Thẩm Tư Thanh sửa soạn một chút, rồi xách túi ra khỏi phòng, cô đặt vào tay Ngô Kỳ chiếc chìa khoá, nói: “Chìa khoá cửa.”
Một mùi thơm nhè nhẹ thoảng qua đầu mũi Ngô Kỳ. Anh nhận lấy chìa khoá, ánh mắt rơi xuống khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng của Thẩm Tư Thanh.
Ánh mắt của Ngô Kỳ quá mức thẳng thắn, Thẩm Tư Thanh bị nhìn chằm chằm nên có chút mất tự nhiên, cô lên tiếng: “Chúng ta đi thôi.”
Nghe thấy âm thanh, Ngô Kỳ mới phát giác ra việc mình đang làm, anh nhanh chóng rời mắt đi chỗ khác, sau đó đồng ý và đi về phía cửa.
Thành phố này tuy rằng mặt trời chói chang, nhưng nhiệt độ lại không quá cao, đi dạo ngoài trời có thể cảm nhận được hơi nóng, nhưng không khiến người bị bỏng rát. Chiếc ô trong tay Thẩm Tư Thanh đã được Ngô Kỳ đỡ lấy, hai người cùng sánh bước bên nhau. Cả hai đều đang có suy nghĩ riêng trong lòng, nên đã im lặng suốt cả đoạn đường.
Vừa lên xe bus, Thẩm Tư Thanh lập tức nhìn thấy dì Lý. Cô tươi cười chào hỏi, rồi ngồi cạnh dì Lý. Còn Ngô Kỳ thì ngồi phía trước Thẩm Tư Thanh.
Dì Lý nhìn chằm chằm vào Ngô Kỳ với đôi mắt sáng ngời, sau khi nhìn kỹ, bà mới ghé vào tai Thẩm Tư Thanh, nhỏ giọng hỏi: “Cậu ấy là ai thế?”
Thẩm Tư Thanh mỉm cười, cô không trả lời ngay mà hỏi ngược lại dì Lý: “Dì thấy vóc dáng của anh ấy và con trai dì có giống nhau không?”
Dì Lý vô cùng hài lòng, gật đầu, bà áp sát lại gần Thẩm Tư Thanh: “Nếu không nhìn mặt thì quả thực là giống hệt con trai dì.” Dứt lời lại nhẹ nhàng đẩy đẩy Thẩm Tư Thanh: “Con còn chưa trả lời câu hỏi của dì kìa.”
Thẩm Tư Thanh giải thích: “Là một người bạn của con, không mấy thân thiết, nhưng gần đây có việc nên mới thường xuyên liên lạc.”
Dì Lý hiểu ý gật đầu, bà ấy biết Thẩm Tư Thanh không bao giờ nói dối.
Trên đường đi, Thẩm Tư Thanh đều nói chuyện với dì Lý, còn Ngô Kỳ thì cúi đầu nhìn xuống điện thoại, có vẻ rất chuyên tâm.
Họ xuống xe bus trong trung tâm thành phố, Ngô Kỳ tự mình cầm ô, Thẩm Tư Thanh và dì Lý thì đi chung ô với nhau. Ngô Kỳ nhìn hai người đang không ngừng cười trước mặt mình, đột nhiên cũng cảm thấy vui vẻ một cách khó hiểu.
Dì Lý đưa Thẩm Tư Thanh vào một cửa hàng quần áo trên tầng hai của trung tâm thương mại, Ngô Kỳ theo sau. Sau khi vào cửa hàng, một nhân viên ra đón tiếp đồng thời đón lấy ô trên tay của dì Lỳ và Ngô Kỳ.
Vì dì Lý là khách quen nên nữ nhân viên rất nhiệt tình giới thiệu sản phẩm mới trong cửa hàng cho bà ấy. Dì Lý chỉ vào mấy bộ quần áo mà lần trước nhân viên bán hàng đã giúp bà giữ lại, Thẩm Tư Thanh lập tức quay đầu về phía Ngô Kỳ, hỏi anh: “Anh thử giúp một chút nhé?”
Ngô Kỳ gật đầu, nhận lấy quần áo trên tay nữ nhân viên rồi bước vào phòng thay đồ. Anh cởi dây buộc chiếc áo ngủ của mình ra, sau khi cởi, cả cơ thể phơi bày trong không khí.
Có tiếng gõ cửa ngoài phòng thay đồ, Ngô Kỳ nghe thấy giọng của Thẩm Tư Thanh vọng vào: “Tôi chọn giúp anh vài chiếc sơ mi, anh chọn cái nào mình thích rồi mặc bên trong nhé.”
Cánh cửa lập tức mở ra, cơ thể của Ngô Kỳ bất ngờ lọt vào tầm mắt của Thẩm Tư Thanh, khiến cô sững sờ.
Ngô Kỳ vươn tay cầm lấy quần áo trên tay Thẩm Tư Thanh, anh nhìn cô một giây, không thấy cô có ý định rời đi, đột nhiên anh hỏi: “Cô muốn chọn giúp tôi sao?”
Môi của Thẩm Tư Thanh mấp máy, nhưng não bộ lại chẳng phản ứng lại, vì vậy trước khi kịp lên tiếng, cô đã bị Ngô Kỳ kéo vào phòng thay đồ, sau đó luồng ánh sáng bị cô lập, cửa đã đóng lại.
Vì không có sự chuẩn bị, nên Thẩm Tư Thanh không kịp đứng vững và ngã vào người Ngô Kỳ. Tay phải của cô choàng lên cổ anh, nhưng lại chẳng có bất kỳ phản ứng nào, còn tay trái thì đặt trên ngực anh. Hơi thở của cả hai lập tức hoàn vào là một.
Có một phòng vệ sinh trong phòng thay đồ, nên căn phòng càng trở nên chật chội để chứa được hai người. Ngô Kỳ đỏ lựng từ tai cho đến chân, làn da trên cơ thể anh đã biến thành màu hồng.
Thẩm Tư Thanh nhìn phản ứng quá rõ ràng của Ngô Kỳ, cô không biết phải nhìn anh thế nào, cuối cùng cũng phát giác và nhấc tay ra khỏi người anh. Không ngờ, bàn tay của Ngô Kỳ lại đột ngột giữ lấy eo cô, trong lúc Thẩm Tư Thanh chưa kịp chú ý, anh đã dùng lực ấn cô về phía trước.
Cô đau đớn khẽ kêu lên một tiếng, vì đầu cũng đang bị tay của Ngô Kỳ siết chặt nên chóp mũi bị đập vào ngực anh. Do không thở được, Thẩm Tư Thanh chật vật ngẩng đầu, Ngô Kỳ cũng đang ngẩng lên, khiến Thẩm Tư Thanh lại càng nhìn rõ hơn yết hầu đang chuyển động trên cổ anh, anh nói: “Thẩm Tư Thanh, đừng cử động, có được không?”
Thẩm Tư Thanh hoàn toàn không dám cử động. Mặc dù cách lớp vải quần áo, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ cao trên cơ thể Ngô Kỳ. Không ai trong hai người cử động nữa. Nếu không phải nhìn thấy yết hầu của Ngô Kỳ đang không ngừng cuộn thì có lẽ Thẩm Tư Thanh đã tưởng rằng anh ngủ rồi cơ.
Tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên, Thẩm Tư Thanh cảm thấy sự gò ép trên eo biến mất, cô nhanh chóng đứng thẳng người dậy, giữ khoảng cách xa nhất với Ngô Kỳ. Cô muốn mở cửa đi ra ngoài, nhưng lại nghe thấy tiếng của dì Lý và nhân viên bán hàng, là dì Lý đang tìm cô.
Đột nhiên Thẩm Tư Thanh cảm thấy rất bối rối. Nếu cô ra ngoài bây giờ, rồi bị người ta nhìn thấy thì có nói thế nào cũng chẳng giải thích nổi. Cô có chút đau đầu, khẽ quay sang nhìn lén Ngô Kỳ, phát hiện làn da anh đã trở lại bình thường.
Đột nhiên Ngô Kỳ cũng nhìn sang Thẩm Tư Thanh, ánh mắt hai người cứ thế chạm nhau. Đôi mắt của Ngô Kỳ trông rất mệt mỏi, như thể anh vừa trải qua một thảm hoạ nào đó vậy. Anh như một đứa trẻ nhìn Thẩm Tư Thanh, trong mắt tràn ngập sự tự tin. Khiến nhịp tim cô đột nhiên tăng vọt, mỗi lúc đập một nhanh.
Ngô Kỳ chớp chớp mắt, vì anh nghe thấy tiếng tim đập của Thẩm Tư Thanh.