TRĂNG RƠI BÊN THỀM

Cuối cùng xe ngựa vẫn đưa Thất Nguyệt về kinh thành, trong khoảng thời gian từ lúc này cho đến ngày rằm mười lăm tháng sau, tiên lực của nàng mới dần hồi phục, mà Trần Chiêu quả nhiên nói được làm được, không hề viết cho nàng thêm bất kì phong thư nào, trong phủ cũng không mảy may có tin tức từ chàng.

Tận khi tiền tuyến truyền đến tin toàn thắng, không đúng, không phải Ti Mệnh đã nói chiến dịch này đại bại hay sao? Sai sót ở đâu, Trần Chiêu thì sao? Trong lòng Thất Nguyệt âm ỉ một dự cảm không tốt, đến lúc nàng sốt ruột không thể đợi nổi chạy đến tiền tuyến, lại nhìn thấy một Trần Chiêu đã hy sinh.

Hôm đó nhân gian đổ tuyết lớn, rét lạnh thấu xương, nàng cảm thấy máu toàn thân dường như đông cứng lại, bình tĩnh nhìn Trần Chiêu nằm trên giường, hai mắt chàng nhắm nghiền, yên lặng như đang ngủ, trên mặt có mấy vết thương, trên người hình như cũng có, có thể thấy chàng đã được ai đó cẩn thận lau chùi. Mọi người vây quanh đang thay quần áo cho chàng, rõ ràng đang chuẩn bị nhập liệm.

Thất Nguyệt đột nhiên nhào đến bên giường, nước mắt nàng rơi xuống từng giọt nặng trĩu, không ngừng gọi tên Trần Chiêu, nàng không thể tin chàng cứ vậy mà ra đi, tưởng chừng như tất cả mọi thứ giữa hai người sắp tan vào hư vô, một đi không trở lại. Mọi người thấy vậy ào lên muốn kéo nàng ra, vậy mà nàng không ngần ngại tạo thành kết giới, mọi người bị văng bật ra ngoài, không một ai có thể tới gần, đồng thời nàng không hề do dự truyền tu vi vừa khôi phục được cho Trần Chiêu, lòng thầm mong có thể khiến chàng tỉnh lại.

Nàng đã bất chấp hậu quả ra sao, cũng không nghe thấy mọi người đứng ngoài đang thét gào, trong lòng nàng chỉ còn lại người trước mắt, không biết như vậy đã bao lâu, sắc mặt nàng mỗi lúc mỗi nhợt nhạt, còn Trần Chiêu từ đầu đến cuối vẫn chẳng hề có bất kì phản ứng. Nàng không chịu từ bỏ, tận khi bên tai vang lên một âm thanh,

“Nguyệt Nhi, dừng lại, mau dừng lại.”

Nàng đột nhiên ngẩng đầu, thấy Trần Chiêu đã đứng trước mặt mình, dáng vẻ thư sinh vận một bộ y phục bừng tơ màu xanh, ánh mắt nhìn nàng ngập tràn thâm tình và lo lắng. Thất Nguyệt vui mừng tiến lên muốn trò chuyện, vậy mà chỉ xuyên qua thân thể chàng bắt được một mảnh hư vô.

“Cái này…”, lại cúi đầu nhìn xuống, Trần Chiêu vẫn nằm lẳng lặng ở đó với đôi mắt nhắm nghiền, còn trước mắt chỉ là một sợi hồn phách.

“Tại sao lại như thế…”, Thất Nguyệt vẫn còn muốn truyền thêm tiên lực cho chàng, Trần Chiêu vội vã cất tiếng ngăn lại,

“Nguyệt Nhi, vô dụng thôi, đừng khiến mình bị thương nữa, mau dừng lại.”

“Không, ta không muốn…”

“Dừng lại đi, nàng bình tĩnh một chút, Nguyệt Nhi!”

Nàng đột nhiên càng khóc to hơn, “Ta không muốn, chàng nói ta mặt dày cũng được, tự mình đa tình cũng thế, ta sống hơn mấy vạn năm, chưa từng trải qua cảm xúc mãnh liệt đến vậy, cho nên ta mới chẳng màng tự tôn làm tất cả những việc này, nhưng chàng xem ta là gì chứ, ngươi muốn ta đi là ta phải đi, muốn ta dừng ta phải dừng, rốt cuộc chàng xem ta là gì, nhất định phải cho ta một lí do!”

“Được…Ta thừa nhận, ta thích nàng, lý do này có đủ không?”

Ngay lập tức nàng sững sờ dừng lại, nàng vốn nghĩ chàng sẽ dùng một đống nguyên do để thuyết phục khiến nàng mất hết hy vọng, lại không ngờ chàng trực tiếp thừa nhận một câu trước nay chưa từng nói.

Trần Chiêu đi đến cạnh nàng, muốn đưa tay lau đi làn nước mắt, lại quên mất chính mình không thể chạm vào nàng, đành cô đơn buông thõng tay, thở dài thật sâu, chậm rãi nói: “Từ lần đầu gặp nàng, hình bóng nàng vẫn luôn hằn sâu trong tâm trí ta. Ta chưa từng nghĩa tới chúng ta sẽ gặp nhau lần nữa chứ nói gì đến việc hiểu nhau, sau đó cùng nhau hàn huyên dưới một mái hiên? Nàng từ một dấu chấm nhỏ, dần dần lan rộng, chiếm trọn lấy linh hồn ta.”

“Nhưng ta chẳng qua chỉ là kẻ phàm trần, lại có số mệnh như vậy, vốn dĩ không có tư cách lựa chọn tình cảm nam nữ. Hôm nay ta có thể thề non hẹn biển, tình nồng ý đậm với nàng, vậy còn ngày mai thì sao, nếu ngày mai ta chết đi, nàng sao có thể chịu nổi? Ta chẳng dám hy vọng xa vời vận mệnh sẽ đứng về phía ta, nên ta càng không cho phép nàng hy sinh bản thân để cứu ta.”

“Vậy sao chàng còn đuổi ta đi? Nếu ta cam tâm tình nguyện thì sao?”

“Nguyệt Nhi, ta không phải thánh nhân, ta cũng không chống cự được trước cám dỗ, nếu ta ích kỷ hơn một chút, xấu xa hơn một chút, ta hoàn toàn có thể chấp nhận tình cảm nàng dành cho ta, ta sẽ chẳng mất mát gì, nàng hiểu không? Nàng trước giờ sống ở thiên cung, cuộc sống quá đơn giản, suy nghĩ cũng thuần khiết, ta cùng lắm cũng chỉ là người tốt đầu tiên nàng gặp sau khi hạ phàm thôi, nàng nhận định ta dễ dàng như vậy, không thấy mình mạo hiểm quá rồi sao? Trên thế gian này, ngoài ta ra còn có rất nhiều người tốt, nàng có biết không?”

“Nhưng ta không cần bất cứ người nào khác!”

“Kiếp này ngắn ngủi, có thể gặp được nàng là trời xanh xót thương cho ta, trộm được ở bên nàng sớm chiều đã là hạnh phúc. Nước chảy mây trôi, nàng không được do dự mà phải đi tiếp dù chỉ một mình, năm tháng rộng dài, thương hải tang điền vốn chỉ là một giấc chiêm bao, không cần quá mức cố chấp vì ta, ta chỉ hy vọng nàng có thể vui vẻ như trước kia….”

Thất Nguyệt đã khóc đến mức mất tự chủ, hình dáng Trần Chiêu mờ dần cho đến khi biến mất không thấy đâu, giọng nói cũng ngày càng nhẹ hẫng.

“Đừng đi, chàng quay lại đây đi…”

Nàng cảm thấy bản thân như đang nằm mộng, ngày mai tỉnh giấc sẽ lại như thường, hạ phàm tìm Trần Chiêu chơi. Bình hoa trong phòng chàng cắm mấy nhành hoa đào, mùi hương thanh nhã thoang thoảng, chàng sẽ ngồi trên chiếc ghế gỗ đặt trước bình hoa, đánh đàn đọc thơ cho nàng nghe. Bọn họ sẽ cùng nhau uống rượu ngắm pháo hoa dưới ánh trăng, bốn phía rộn tiếng ve kêu, sao trời như những viên đá quý rải đầy khắp không trung, ngày ngày trôi qua bình yên tốt đẹp.

Đến khi nàng mở mắt lần nữa đã là sáng hôm sau, một buổi sớm tinh mơ, ánh mặt trời phá vỡ tầng mây xuyên qua khung cửa sổ, mịn màng như dải lụa ngũ sắc. Nàng khẽ nâng mi mắt chậm rãi ngồi dậy, tựa như đang suy tư nhìn ngó xung quanh, hoá ra nàng đã về lại Nguyệt cung, chỉ trong nháy mắt mà tựa như cách cả một đời đời, chẳng lẽ đó thật sự là một giấc mộng?

“Cuối cùng cũng tỉnh,” một giọng nói lười biếng truyền đến, cùng với tiếng bước chân, chỉ thấy Thỏ Ngọc và Ti Mệnh thong thả ung dung bước vào cửa, phong thái thần tiên thanh cao thoát tục.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi