TRANG VIÊN DỤC VỌNG

Giọt sương trên lá cây rũ xuống, chiếu ra ánh sáng bảy sắc cầu vồng, một con chim sẻ đậu xuống nhánh cây, hai mắt đen như mực nhìn vào qua cửa sổ.

Một người trẻ tuổi đứng trước giá sách, cơ thể cao ráo hơi gầy, cậu mặc bộ đồ trắng giản dị, gương mặt còn chưa rút hết vẻ ngây ngô, dưới ánh mặt trời càng thêm sạch sẽ non nớt, giống như sinh viên đại học Oxford qua lại mỗi ngày.

Cậu ngửa cổ im lặng đọc thầm tên các quyển sách, xem ra cậu đang tìm kiếm gì đó, cuối cùng cậu tìm được nó trên tầng cao nhất của giá sách, cậu phải kiễng chân lên nhưng vẫn không với tới, bỗng một bàn tay trắng như sứ dễ dàng lấy nó xuống cho cậu.

Julian Flett quay đầu lại, trông thấy chủ nhân của trang viên đứng sau lưng cậu.

Hắn luôn bước đi rất yên lặng không một tiếng động, giống như luôn bất ngờ xuất hiện trước mắt.

“Xem ra dường như em rất kinh ngạc.” Câu nói của hắn ẩn chứa trêu chọc, dù nhìn hắn vẫn ung dung tao nhã, như vĩnh viễn sẽ không làm hại cậu.

Julian dời tầm mắt, cậu đã nghe tin tức Jarndyce Broward phá sản. Người đàn ông này đã sớm có ý đồ với đất đai của chú hắn, nghe đồn hắn dùng giá thấp hơn thị trường bốn lần mà đã có được tất cả tài sản của chú hắn. Lúc trước Jarndyce Broward còn liên tục đến trang viên, ông ta nghĩ Norman Broward sẽ nể mặt ông, không đến mức khiến cả nhà ông lưu lạc đầu đường xó chợ, không ngờ người đàn ông này còn máu lạnh hơn pho tượng không có sinh mạng kia. Norman cho chú hắn mười bảng, sau đó đuổi cả nhà họ đi như tống cổ tên ăn mày.

Những kẻ ngu luôn ôm hy vọng gặp may trong lòng, nhưng lại không chú ý thấy sợi thòng lòng đã buộc chặt trên cổ – Lúc Norman tiến vào cơ thể cậu, hắn đã nói vậy. Lúc đó cậu mồ hôi đầm đìa, cổ họng kêu đến khàn đi, sắp thần trí mơ hồ. Dù vậy, cậu vẫn có thể cảm nhận được ý lạnh trong câu nói của hắn, cậu thầm nghĩ, trong đó có rất nhiều bí mật mà cậu không nên biết.

Như có dự báo từ trước, tin tức Jarndyce qua đời truyền đến. Mọi người vớt được ông ta dưới sông, có lẽ là say rượu trượt chân, cũng có thể là nguyên nhân khác, kỳ quái là không thấy tung tích người nhà ông ta đâu, quan trị an trấn trên đến từng nhà dò hỏi, cuối cùng kết luận là tự sát, qua loa chấm dứt chuyện này. Broward trẻ tuổi hiếm khi tốt bụng, làm một tang lễ coi như đàng hoàng cho chú của hắn trong một nhà thờ nhỏ.

Để giải quyết cục diện rối rắm của ông chú, Norman Broward phải lên đường đến Luân Đôn, mà hắn trở về lại sớm hơn dự đoán – Giống như thợ săn gài bẫy, hắn đã sớm rõ tất cả trong lòng bàn tay, khi việc xảy ra liền không vất vả chút nào.

“Đây là… “Hình Học”? Giọng nói của Norman hiếm khi lộ vẻ kinh ngạc: “Anh không biết thì ra em có hứng thú với toán học.”

Nghe hắn nói vậy, Julian hơi xấu hổ cúi đầu – Thật ra cậu chỉ được học toán học đơn giản nhất, còn về những thứ khác, có thể nói cậu dốt đặc cán mai. Cậu từng thấy Norman bàn bạc với công nhân cải tiến thu hoạch, lúc đó cậu kinh ngạc về học thức của người đàn ông uyên bác này, cũng cảm thấy uể oải – Julian không biết tâm trạng chán nản này đến từ đâu, có lẽ do cậu phát hiện bản thân vô dụng, cũng có lẽ vì nhận ra bản thân đang dần quen với cuộc sống cá chậu chim lồng, mặc dù lúc đầu cậu tiếp nhận nó khó khăn đến cỡ nào.

“Đây là một thử nghiệm tốt, nhưng nội dung quyển sách này khá tối nghĩa, sợ rằng hơi khó đối với em.” Hắn chậm rãi nói, không ngoài dự đoán, vành tai Julian từ từ đỏ lên. Cậu cúi đầu thật thấp, ngón tay lặng lẽ xoắn vào nhau – Norman Broward không định khi dễ nai con của hắn, nhưng hắn không thể không thừa nhận, những lúc như thế tâm trạng hắn rất vui sướng, nhưng hắn cũng hiểu phải có chừng mực, vì vậy hắn im lặng mỉm cười.

HOÀN

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi