Chớp mắt đã đến ngày làm việc cuối cùng của Ngô Kỳ. Sáng sớm hôm nay, Thẩm Tư Thanh và anh thức dậy cùng một lúc. Hai người ra khỏi phòng thì gặp nhau ở phòng khách.
Thẩm Tư Thanh ngẩng đầu, nhìn Ngô Kỳ bằng đôi mắt tỉnh táo, nhẹ nhàng nói: “Chào buổi sáng.”
Ngô Kỳ chỉ gật đầu, sau đó nhìn thoáng qua phòng tắm: “Cô dùng trước đi.”
Thẩm Tư Thanh nói cảm ơn, sau đó vào phòng tắm, đóng cửa lại.
Bên ngoài, mặt trời đã bắt đầu ló dạng, như đang chơi trò trốn tìm, ẩn nấp dưới núi rất lâu mới chịu nhô cao. Ngô Kỳ đứng trong phòng khách, kéo rèm cửa ra, nhìn chằm chằm vào mặt trời màu đỏ cam trên nền trời qua cửa sổ, nhìn nó từ từ lên cao như miếng sắt nung đỏ vừa lấy ra khỏi lò.
Thẩm Tư Thanh ra khỏi phòng tắm, nhưng lại đứng ở cửa không hề nhúc nhích. Ngô Kỳ quay đầu lại nhìn cô, Thẩm Tư Thanh im lặng, quay người rời đi.
Căn nhà khi nói là rộng rãi thì cả hai luôn đụng phải nhau. Nhưng nếu nói là nhỏ thì cả buổi sáng cả hai lại chẳng có lúc nào ở chung cùng một không gian.
Đó là một ngày bình lặng như thường lệ, như thể sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra. Chỉ là Thẩm Tư Thanh không ăn sáng. Ra khỏi phòng, cô bước tới cửa rồi nói với Ngô Kỳ: “Trưa nay tôi không về đâu, tối nay chúng ta cùng ăn cơm nhé.”
Đến khi cánh cửa đóng lại, Ngô Kỳ mới thở dài một hơi. Anh lại mở điện thoại đặt thêm đồ ăn, sau đó về phòng thu dọn đồ đạc. Nhìn lọ kem dưỡng tay trên bàn của Thẩm Tư Thanh, Ngô Kỳ cầm nó lên nhìn một lúc, rồi lại đặt về vị trí cũ.
Anh cố gắng khôi phục căng phòng về lại trạng thái như trước khi mình chuyển vào. Sau khi làm xong, anh đóng cửa sổ, kéo rèm cửa, vào khoảnh khắc ánh sáng mờ đi, thì ánh mắt Ngô Kỳ cũng trở nên tối sầm. Trái tim anh như lạc vào vùng hoang vu trong đêm sâu và bị bao vây bởi bóng tối trống rỗng vô tận.
Anh cảm thấy mình bắt buộc phải làm điều gì đó, nếu không trái tim sẽ chẳng bao giờ quay trở lại với cơ thể này nữa. Nhưng rốt cuộc là làm gì bây giờ? Anh không thể tìm ra manh mối.
Trong vô thức, Ngô Kỳ đã đi xuống lầu dưới của khu nhà. Ánh mặt trời không ngừng chiếu rõ vạn vật, mồ hôi túa ra trên trán anh, sau đó chảy xuống khuôn mặt đầy rẫy suy tư. Anh đi đi lại lại tại khu nhà. Trong khu chung cư vắng vẻ, chỉ có mình anh cùng mặt trời thiêu đốt.
Mồ hôi ướt đẫm mái tóc, anh gần như không thể mở nổi mắt, cơ thể như muốn bốc cháy, cổ họng khô đến mức chẳng thể phát ra âm thanh. Anh không biết mình đã vào nhà bằng cách nào, chỉ cảm thấy toàn thân như sụp đổ, đầu óc muốn nổ tung, thậm chí chẳng còn sức để đứng vững.
Ngô Kỳ ngồi dựa vào tường, bức tường lạnh lẽo giống như một liều thuốc giải khiến anh chẳng muốn di chuyển. Về vấn đề đó, anh đã có câu trả lời, anh muốn nói sự thật với Thẩm Tư Thanh.
Sau đó rơi vào hôn mê.
……
Một âm thanh rất ồn không ngừng khoan thẳng vào tai. Ngô Kỳ cố gắng hết sức mở mí mắt của mình ra. Cứ thế cho đến khi ý thức tách khỏi đại não, Ngô Kỳ mới nhận ra rằng đó là tiếng chuông điện thoại đang kêu liên hồi.
Cổ họng anh như muốn nứt ra, cơn đau liên tục phân tán, chạy dọc khắp các dây thần kinh. Anh nuốt nước miếng, hy vọng nó sẽ giúp mình thoải mái hơn một chút, nhưng trong miệng lại chẳng có giọt nước nào cả.
Trong bóng tối, điện thoại phát ra luồng ánh sáng trắng. Cuối cùng, Ngô Kỳ cũng chạm được vào điện thoại trên mặt đất. Thấy đó là Lưu Phỉ, bèn trả lời.
“Nửa tháng rồi đó, vừa hay tôi và Lưu Thuý muốn về một chuyến, bây giờ đang làm thủ tục, có lẽ khoảng năm, sáu giờ sáng mai sẽ đến nơi, đợi chúng tôi về rồi cùng ăn cơm nhé.” Lưu Phỉ nói.
Ngô Kỳ đáp lại một tiếng bằng giọng mũi, rồi dập máy. Giống như người bị bệnh nặng nhiều năm, toàn thân anh chẳng có nổi chút sức lực. Anh liếc nhìn thời gian trên điện thoại, đã bảy giờ rồi. Thẩm Tư Thanh nói sẽ về ăn tối, nhưng hiện tại anh lại không thể đứng dậy.
Cơ thể anh rất khó chịu, miệng đắng ngắt, trong tai như luôn có giọng nói. Anh nửa ngồi nửa nằm dưới nền đất, đến khi trời sáng từ lúc nào cũng không hay.
Cả một đêm, Thẩm Tư Thanh đã không về nhà.
Bốn rưỡi sáng, Lưu Phỉ gửi tin nhắn tới: “Bọn tôi đến rồi.”
Năm rưỡi, Ngô Kỳ nhận được cuộc gọi từ Lưu Phỉ.
“Cậu đang ở đâu? Để bọn tôi tới đón. Có đang ngủ cũng phải dậy cho tôi.” Giọng nói của Lưu Phỉ nhẹ nhàng như sợi lông.
Lần đầu tiên, Ngô Kỳ cảm thấy thực ra giọng của Lưu Phỉ vô cùng dễ nghe. Anh mở miệng, nhưng không có bất cứ âm thanh nào phát ra. Cổ họng hoàn toàn khản đặc. Anh dập máy, rồi gửi địa chỉ cho Lưu Phỉ, sau đó nhắm mắt lại, muốn cố gắng giữ chút sức để lát nữa còn mở cửa.
Vì đã đến đây một lần, nên Lưu Phỉ có mặt rất nhanh. Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Ngô Kỳ chống hai tay xuống đất, vùng vẫy một hồi sau đó đứng dậy vặn tay nắm cửa, mở cửa.
Thời điểm người bên ngoài nhìn thấy Ngô Kỳ, cô gái đi trước lập tức cất giọng: “Trời ơi, da của anh!”
Vì ánh sáng mờ ảo, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy sắc da vàng vọt của Ngô Kỳ đang đỏ ửng và lan ra khắp khuôn mặt.
Lưu Phỉ lập tức nói: “Bị cháy nắng à?”
Anh ta nhận thấy tình trạng của Ngô Kỳ không được tốt, nên những gì đang muốn hỏi đành giữ lại trong lòng, rồi nhanh chóng tiến lên đỡ lấy Ngô Kỳ.
Ngô Kỳ cũng dồn hết sức của người mình lên người Lưu Phỉ, hai hàng lông mày nhíu chặt.