻ cũng không thể giao nhau, người vẽ được đường kẻ cuối cùng là người thắng.”

“Trò gì vậy?” Phan Đại Châu nghe mà chẳng hiểu gì, hỏi Phương Nhạc vẫn luôn im lặng không nói: “Nhạc Tử, mày hiểu không?”

Phương nhạc không hé răng.

Trần Hề suy nghĩ, dùng lời giải thích đơn giản hơn: “Đây là trò đánh cờ không thiên vị, hiểu đánh cờ không thiên vị không?”

Giả Xuân nhấc mắt kính trên mũi: “Nếu các cậu thấy hứng thú, tôi có sách dạy liên quan.”

Trần Hề nói: “Một quyển sách của cậu vẫn còn ở chỗ tôi.”

Giả Xuân nói: “Không sao, cậu từ từ đọc.”

Giả Xuân đeo kính, vóc người khoảng 1m7, cơ thể thiên gầy, chắc do mỗi ngày thức đêm học hành, từ khi khai giảng đến giờ mụn dậy thì trên trán vẫn chưa xẹp đi. Bởi vì ở đây nhiều con gái xa lạ, dọc đường đi đến đây cậu lại bắt đầu ngượng ngùng im lặng, đây là lần đầu tiên cậu mở miệng.

Phan Đại Châu còn đang điên cuồng bấm bàn phím điện thoại, nhưng bốn mắt lại nhìn lên, nhìn cậu thiếu niên anh tuấn lạnh như băng sương một bên, lại nhìn thủ khoa thi cấp ba e lệ ngượng ngùng bên kia.

Thi tháng lần này Phương Nhạc được bao nhiêu điểm? À, hình như thấp hơn Trần Hề hai hạng.

Phan Tiểu Khê bên cạnh nhắc nhở: “Ôi chao, khối vuông của anh --”

Khối vuông chồng chất, trò chơi kết thúc, Phan Đại Châu kí/ch tình b/ắn ra mà nói: “Sai rồi, làm lại!”

- -------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Phan Đại Châu: “Sai rồi, làm lại!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi