TRĂNG RƠI BÊN THỀM

Lần đầu tiên chàng gọi nàng là Nguyệt Nhi, vậy mà chân Thất Nguyệt cứ như mọc rễ không thể động đậy được dù chỉ một chút, khó khăn lắm mới đi đến bên giường.

Chàng vươn tay ôm nàng vào lòng, dùng giọng điệu như xưa khi cùng nàng ngắm pháo, nhẹ nhàng nói “Sao lại khóc rồi, coi chừng có cát lọt vào, đừng dụi mắt nữa.”

Nước mắt Thất Nguyệt rơi như đê vỡ, dù làm cách nào cũng không thể ngăn được, thấm ướt cả một khoảng lớn trên ống tay áo xanh lục của chàng.

“Haiz…”, chàng nhẹ giọng thở dài, “Vậy là ta sắp chết phải không?”

Thất Nguyệt ngẩng phắt đầu dậy, sao chàng có thể nói một cách bình tĩnh đến vậy?

“Ta vẫn luôn biết mình không sống được bao lâu, đã sớm chuẩn bị tâm lý, không sao cả,” chàng vừa nói vừa dùng những ngón tay thon dài giúp nàng lau nước mắt.

Sau khi Thất Nguyệt do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn kể chàng nghe hết, từ mệnh cách của chàng đến kết cục của trận chiến tranh này. Biết rõ thiên cơ không thể tiết lộ, nhưng nàng vẫn ôm một tia hy vọng, nếu không có cách nào sửa đổi, chi bằng bây giờ từ bỏ luôn, người chết đã nhiều lắm rồi, nàng muốn khuyên Trần Chiêu trở về kinh thành dưỡng bệnh, có lẽ vẫn còn chút cơ hội sống sót.

Trần Chiêu nghe xong lời nàng nói, trầm mặc một lúc lâu, lúc ngẩng đầu lên, trong mắt dường như lấp lánh ánh nước, chàng dùng sức lực toàn thân, nói với Thất Nguyệt ba chữ,

“Thực xin lỗi.”

Không, ba chữ “thực xin lỗi” này, nàng không thể chấp nhận.

“Ta sẽ không đi. Không chiến mà hàng không phải khí phách quân nhân, bất kể là ta hay là phụ thân, địch còn ở ngay trước mắt, thân là quân nhân phải thề sống chết không lùi. Tuy thể lực ta không đủ nhưng vẫn có thể dùng trí, ít nhiều vẫn có thể giúp ích một chút, trở về chờ chết, còn không bằng lưu lại nơi đây. Những việc khác chỉ đành cố gắng hết sức, tuân theo ý trời vậy.”

Tâm ý chàng đã quyết, Thất Nguyệt muốn động tay động chân trói chàng về kinh cũng không còn lý do gì, chỉ có thể bầu bạn mỗi ngày bên chàng.

Trần Chiêu không hổ là bậc kỳ tài dụng binh, trong mấy chiến dịch tiếp theo, chàng đã dùng mưu kế dành chiến thắng, tính toán luôn sát sao không để lộ chút sơ hở nào, đánh cho quân địch tan tác không kịp trở tay. Với tài năng bậc này, lại mang thân phận thế tử phủ quân hầu, chẳng trách cuối cùng cũng có một ngày quân địch dùng toàn lực tấn công bao vây, nhất quyết giết chết chàng.

Thương thế của chàng đang chuyển biến tốt, dần dần có thể xuống giường. Nhưng thân thể lại ngày một kém, thường xuyên hôn mê, ho ra máu, rõ ràng không phải là dấu hiệu tốt.

Thất Nguyệt tuy ngoài mặt luôn tươi cười an ủi chàng, nhưng trong lòng lại luôn luôn sợ hãi, như thể một dây cung bị kéo căng, không chừng một ngày kia có thể đứt đoạn. Nàng còn thường xuyên trộm truyền tiên lực của chính mình vào ngọc bội, cho dù tác dụng không đáng là bao, nhưng đặt trên người chàng vẫn có thể giúp bảo vệ phần nào tính mệnh, thế nên nàng không nề hà hao tổn tu vi của chính mình.

Mãi cho đến một lần, nàng vì hao tổn quá nhiều tiên lực trong khoảng thời gian này, rốt cục không gắng gượng nổi, ngã từ trên mây xuống, khi ấy mới để Trần Chiêu phát hiện ra.

Ngày đó, dáng vẻ dịu dàng bình tĩnh của Trần Chiêu biến mất sạch không sót lại gì, chàng giận tím mặt, quay lưng về phía nàng, cố gắng giữ cho bản thân bình tĩnh, hít sâu mấy hơi, sau cùng run rẩy nói, “Nàng đi đi!”

Nàng ôm chàng từ phía sau, nước mắt lần nữa thấm ướt áo chàng, “Ta không sao, chút tu vi thôi mà, ta chỉ muốn giúp chàng…”

Chàng mở miệng thỏ dốc, song thân thể vẫn không nhúc nhích, “Nàng đi đi, đừng đến đây nữa, về sau ta cũng sẽ không gửi thư cho nàng, cũng sẽ không gặp lại nàng.”

Chàng bỗng nhiên dùng sức tách tay Thất Nguyệt ra, tiếp đó lui về sau hai bước, hai bàn tay chắp lại, bái nàng một cái, nói: “Tại hạ Trần Chiêu, ơn cứu mạng của cô nương tại hạ vô cùng cảm kích, thứ cho tại hạ không có gì để báo đáp. Nhưng Trần Chiêu chỉ là phàm phu, không đáng để cô nương làm vậy, vạn lần mong cô nương tự trân trọng bản thân, Trần Chiêu xin đắc tội.”

Chàng không màng đến tiếng kêu khóc của Thất Nguyệt, sai người dứt khoát tiễn nàng đi bằng một cỗ xe ngựa, tiên lực Thất Nguyệt lúc bấy giờ yếu ớt, không phản kháng được, chỉ đành theo xe ngựa đi xa, bụi đất cuồn cuộn bay đầy trời. Nàng gọi to tên chàng qua tấm màn xe.

Nhưng Trần Chiêu không hề quay đầu nhìn lại.

Trong khoảnh khắc đó, Thất Nguyệt biết, cả cuộc đời này chàng cũng sẽ không quay đầu lại.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi