TRẠNG NGUYÊN TÚY


Con thuyền tiếp tục trôi yên ả thuận theo dòng chảy của sông Hoàng Hà suốt mấy ngày.

Trên thuyền đương nhiên không thể có các loại sinh hoạt phong phú, cho nên Sở Tu Nhiên lúc rảnh rỗi nếu không nghe hát thì chính là làm hắn.

Y ở dưới giường đã là ác quỷ, mà khi trên giường càng chẳng ra dáng con người cho cam.

Hắn bị y hành hạ rút cạn sức lực, dần dà cảm thấy những suy đoán của mình đúng là hoang đường.

Vị ca ca trước kia hắn từng cứu không thể nào là ác quỷ của hiện tại được.

Một phần vạn khả năng cho rằng y thích hắn, thì thà cho rằng y ghét hắn còn hơn, hoặc nói y đúng là tên bệnh ho4n điên loạn.
“Liên nhi…” Sở Tu Nhiên vuốt v3 bắp đui trắng n0n của Liên Thành.

Tay phải và chân phải của hắn đang bị trói chặt vào nhau, trong khi tay trái bị trói vào thanh giường.

Toàn thân quỳ sấp không có lấy một mảnh vải che chắn, h4 thân lồ lộ hiện ra trước mắt Sở Tu Nhiên chẳng thể nào khép lại.
Sở Tu Nhiên y phục vẫn còn đầy đủ chẳng thiếu mảnh nào.

Y ngồi bên cạnh Liên Thành, đút dần từng quả bóng trong một chuỗi dài được làm bằng cẩm thạch trơn mát vào tiểu huy3t hắn.

Liên Thành khổ sở vặn vẹo người, nước bọt tràn ra khỏi khóe miệng kêu gào: “Đừng…vương gia…tha cho ta…a…”
“Liên nhi, mới đến quả thứ năm thôi.”
“Không…tha ta…tha ta…ta chịu không nổi…”
“Trò vui còn ở phía sau.” Sở Tu Nhiên vẫn tiếp tục đút vào, không hề có ý định dừng lại nửa chừng.
“Tha…không…a…ta sẽ chết mất..”
“Bản vương lại cảm thấy ngươi đang tận hưởng không ít.”
Sở Tu Nhiên nói vào tai hắn, trong giọng nói tràn đầy sự hưng phấn lạ thường.

Bất ngờ, y đem những quả bóng vừa đút vào đột ngột rút nhanh trong tích tắc.

Liên Thành thét vang như heo bị chọc tiết, đầu gối run rẩy đổ rạp xuống khi quả bóng cuối cùng chạy tọt ra.

Nếu như phải dùng bốn chữ để hình dung về tình cảnh thê thảm hiện giờ của Liên Thành thì chính là “sắp chết đến nơi.”
Sở Tu Nhiên vẫn vuốt đùi hắn, ánh mắt đam mê như có lửa đốt lên bên trong: “Thế nào? Không tồi đúng không?”
Liên Thành còn chưa kịp phục hồi tinh thần, Sở Tu Nhiên lại lấy trong khay ra một món đồ chơi khác.

Liên Thành chỉ còn lại nửa mạng, hé mắt nhìn ngọc thế to dài tên tay y, thều thào: “Vương gia…đừng…không muốn…”
Sở Tu Nhiên cười lai láng lòng người nói: “Đừng sợ, những thứ này không lấy mạng ngươi đâu, chẳng những vậy còn giúp ngươi thoải mái một phen.”

Liên Thành cố thụt lùi vào trong: “Vương gia, tha ta…tha…”
Liên Thành chưa nói hết đã bị Sở Tu Nhiên kéo chân ra nhét ngọc thế vào.

Hắn quằn quại thét lên, nghe Sở Tu Nhiên cười mấy tiếng giễu cợt: “Hảo k1ch thích! Ngươi thét còn lớn hơn khi bản vương đích thân đi vào.

Thích mấy thứ này nhiều vậy sao?”
“Không…a…vương gia…ngươi vào…a…ta không muốn…mấy thứ này.”
“Nói lại nghe xem”
“Ngươi vào….van xin ngươi vào…a…”
Sở Tu Nhiên xoay mặt Liên Thành hướng sang phía y, hôn lên môi hắn nói: “Ngoan lắm.”
Một buổi sáng, có con thuyền nhỏ đi đến gần thuyền của bọn họ.

Ban đầu Liên Thành tưởng là Sở Tu Nhiên mời khách, nhìn kỹ thì là Liêu Dung cùng với một toán người khác.

Đêm xuống, Liên Thành tranh thủ lúc Sở Tu Nhiên đang nhập tâm nghe hát lén trốn ra ngoài mũi thuyền ngắm cảnh.

Khi cùng hoạn nạn, hắn cứ lầm tưởng Sở Tu Nhiên cũng rất được.

Y không ngại dơ bẩn nằm trên rơm cùng hắn, có thể bình dị như chàng trai thôn quê thổi một khúc nhạc nhẹ nhàng dễ nghe, còn có thể vì che chắn cho hắn mà trúng tên.

Thế nhưng, khi hoạn nạn qua rồi, Sở Tu Nhiên chứng nào tật nấy, lại trở về cái nguyên dạng mặt người dạ thú.

Liên Thành tự cười chính mình.

Hắn cũng quá ngây thơ rồi mới nghĩ mình và Sở Tu Nhiên có thể xích gần thêm một chút.
Đang nghĩ ngợi, Liên Thành bỗng nghe có những tiếng bước chân chạy hối hả trên sàn.

Hắn đi ra phía bên hông thuyền, bắt gặp Liêu Dung đang ngang ngược đứng chặn trước mặt không cho Thanh Vĩ đi.

Thanh Vĩ mệt mỏi nói: “Ta phải đưa thuốc cho vương gia, ngươi cứ thế này sẽ làm chậm trễ giờ uống thuốc của người.”
“Ngươi đừng viện cớ.

Hôm nay không nói xong chuyện giữa chúng ta thì ngươi không được đi đâu hết.”
Liên Thành xoay lưng, nghe lén chuyện người khác là hành vi phi lễ, nhưng nếu lúc này rời đi, để Thanh Vĩ và Liêu Dung thấy được sẽ rất ái ngại.

Hắn đành đứng yên tại chỗ.
“Ta biết ngươi muốn nói gì.” Thanh Vĩ chặn trước lời của Liêu Dung.


“Vậy nên ta không muốn nói nữa.”
“Tại sao chứ? Ngươi thành thân thì cứ thành thân, ta đâu có cản ngươi.

Chuyện chúng ta ngủ với nhau và chuyện ngươi thành thân thì có liên quan gì?”
Liên Thành nghe xong đơ mặt ra.

Thì ra Thanh Vĩ và Liêu Dung lại có loại quan hệ này.
“Lúc đầu là ta hồ đồ chiều theo ý ngươi, cho nên mới hại ngươi trắng đen không phân rõ thế này.

Chuyện chăn gối chỉ nên làm với người mà ngươi thích.”
“Nhưng ngươi biết người mà ta thích sẽ không làm chuyện này với ta.

Ta làm với ngươi lại không thấy có vấn đề gì, tại sao chúng ta không thể tiếp tục?” Liêu Dung nhất quyết hỏi tới cùng.
Thanh Vĩ chán nản: “Phải nói bao nhiêu lần nữa ngươi mới hiểu? Thì là vì ta sắp thành thân rồi.

Ta chỉ muốn làm chuyện này với thê tử tương lai của ta thôi.”
“Thế thì ngươi đừng thành thân nữa.

Chúng ta lại như trước, không tốt sao?”
Liên Thành nhíu mày.

Chuyện như vậy mà Liêu Dung cũng có can đảm nghĩ tới sao? Còn dám nói thẳng thừng ra mặt.

Hắn thật sự không biết nên dùng từ gì để diễn tả nữa.
Thanh Vĩ bất ngờ đưa tay ra điểm huyệt Liêu Dung, nói: “Ta nhất định phải thành thân.

Ngươi đứng đây hứng gió đêm cho tự thanh tỉnh đi.

Tầm hai canh giờ huyệt đạo sẽ tự giải thông.”
Thanh Vĩ bỏ đi.

Liêu Dung không phục hét theo: “Đồ rùa rụt cổ, chúng ta còn chưa nói xong mà.”
Liên Thành định lén lút quay đi, không cẩn thận đụng trúng vách gỗ, bị Liêu Dung nghe được: “Ai đó? Còn không mau ra đây.”
Liên Thành tự nghĩ hắn đến trước bọn họ, chỉ vì bọn họ nói chuyện không chịu ngó trước nhìn sau, bản thân vốn không có gì phải hổ thẹn mà che giấu.

Liên Thành bình thản đi ra.


Liêu Dung vừa gặp đã liếc xéo hắn: “Ngươi nghe lén bọn ta nãy giờ?”
Liên Thành giải thích: “Ta ở đây trước các ngươi.”
“Thế có phải đã nghe hết?”
Liêu Dung dùng ánh mắt như muốn giết người diệt khẩu nhìn chằm chằm vào hắn.

Hắn ái ngại gật đầu, thầm nghĩ cho dù Liêu Dung có nghĩ vậy thì cũng không dám làm.

Liêu Dung đương nhiên phải kiêng dè Sở Tu Nhiên rồi.

Hơn nữa, y đã bị điểm huyệt không nhúc nhích được.
“Thế ngươi nói…” Liêu Dung thu hồi ánh mắt dữ tợn, có vẻ ủy khuất như đứa trẻ bị người ta cướp mất quà trên tay.

“Vì sao Thanh Vĩ lại từ chối ta?”
“Y sắp thành thân rồi.” Liên Thành đáp.
“Ai chẳng biết điều này?” Liêu Dung hứ hắn.

“Nhưng thành thân vẫn có thể ngủ với ta mà.

Dù gì ta cũng đến trước cô gái kia.”
Liên Thành có chút thấy đáng thương cho sự vô tư đến khó tả của Liêu Dung.

Hoặc là, vì Liêu Dung đi theo Sở Tu Nhiên quá lâu, chứng kiến Sở Tu Nhiên có vương phi rồi mà vẫn lăng nhăng bên ngoài không tiết chế, cho nên y liền nghĩ giữa chuyện thành thân và ăn chơi chẳng có mâu thuẫn gì nhau.
Liên Thành kiên nhẫn giải thích những lời mà Thanh Vĩ ngại không nói ra: “Bởi vì y không muốn phản bội thê tử của mình.

Trong tình cảm quý nhất là chung thủy.

Khi đã yêu ai đó, thì dù là thể xác hay tâm hồn đều chỉ muốn dành trọn cho người đó mà thôi.

Ngoài người đó, không còn chứa chấp được bất kỳ ai khác.

Thanh Vĩ thích cô gái mà y chọn, cho nên y mới muốn thành thân, mà thành thân nghĩa là cả đời này vui buồn sống chết đều muốn trải qua cùng nhau, tin tưởng lẫn nhau.

Đương nhiên không thể chấp nhận được chuyện sống bên cạnh thê tử mà lại đầu ấp tay gối với một người khác.

Nếu ngươi là thê tử y, ngươi sẽ nghĩ thế nào khi biết người mà ngươi thích làm ra loại chuyện đó sau lưng ngươi?”
“Vậy thì y đừng thành thân nữa…” Liêu Dung dường như đã hiểu ra những lời của Liên Thành, cho nên trong ngữ điệu không còn quả quyết như khi y đối diện với Thanh Vĩ.

Bất quá, y vẫn cố chấp theo ý mình.
“Hễ là con người, rồi sẽ có ngày phải tìm một nơi để về.

Ngươi bảo Thanh Vĩ đừng thành thân, vậy ngươi có thể cho y nơi để về đó không? Nếu ngươi chỉ muốn tìm một ai đó chơi cùng mình, vậy thì bất cứ ai cũng được, hà tất phải là Thanh Vĩ.

Không dễ gì mới tìm được người nguyện ý cùng y trải qua cả đời.


Ngươi để y hạnh phúc không được sao?”
Liêu Dung có vẻ đã xìu xuống, nhưng vào ngay lúc này Sở Tu Nhiên lại tới.

Y nhìn Liêu Dung, ngán ngẩm nói: “Bao nhiêu năm qua Thanh Vĩ chỉ có mỗi một trò này đối phó ngươi mà ngươi lần nào cũng trúng chiêu.”
Nói xong y giải huyệt đạo cho Liêu Dung.

Liêu Dung hành lễ với y rồi lật đật chạy đi.

Khỏi hỏi cùng biết là lại đi tìm Thanh Vĩ đôi co.
Liên Thành không thèm quản nữa, hỏi Sở Tu Nhiên: “Vương gia, ta nghe Thanh Vĩ nói đem thuốc cho người.

Là thuốc chữa vết thương ở bả vai sao?”
“Không ngờ Liên nhi cũng có lúc quan tâm cho bản vương nhỉ?”
Liên Thành nghe ra lời này giống như chế nhạo hơn tán thưởng.
“Là vết thương cũ.” Sở Tu Nhiên chợt nói thêm.
“Thì ra là vậy.”
Liên Thành tự nghĩ cũng hiểu được.

Trên chiến trường sống chết trong gang tấc, có một hay vài vết thương cũ là chuyện khó tránh khỏi.
Sở Tu Nhiên nhếch môi.

Sự nhạo báng lan ra từ môi đến khắp cơ mặt, nhưng y không nói gì thêm.

Y luôn là như thế, thích thì nói, không thì dừng, chẳng bao giờ chịu giải thích rõ ràng với Liên Thành.

Liên Thành tự hỏi phải chăng Sở Tu Nhiên đang cười hắn vốn là chẳng hiểu được cái gì cả, chỉ tỏ vẻ ta đây?
“Vương gia, vì sao lại có vết thương cũ đó?” Liên Thành không nhịn được hỏi tiếp.

Sở Tu Nhiên không muốn nói.

Hắn biết.

Có điều hắn phải lì lợm hỏi xem y sẽ trả lời thế nào.
“Vết thương thì đương nhiên là bị người khác tổn thương.

Gió đêm rất mạnh, đừng ở lâu quá.”
Sở Tu Nhiên cho hắn một câu trả lời nhạt nhẽo rồi bỏ đi.
Liên Thành hậm hực trong bụng.

Cái gì cũng không nói với hắn.

Người luôn làm ra vẻ ta đây nào phải hắn mà chính là y..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi