TRĂNG TỎ HÒA SƯƠNG TRONG

Thẩm Tư Thanh nhìn chằm chằm vào những màu sắc tươi sáng này, trong khi ngắm nhìn, đôi mắt cô dần trở nên mờ ảo. Đến khi nước mắt từ khóe mắt rơi xuống khuôn mặt, lúc này cô mới hoàn hồn trở lại.

Trong lồng ngực có một luồng khí nén, chẳng thể giải tỏa cũng chẳng thể thoát ra ngoài. Cô hít thở có chút khó chịu, kèm theo đó là tiếng khóc đứt quãng vang vọng trong căn nhà. Nỗi tương tư vốn đã bị chôn vùi rất sâu, cuối cùng đã như men rượu xâm chiếm lấy da, tóc, tim, phổi và các dây thần kinh trên cơ thể, hơn nữa mỗi lúc một trở nên mãnh liệt hơn.

Trời tối dần và tiếng khóc cũng dần yếu ớt. Thẩm Tư Thanh đang nằm bò trên nền gạch lạnh lẽo, nhiệt lộ ấy khiến làn da áp dưới đất mất đi cảm giác, làm não bộ của cô tỉnh táo lạ thường. Một sự thật không thể chối cãi đó là công việc của Ngô Kỳ khiến cô và anh chẳng thể có kết quả.

Cô không nên thích Ngô Kỳ, tại sao cô lại thích Ngô Kỳ được chứ? Nghĩ đến đó, nước mắt lại chẳng tự chủ được mà trào ra. Thẩm Tư Thanh lau nước mắt, đứng dậy khỏi mặt đất, loạng choạng ngã xuống ghế sofa. Cô nhắm chặt mắt, giữa đầu óc và trái tim đang nảy sinh tranh chấp.

Đến khi mọi ngôi nhà bên ngoài đều đã sáng đèn, Thẩm Tư Thanh mới ngồi dậy trong bóng tối, đi vào phòng, bật đèn và lấy ra mảnh giấy trong ngăn kéo mà Ngô Kỳ để lại. Thẩm Tư Thanh chỉ nhìn vào dãy số được viết bên trên và không làm bất cứ điều gì khác.

Nước mắt cứ thế rơi lã chã xuống mặt giấy, sau đó từ từ lịm đi. Thẩm Tư Thanh ngồi trên sàn nhà, ôm chặt lấy cơ thể. Cô do dự rất lâu, cuối cùng lấy điện thoại ra và mất mười phút đồng hồ mới bấm được dãy số đó lên điện thoại. Cô chỉ nhìn chằm chằm vào nút gọi đi, cơ thể như mất kiểm soát, không thể cử động.

Một lúc sau, màn hình mờ dần, rồi lại sáng lên. Chu kỳ cứ thế lặp đi lặp lại. Cứ thế cho đến khi điện thoại có thông báo nhắc nhở pin yếu mà giao diện màn hình vẫn không thay đổi.

Một đợt rung đột ngột truyền đến, đôi lông mi của Thẩm Tư Thanh run lên, tiêu điểm trong mắt chậm rãi khôi phục, như người vừa mới tỉnh dậy sau một trăm năm ngủ say vậy. Cô nhìn thông báo trên điện thoại, đó là tin nhắn Wechat của Tiểu Diêu.

Cô nhấp vào đọc, Tiểu Diêu nói: “Chị! Em và anh ấy đã hẹn hò rồi!!! Em muốn rút lại những gì mình đã nói, à, à, em muốn rút lại câu nói đó, hoá ra là có cách chị ạ! Chỉ cần đối phương không thực sự dứt khoát từ chối chị, thì chắc chắn sẽ có cách! Vậy nên, chị à, nếu chị rất nhớ người đàn ông ấy, thì không bằng thử tìm cách liên lạc với anh ấy xem! Em chúc chị thành công!”

Đột nhiên Thẩm Tư Thanh mỉm cười, đôi mắt lại ươn ướt. Cô nhìn dòng chữ cuối cùng trong tin nhắn của Tiểu Diêu rồi khóc, nhưng nụ cười đã tràn ngập trong mắt. Những lời nói này dường như trở thành sức mạnh và sau một tiếng đồng hồ thì cuộc gọi này đã được thực hiện.

Đầu dây bên kia lập tức kết nối.

“Alo?” Một giọng nam trầm thấp, có chút khàn khàn truyền đến.

Chỉ vừa nghe thấy âm thanh quen thuộc này thì trái tim của Thẩm Tư Thanh đã lập tức đập như trống gõ.

“Năm mươi vạn, mua anh hai mươi bốn giờ!” Cô dứt lời liền cúp máy, tay cầm điện thoại run rẩy, tiếng tim đập thình thịch xuyên qua lồng ngực, phát ra âm thanh lớn nhất trong cuộc đời giữa không gian tĩnh mịch.

Sự chờ đợi luôn vô cùng đau đớn, khi màn đêm rơi vào thời khắc đen tối nhất, dưới sự thay đổi của thời gian, màn đêm ấy dần dần xa rời bầu trời. Trời đã sáng, nhưng Thẩm Tư Thanh chẳng đợi được bất cứ điều gì. Không đợi được cuộc gọi lại và người cô muốn gặp cũng chẳng xuất hiện.

Cô co người trên ghế sofa, cơ thể lạnh lẽ cứng đờ, dường như bóng tối trong đôi mắt đờ đẫn đã biến mất do có ánh sáng chiếu tới.

  ……

Khi Ngô Kỳ mở cửa, hương thơm của rượu trái cây đã xông thẳng vào mũi anh. Anh nhìn người ngồi bên bàn ăn, thấy cô sụt cân rõ rệt.

Thẩm Tư Thanh bối rối nhìn Ngô Kỳ đứng ở cửa, khoé miệng nở nụ cười: “Bây giờ là ban ngày, sao anh lại đến đây?”

Cô lại tự nhủ: “Hoá ra không chỉ ngủ mới nằm mơ, mà uống say cũng có thể.” Vừa nói, cô vừa ném chai rượu cuối cùng ra, mấy chai rượu rỗng va chạm vào nhau tạo nên âm thanh khiến người ta tưởng rằng nó sẽ vỡ ngay lập tức.

Ngô Kỳ bước tới, ngồi bên cạnh Thẩm Tư Thanh, nhìn thấy trên bàn có một chiếc thẻ ngân hàng. Anh lặn lội tới đây, áo khoác vẫn mang theo độ lạnh của gió, nhưng cơ thể lại nóng rực. 

Đột nhiên có thứ gì đó vô cùng mềm mại phủ lên môi khiến Ngô Kỳ có chút choáng ngợp. Anh nhẹ nhàng đẩy Thẩm Tư Thanh: “Đừng làm vậy.”

Âm thanh chát chúa của chiếc ghế bị kéo lê dưới nền gạch tan biến trong không gian như thiêu như đốt. Nhiệt độ tăng nhanh đột ngột, không khí mỗi lúc một loãng.

  ……

Thấy hơi thở của Thẩm Tư Thanh đã lắng xuống, Ngô Kỳ mới đỡ lấy vai cô, để cô ngồi xuống ghế, còn mình thì đi rót cho cô một cốc nước.

Thẩm Tư Thanh mở to đôi mắt nhìn Ngô Kỳ. Anh cẩn thận đút nước cho cô, sau đó đặt cốc xuống rồi bế cô lên, đi vào phòng, đặt cô xuống giường.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi