TRANG VIÊN DỤC VỌNG

Đến tận bây giờ cô vẫn mơ thấy giấc mộng đó.

Cô mơ thấy họ ở trong một tầng hầm. Còn tại sao lại là họ – đây vẫn là một bí ẩn mà Lily Flett, nay đã là phu nhân Anderson vẫn không giải thích được.

Từ khi có ký ức đến nay, cô luôn sống trong tu viện ở quận German. Nơi ấy nhận rất nhiều bé gái mồ côi không cha không mẹ, các bé gái được chăm sóc chu đáo, đồng thời được đọc sách viết chữ. Đó là một đại gia đình ấm áp, nữ tu viện trưởng Martin thường nói, không phải bé gái nào cũng được may mắn như vậy, các bé mồ côi ở đây có thể ăn no mặc ấm hoàn toàn là do một nhà từ thiện hào phóng giúp đỡ. Mỗi năm vào dịp năm mới, các cô bé sẽ viết thư cám ơn quý ngài kia, nhưng các cô chưa bao giờ được hồi âm, cho đến khi Lily Flett mười tám tuổi rời khỏi tu viện, cô vẫn chưa từng gặp qua người hảo tâm trong lời đồn kia.

Từ năm mười tuổi, Lily Flett bắt đầu liên tục mơ thấy nơi đó. Chỗ đó rất lộn xộn và âm u, chỉ có một luồng sáng duy nhất xuyên qua theo song sắt, kỳ quái là, cô không hề cảm thấy sợ hãi. Thậm chí Lily còn nghe thấy tiếng cười, là tiếng cười của cô, cũng có tiếng cười không phải của cô. Dường như cô đang đuổi theo ai đó, là một cậu bé, cậu bé kia thích nắm tóc cô, luôn bắt nạt cô như vậy, khi hai người chơi đuổi bắt, có người sẽ ngăn cản họ, sau đó cô được một người khác bế lên.

Lily nhìn thấy hắn có mái tóc vàng rũ xuống, hàng mi hẹp dài, cặp mắt màu xanh biếc như ngọc bích phương đông, hoặc như màu xanh của mầm non đâm chồi vào mùa xuân. Cái ôm của hắn cực kỳ ấm áp, khiến cô vừa cảm thấy quen thuộc vừa quyến luyến.

Lily Flett kể với các nữ tu về giấc mơ của cô, nhưng không ai xem đây là chuyện gì to tát. Mọi người trong tu viện không có người thân, các cô sẽ không tự chủ sinh ra vài tưởng tượng kỳ ảo, phần lớn nghe qua chỉ cười trừ mà thôi. Vì vậy, Lily chỉ có thể giấu kín chuyện này sâu trong đáy lòng, dần dần, theo thời gian trôi đi, cô cũng cho rằng đó chỉ là ảo mộng viễn vông trong đời sống hiu quạnh của một thiếu nữ mà thôi.

Cho đến đêm trước khi cô rời khỏi tu viện, nữ tu Martin nói cho cô biết một bí mật – Cô có một người chị.

“Vậy bây giờ chị ấy đang ở đâu?” Lily Flett ngồi đối diện. Cô có ngoại hình thanh tú đoan trang và có mái tóc vàng óng ánh như vàng lá, nhưng cô không để ý đến nó chút nào, đối với cô, trí tuệ của một cô gái quan trọng hơn vẻ ngoài, mặc dù các cô gái khác không dám gật bừa đồng ý với cô.

Lily không ngờ cô còn có người thân! Mà điều làm cô khó hiểu là, tại sao nữ tu lại giấu giếm chuyện này, còn nữa, người chị gái ruột thịt kia đang ở đâu, sao hai chị em cô lại bị tách ra?

Nữ tu lớn tuổi nhớ lại: “Đó là cô gái xinh đẹp nhất mà sơ từng gặp, cô ấy có mái tóc vàng giống hệt con, tất cả mọi người khó có thể quên được vẻ đẹp của cô ấy. Nhưng khi sơ vừa nhìn thấy cô ấy liền sinh ra cảm giác không lành…”

Theo lời kể của nữ tu, Lily biết về Emma Flett. Rốt cuộc Lily cũng biết tại sao họ chưa bao giờ nhắc đến sự tồn tại của người chị này – Emma Flett không bị đưa vào tu viện như cô mà bị giam trong một bệnh viện tâm thần. Thoạt nhìn Emma như một thiên sứ, nhưng hành vi của cô lại khiến người ta hoảng sợ, cô đâm bị thương người phụ trách trông coi cô, thậm chí dụ dỗ bác sĩ của cô.

“Thế là cô ta mang thai, khi sơ muốn cô ấy nói tên người cha, cô ta không đáp được, vì chính cô ấy cũng không nhớ chính xác là bao nhiêu…” Nữ tu hơi khó mở miệng về vấn đề này, bà lắc đầu, đau lòng nói: “Mùa đông năm đó, cô ấy sinh con…”

Lúc nữ tu Martin mở cửa ra, bà nhìn thấy cô gái xinh đẹp bỏ đứa bé mới sinh vào cái chậu đầy nước. Khi trông thấy họ, cô nâng mặt nở nụ cười ngọt ngào mà lại điên cuồng, giống như ma vương ra oai với nô bộc của Thượng Đế.

“Cô ấy trả thù chúng ta.” Hai tay nữ tu hơi run, bà hơi kích động nói: “Cô ấy chế nhạo chúng ta. Sơ chưa bao giờ thấy một người đáng sợ như vậy, vì để làm nhục chúng ta mà tự tay giết chết một đứa trẻ vô tội, còn là ruột thịt của cô ấy, ôi…”

Bởi vì giết hại con mình, Emma Flett bị coi là ma nữ tà ác, dù cô bị tâm thần cũng không tránh được bị trừng phạt. Cô bị giam vào ngục, không lâu sau sẽ bị đưa lên giá treo cổ. Họ vốn nghĩ đây là kết thúc rồi, nhưng không.

Tham trưởng tống giam Emma ngụy tạo bằng chứng cho cô, mà ở tòa án, diễn xuất đầy tình cảm của Emma khiến thẩm phán đồng tình, cuối cùng cô được phán vô tội thả ra. Không chỉ vậy, cô không cần quay lại bệnh viện, cô hoàn toàn thắng lợi. Lần cuối cùng nữ tu Martin nhìn thấy Emma Flett, cô đã hoàn toàn lột xác, trở thành tình nhân của tham trưởng. Không lâu sau, nghe nói cô đi Luân Đôn, lại trở thành tình nhân của một quý tộc quyền thế. Từ đó về sau, họ không còn nghe bất kỳ tin tức gì về cô.

Sau đó Lily Flett rời khỏi tu viện, qua người giới thiệu, cô tìm được công việc giáo viên dạy kèm. Thẳng thắn mà nói, cô luôn là người may mắn trong số các cô gái, đương nhiên việc này có liên quan đến sự ưu tú của cô, nhưng vào thời đó, một cô gái mồ côi không nơi nương tựa muốn tự lực cánh sinh không phải là chuyện dễ. Thế nhưng từ đó đến giờ, Lily Flett chưa từng gặp việc gì khó khăn, khi cô gặp phiền phức, phiền phức sẽ được giải quyết dễ dàng, giống như có ai đó trong bóng tối luôn giúp đỡ cô.

Là Thượng Đế, Lily yêu dấu. Nữ tu viết như thế trong thư, bà luôn nhắc nhở cô phải ôm lòng cám ơn, Lily chưa bao giờ quên người hảo tâm đã giúp cô được học hành – Không ai biết người đó là ai. Đối với việc này, nữ tu Martin kín như bưng, dường như thân sĩ khiêm tốn kia không muốn công chúng biết tên mình. Dù nói thế nào, mỗi dịp năm mới Lily sẽ viết một bức thư cám ơn rồi đưa cho nữ tu, nhờ bà giao lại cho đối phương. Dù không chỉ mình cô được hưởng lợi, nhưng người kiên trì đến vậy chỉ có mình cô.

Một ngày, Lily cầm phong thư, đang muốn đi đến bưu điện thì một chiếc xe ngựa chạy ngang, bùn bắn lên làm bẩn váy cô.

Lily Flett kêu lên một tiếng, xe ngựa cũng theo đó dừng lại, một người trẻ tuổi ló đầu ra. Tầm mắt hai người chạm vào nhau…

“Đó là một chuyện kỳ diệu.” Sau này, phu nhân nam tước Anderson nhớ lại.

Lily không thể không tin, mọi chuyện trên đời đều đã được sắp đặt, bạn không cách nào thay đổi nó, nếu như kết cục đã định như vậy thì dù bạn có làm nhiều việc đến cỡ nào, nó cũng khó có thể xoay chuyển. Dù sao, khi lần đầu tiên gặp nam tước Anderson, Lily không ưa vẻ công tử bột của đối phương.

“Muộn rồi, phu nhân.” Nam tước Anderson đi đến nắm tay vợ hắn, hai người ăn ý nhìn thoáng qua phần bụng nho nhỏ hơi nhô lên của cô rồi nhìn nhau mỉm cười.

Lily Anderson đi theo chồng đến Luân Đôn, tuy lúc đầu, giới thượng lưu kín đáo phê bình việc một cô gái mồ côi gả cho một quý tộc, nhưng may là nam tước Anderson rất yêu vợ hắn, cuộc sống sau này của họ trôi qua yên ả và vui vẻ hạnh phúc. Thỉnh thoảng Lily Anderson sẽ nhớ đến người chị chưa từng gặp kia, cô không nói cho chồng biết chuyện này, chẳng qua cô có kể với chồng về giấc mơ kỳ diệu đó. Đồng dạng, nam tước Anderson cũng không để chuyện này trong lòng.

Hôm đó là một ngày bình thường như mọi ngày.

Vợ chồng Anderson được mời tham gia một buổi đấu giá, khi đó Lily đã mang thai tám tháng, bụng cô lớn hơn những phụ nữ mang thai bình thường, đi đâu cũng cần có chồng đỡ đi. Bác sĩ nói, có lẽ trong bụng cô là một đôi song sinh.

Món hàng nổi bật trong buổi đấu giá lần này là một viên kim cương xanh đến từ Nam Phi, ánh sáng của nó khiến tất cả mọi người không thể dời tầm mắt. Nam tước Anderson nóng lòng muốn ra giá, hắn muốn tặng cho vợ như một món quà, tiếc là có một người cũng có ý định giống hắn.

“Ba nghìn bảng, còn quý ông nào muốn ra giá không, rất tốt, ba nghìn bảng lần thứ nhất, ba nghìn bảng lần thứ hai, ba nghìn bảng lần thứ ba…” Cây búa gõ xuống ba cái, người phụ trách buổi đấu giá vui mừng tuyên bố: “Tôi tuyên bố ngài Broward dùng ba nghìn bảng Anh, có được viên kim cương xinh đẹp này!”

Khi tên người mua được xướng lên, tất cả mọi người đều lộ vẻ đã hiểu. Không ai biết rốt cuộc người mù giàu có kia có bao nhiêu tiền, hắn cực kỳ thần bí, họ chỉ biết hắn sở hữu một trang viên giáp biển, còn có một người vợ vô cùng xinh đẹp. Có người nói Norman Broward rất yêu vợ hắn, không hề để ý bà là một quả phụ mà lập tức cưới bà, đã mười mấy năm trôi qua, giữa họ chẳng bao giờ có lời đồn gì, mà nghe nói một người luôn ru rú trong nhà như hắn đi đến Luân Đôn lần này chỉ vì muốn mua viên kim cương kia về tặng vợ.

Phu nhân Anderson đứng bên ngoài sở giao dịch chờ chồng cô, khăn tay lụa vô ý rơi xuống đất, lúc cô cúi người định nhặt, một bàn tay đã nhặt lên trước cho cô. Bàn tay đeo găng ren trắng hơi lớn hơn bàn tay của phụ nữ thông thường, năm ngón tay thon dài, ngay sau đó, phu nhân Anderson thấy một mái tóc vàng mềm mại rũ xuống và hàng mi hẹp dài, còn cặp mắt màu xanh biếc ấy, giống hệt như ngọc bích.

Đây là một phụ nữ cao gầy và tao nhã, vẻ đẹp của cô khiến người ta nhìn mà khó quên, quan trọng nhất là, cô có đôi mắt cực kỳ dịu dàng, dù cứng rắn như đá cũng sẽ bị ánh mắt này làm tan chảy. Không biết vì sao, hai mắt phu nhân Anderson đột nhiên ươn ướt, cô kêu lên một tiếng nhưng lại không nói nên lời.

Lúc này, một người đàn ông đi về phía hai người. Hắn đội mũ dạ cao, vóc người cao lớn, phu nhân Anderson không kịp thấy rõ mặt hắn, chỉ thấy một bàn tay tái nhợt kéo người phụ nữ trước mặt.

“Xe ngựa đến rồi, phu nhân của anh.” Người đàn ông kia lên tiếng. Giọng nói của hắn như có một loại ma lực khiến người khác không thể trái lời.

Lúc hai người họ lên xe ngựa, ánh mắt Lily Anderson vẫn chăm chú nhìn theo họ như cũ, cho đến khi chồng cô quay lại, nam tước nhìn theo tầm mắt của vợ rồi nói: “Đó chính là vợ chồng Broward, họ hiếm khi ra ngoài, nhưng mọi người đều tìm cơ hội kết bạn với họ. Lily, ôi chao, chuyện gì xảy ra, trời ạ…!”

Đó là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng Lily Anderson nhìn thấy cặp vợ chồng kia, dù cô muốn đi hỏi thăm về họ, nhưng không lâu sau, cô sinh một đôi song sinh đáng yêu, là một nam một nữ. Cô đặt tên cho bé trai là Julian, bé gái là Emma. Một năm sau, cô lại sinh thêm một bé trai, bé được gọi là Morgan. Những đứa con chiếm hết tinh thần và thể lực của người mẹ, khiến Lily Anderson không cách nào nghĩ nhiều chuyện khác. Chỉ có vào đêm khuya, cô mơ một giấc mơ ngọt ngào – Trong một căn phòng dưới tầng hầm, cô và bé trai đuổi bắt nhau, một thiếu nữ chống nạnh quở trách họ, cuối cùng một đôi tay bế cô lên, ấm áp ôm vào lòng.

Ở trong mộng, phu nhân Anderson mỉm cười hạnh phúc.

______________________

Quên rồi cũng tốt, có thể sống hạnh phúc sau này, chỉ thương Morgan xấu số.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi