Thẩm Tư Thanh đứng tại chỗ khoảng nửa phút, cô nghe thấy tiếng chuông vẫn đang kêu, bèn bước vào phòng của Ngô Kỳ. Cô thấy điện thoại trên bàn đang sáng nên đi tới tắt báo thức đi.
Ngô Kỳ nằm nghiêng trên giường, nhắm chặt mắt và không có dấu hiệu tỉnh dậy. Không biết vì lý do gì mà phòng của Ngô Kỳ rất ấm, trong không khí thoang thoảng mùi hương nhàn nhạt. Thẩm Tư Thanh cẩn thật hít ngửi, mùi thơm mỗi lúc một nồng hơn.
Gió nhẹ từ cửa sổ thổi qua khiến tấm rèm trắng tung bay, trái tim của Thẩm Tư Thanh cũng theo đó đung đưa. Cô đến gần giường, ngồi xổm bên giường, yên lặng nhìn Ngô Kỳ, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực, vừa sợ Ngô Kỳ đột ngột tỉnh dậy, lại vừa bị dẫn dắt bởi một luồng cảm xúc kỳ quái.
Cô quan sát hàng lông mày rậm rạp của Ngô Kỳ, đôi mắt có lông mi vừa dài vừa thanh mảnh, sống mũi cao thẳng, đôi môi hồng hào… Thẩm Tư Thanh cẩn thận nhìn từng sợi lông tơ trên mặt anh, làn da anh rất đẹp, trắng đến mức xuyên thấu.
Thẩm Tư Thanh vươn ngón tay ra, chạm vào mặt Ngô Kỳ. Ngô Kỳ đang ngủ, anh cau mày một cái, thấy vậy, cô vội vàng thu tay vê như bị bỏng.
Không biết đã ngắm bao lâu, nhưng Thẩm Tư Thanh thực sự không muốn rời đi. Trong môi trường yên tĩnh như vậy, con người cũng lặng yên, khiến cô chìm vào mê đắm, không nỡ rời.
….
Gió mát vươn ngón tay băng giá của mình leo lên người cô, khiến Thẩm Tư Thanh lấy lại tỉnh táo. Khi mở mắt ra, cả căn phòng tối om, ngoại trừ một ánh đèn mờ nhạt bên ngoài chiếu vào tấm kính cửa sổ gần như vô hình. Tiếng mưa vẫn đang tiếp tục.
Thẩm Tư Thanh vô thức nhìn vào chiếc giường, Ngô Kỳ đã đi rồi. Trên người cô đang đắp chăn của anh, khiến nỗi cô đơn lập tức tác động một cách mạnh mẽ lên cô.
Thẩm Tư Thanh muốn đứng dậy, nhưng hai chân tê dại, một lúc sau vẫn chẳng đứng lên nổi. Cánh cửa không biết được mơ ra từ lúc nào, luồng ánh sáng dịu nhẹ tràn vào, chiếu lên cơ thể Thẩm Tư Thanh, soi sáng cả trái tim cô.
Ngô Kỳ bước vào và bật đèn lên. Sau khi nhìn rõ tình hình, anh ngồi xổm xuống, đưa tay trái giữ lấy mắt cá chân của Thẩm Tư Thanh, tay phải nhẹ nhàng xoa chân cho cô.
Thẩm Tư Thanh không lên tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Ngô Kỳ, vẻ mặt cô rất bình tĩnh, nhưng nội tâm lại đang điên cuồng gợn sóng. Hàng ngàn, hàng vạn suy nghĩ chạy đua trong đầu cô, đột nhiên cô cảm thấy kích động, muốn hỏi rất nhiều câu hỏi, liên quan đến Ngô Kỳ. Cô rời ánh mắt đi chỗ khác, cụp mắt xuống, nghiến chặt hàm răng. Cuối cùng vẫn kiềm chế được.
Khi còn nhỏ, mẹ cô luôn nhìn chằm chằm cô bằng ánh mắt thương hại, cảm thấy cô quá bình tĩnh và nhạy cảm, thiếu ý chí và thiếu cứng rắn mà một đứa trẻ cần phải có.
Hai chân từ từ lấy lại được cảm giác, Thẩm Tư Thanh nói cảm ơn với Ngô Kỳ bằng giọng điệu vô cùng bình tĩnh, sau đó đứng dậy ra khỏi phòng mà không nói với anh bất cứ câu nào. Dường như hơi ấm trong phòng cũng theo cô ra ngoài, khiến bên trong hoàn toàn chìm vào cái lạnh của đêm mưa.
Ánh mắt Ngô Kỳ trở nên trống trải, một lúc lâu sau anh mới đứng dậy. Anh cúi đầu, trong lòng xuất hiện một cảm giác như mất đi sức lực. Anh nghĩ điều gì đó trong đầu, rồi bước ra ngoài. Tại bàn ăn, Thẩm Tư Thanh đang ăn cơm, trên bàn có cháo đã được anh chuẩn bị sẵn.
……
Nửa đêm, Ngô Kỳ lại tỉnh dậy. Đây đã là lần tỉnh thứ ba rồi, vì ngoài trời mưa mỗi lúc một nặng hạt, khiến anh chẳng thể ngủ được vì ồn ào. Anh dụi dụi đôi mắt đau nhức của mình, ngồi dậy mở điện thoại lên.
Có những chấm đỏ trong bảng tin nhân trên Wechat, nhìn thấy là ảnh đại diện của Lưu Phỉ, bèn nhấp mở, anh thấy ảnh mà Lưu Phỉ chụp cho bạn gái, là một tấm ảnh chụp bóng lưng cô ta.
Ngô Kỷ nở nụ cười mỉa mai. Cả một ngày rồi, Lưu Phỉ không tìm anh, quả nhiên là ở bên cạnh người phụ nữ của anh ta rồi. Anh ném điện thoại xuống giường, ngả đầu lên đầu giường. Sau khi ngồi như vậy một lúc, lại đứng dậy, ra khỏi phòng.
Bất ngờ là, ngoài phòng khách đang bật ngọn đèn nhỏ. Anh nhìn quanh một lượt nhưng không thấy ai. Ánh mắt liền rơi vào phòng làm việc. Cửa phòng làm việc đóng chặt, Ngô Kỳ do dự một lúc, sau đó gõ cửa.
Thẩm Tư Thanh mở cửa, nhìn thấy Ngô Kỳ với vẻ mặt mệt mỏi.
“Vẫn chưa ngủ sao?” Ngô Kỳ hỏi. Do không được nghỉ ngơi tốt nên giọng anh hơi khàn và trầm.
Có lẽ là vì giọng nói của Ngô Kỳ lúc này khác hoàn toàn so với ban ngày nên Thẩm Tư Thanh cảm thấy có chút bất an vô cớ. Cô ngước mắt lên nhìn Ngô Kỳ, thì thấy anh đang chăm chú nhìn mình, ánh mắt như không đáy, không còn vẻ trầm lặng yên tĩnh quen thuộc nữa, mà trông như một loài động vật ẩn nấp trong đêm và sẽ giáng cho bạn một đòn chí mạng nếu bạn không cẩn thận chú ý.
Kiểu ánh mắt này khiến Thẩm Tư Thanh có chút lo lắng, cô dời tầm mắt, lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Mưa, không ngủ được.”
Vì cô nói quá nhỏ, lại nói nhanh, nên hình như Ngô Kỳ không nghe thấy, anh hỏi lại: “Tôi nghe không rõ.”
Âm thanh này mang một cảm giác áp bức trời sinh. Nỗi sợ hãi trong khách sạn hôm ấy đột nhiên lại trở lại. Thẩm Tư Thanh không lên tiếng, cô nắm chặt chiếc điện thoại trong lòng bàn tay.
Ngô Kỳ cúi đầu nhìn Thẩm Tư Thanh, lúc này mới để ý thấy cô nhỏ nhắn, mỏng manh cỡ nào. Mắt anh lại rơi vào eo Thẩm Tư Thanh, đột nhiên nhớ lại những gì đã xảy ra trong phòng thử đồ sáng nay.
Vì cả hai đang đứng quá gần, khiến mùi sữa tắm trên người Thẩm Tư Thanh cứ thế bủa vây lấy Ngô Kỳ. Hai mắt anh tối sầm, một giây tiếp theo, anh lùi lại vài bước, rời khỏi phòng làm việc, đứng gần nguồn sáng trong phòng khách, rồi nói: “Mưa mãi không ngừng, tôi không ngủ được, ra ngoài uống nước thì thấy đèn phòng khách vẫn sáng.”
Khoảnh khắc Ngô Kỳ rời đi, cuối cùng thì cơ thể Thẩm Tư Thanh cũng có thể thả lỏng. Cô nói: “Tôi cũng không ngủ được, nên muốn hoàn thành nốt công việc.”
Ngô Kỳ gật đầu: “Vậy tôi đi uống nước đây, cô ngủ sớm một chút.”
Thẩm Tư Thanh gật đầu, khi thấy Ngô Kỳ quay người rời đi, mới trở lại phòng việc. Sau khi đóng cửa lại, Thẩm Tư Thanh thở phào một hơi thật dài. Thật ra cô rất sợ có đàn ông sống trong nhà, nếu không vì có ấn tượng với Ngô Kỳ thì bất luận thế nào cô cũng đã đuổi anh ra khỏi nhà ngay từ hôm qua rồi.