TRANH BÁ THIÊN HẠ

- Mọi thứ đã chuẩn bị xong.

Phương Giải nhìn tình báo mà Kiêu Kỵ Giáo đưa tới, chậm rãi nói:

- Giờ đang là thời điểm nhạy cảm, bất kể chúng ta hay là kẻ địch đều đã chuẩn bị xong. Trong lòng mọi người đều rõ lúc thời điểm kia tới, chỉ xem ai chuẩn bị đầy đủ hơn.

Những thuộc hạ quan trọng của hắn đều ở đây.

- Kẻ địch từng bước thực hiện kế hoạch của bọn chúng, chúng ta cũng như vậy.

- Thoạt nhìn…

Phương Giải ngẩng đầu, sắc mặt nghiêm nghị:

- Chúng ta chuẩn bị không đầy đủ bằng kẻ địch, ít nhất bọn chúng biết ta là ai, các ngươi là ai. Nhưng chúng ta không biết bọn chúng là ai, cũng không biết bọn chúng giấu ở nơi nào.

Phương Giải đứng dậy, nói:

- Đi thôi, chờ ngày đó tới.





- Ngươi có thể sẽ chết.

Phương Giải nói.

Người ngồi đối diện với hắn gật đầu:

- Thần biết, từ lúc Chủ Công bảo thần làm chuyện này, thần liền biết mình có khả năng sẽ chết. Nhưng thần không do dự, bởi vì thần không cần phải…do dự. Tới hiện tại thần cũng không biện minh cho mình. Thần không do dự, đầu tiên là vì mẹ của thần bảo thần phải nhớ kỹ bốn chữ ‘Có ơn tất báo’. Thứ hai, là thần muốn làm quan lớn, một vị quan thực sự để thi triển khát vọng trong lòng.

Ngồi đối diện Phương Giải, chính là Độc Cô Văn Tú.

- Không có mấy người biết chuyện này.

Phương Giải chậm rãi nói:

- Trước khi ngày đó tới, trước khi động thủ, ta sẽ không nói cho người khác biết ngươi làm việc cho ta. Cho nên, ngươi rất có khả năng bị ngộ sát. Ta sẽ phái người bảo vệ ngươi. Nhưng từ giờ cho tới lúc đó, cục diện có thể thay đổi trong nháy mắt, nên ta không bảo đảm ngươi bình yên vô sự. Vì vậy…ta muốn hỏi ngươi, ngươi còn tâm nguyện gì chưa thực hiện không?

- Phụng dưỡng mẫu thân.

Độc Cô Văn Tú đáp.

- Ừ!

Phương Giải gật đầu:

- Ngươi cũng biết việc này quá quan trọng. Nếu ta nói cho quá nhiều người rồi tiết lộ ra ngoài, thì mọi công sức đều đổ xuống sông xuống bể, mà ngươi thì sẽ chết.

- Thần không hối hận.

Độc Cô Văn Tú lắc đầu.

Phương Giải ừ một tiếng:

- Để ngươi làm kẻ ác rồi…ta phái người xử lý những kẻ từng nhục nhã hai mẹ con ngươi, khiến cho ngươi bêu danh. Đợi cho chuyện này kết thúc, ta sẽ khôi phục trong sạch cho ngươi. Ta sẽ giúp ngươi hoàn thành giấc mộng của mình.

Độc Cô Văn Tú không nói cảm ơn, bởi vì hắn biết đây là điều mà hắn đáng nhận được.

- Còn có một việc.

Phương Giải nhìn Độc Cô Văn Tú, nghiêm túc nói:

- Chớ lo lắng về Ngụy Tây Đình, hắn sẽ không uy hiếp được vị trí của ngươi. Ta điều hắn trở về, là muốn dùng ở việc khác. Chuyện này cần một người tâm địa tàn độc làm, ngươi không thích hợp. Ngươi và hắn là hai kiểu người khác nhau. Ngươi có thể ổn định thiên hạ, mà hắn có thể âm thầm loại trừ những trở ngại cho ngươi…cho nên, ngươi sẽ càng thêm vất vả, bởi vì ngươi phải ổn định một thiên hạ đã vỡ nát.

- Thực sự phải làm như vậy sao?

Độc Cô Văn Tú hỏi.

Phương Giải gật đầu:

- Phải làm.

Độc Cô Văn Tú trầm mặc một lúc rồi nói:

- Thần có thể hiểu. Chủ Công không ra tay khi bọn chúng tụ lại với nhau, bởi vì như vậy chỉ tóm được mặt ngoài. Chỉ khi bọn chúng dốc toàn bộ lực lượng, thì mới tóm được hết. Nhưng thần không hiểu, vì sao phải thay đổi vận mệnh thiên hạ?

- Dù ta giải thích cho ngươi, ngươi cũng sẽ không hiểu.

Phương Giải tựa ra đằng sau cho thoải mái. Thoạt nhìn hắn có chút mệt mỏi, không phải mệt mỏi về thể xác. Trong ấn tượng của Độc Cô Văn Tú, Phương Giải vĩnh viễn không phải là một người mệt mỏi. Vì hoàn thành giấc mộng của mình, Phương Giải giống như một người máy lên dây cót, hoạt động không ngừng nghỉ.

- Thần vẫn muốn thử hiểu về nó.

Độc Cô Văn Tú nói:

- Bởi vì đây là điều cần thiết.

Phương Giải cảm thấy trong lòng ấm áp, không trả lời mà nói:

- Chắc ngươi phải chịu áp lực rất lớn từ lão phu nhân. Lão phu nhân là một người thông minh, bà ấy sẽ không ngừng nhắc nhở ngươi.

Độc Cô Văn Tú cười khổ:

- Thần không sợ đối mặt với kẻ địch âm tàn, bởi vì thần biết bọn chúng sẽ diệt vong. Nhưng đối mặt với mẫu thân, thần thật chẳng có cách nào. Thần chỉ có thể không ngừng nói cho bà ấy biết, thần không làm sai. Nhưng mẫu thân quá thông minh, tuy bà ấy không bước chân ra khỏi nhà, nhưng bà ấy biết thần đang gây bất lợi cho Chủ Công.

Phương Giải nói:

- Vào hôm đó ta sẽ đón lão phu nhân tới Sướng Xuân Viện.

Độc Cô Văn Tú đổi sắc, cúi đầu nói:

- Tạ ơn Chủ Công!

Im lặng một lát, Phương Giải mới nói:

- Ngươi hỏi ta, vì sao cố chấp thay đổi thế giới này như vậy, có lẽ ngay cả ta cũng không thể cho ngươi một đáp án rõ ràng. Ta không thể nói cho ngươi biết làm vậy sẽ có ảnh hưởng gì tới đời sau, bởi vì ta không dám xác định. Ta cũng không thể nói cho ngươi biết làm vậy có ảnh hưởng gì tới hiện tại, bởi vì ta vẫn không thể xác định.

Hắn cười cười:

- Có lẽ trong đầu ta có một viễn cảnh hoàn mỹ, nhưng lại không bày ra một cách hoàn mỹ được. Có một số việc, ngươi không thể hiểu vì sao, mà ta cũng không thể nói rõ. Thế giới này bảo thủ không chịu thay đổi đã quá lâu rồi…thật giống như ta đang nhìn tòa thành Trường An này, mỗi một lần nhìn thấy đều cảm thấy trang nghiêm, bất biến. Nhưng nếu không đánh vỡ vận mệnh này, vậy thì thế giới lại tiến tới một vòng tuần hoàn mới. Loại tuần hoàn này không phải là tiến bộ, mà là chậm tiến…Ngươi không được thấy người Agoda hùng mạnh, cho nên ngươi không biết thế giới bên ngoài đã phát trển tới trình độ nào.

- Nếu ta không thay đổi, vậy thì không bao lâu nữa sẽ có người Agoda thứ hai tới xâm lấn. Một dân tộc mà không thể phát triển, thì vĩnh viễn sẽ bị kẻ khác ức hiếp.

- Nhưng ta muốn thay đổi…sẽ chạm tới lợi ích của rất nhiều người.

Phương Giải hỏi:

- Ngươi hiểu không?

Độc Cô Văn Tú lắc đầu:

- Thần vẫn không hiểu, nhưng thần biết thần là một quan tốt, cho nên tạm thời đặt thứ không hiểu sang một bên, cứ tuân theo làm việc là được.





- Đó là một căn phòng được xây toàn bằng vàng bạc…

Độc Cô Văn Tú chậm rãi nói:

- Nếu Chủ Công nhìn thấy căn phòng đó thì sẽ rất rung động, khó mà tưởng tượng nổi. Bọn họ dùng phương thức đơn giản như vậy để diễn tả dục vọng khống chế của mình. Hơn nữa bọn họ thực sự làm được…không, là tổ tiên của bọn họ làm được.

Phương Giải cười cười:

- Kết thúc chuyện này, ta nhất định phải đi nhìn xem.

- Thần cảm thấy…

Độc Cô Văn Tú bỗng nhiên nói:

- Tán Kim Hầu rất đáng tin, vì sao Chủ Công không nói chuyện này cho ông ta biết?

- Tán Kim Hầu quả thực đáng tin.

Phương Giải nói:

- Ta không nói cho ông ấy là vì muốn tốt cho ông ấy. Ta luôn duy trì sự tin tưởng của mình với Tán Kim Hầu ở một tình cảnh tinh tế. Nếu quá tin tưởng ông ấy, thì lại không phải là chuyện tốt gì với ông ấy. Nắm quá nhiều bí mật, thì sẽ không bứt ra được.

Đáp án này có chút khắc nghiệt, nhưng Độc Cô Văn Tú biết đây là sự tin tưởng lớn nhất với Tán Kim Hầu.

Đúng vậy, Tán Kim Hầu biết quá nhiều, nắm giữ quá nhiều, thì bứt ra càng khó. Nhưng tương lai Tán Kim Hầu nhất định phải bứt ra. Mặc dù Phương Giải không nói, nhưng Độc Cô Văn Tú có thể đoán được. Tới lúc Phương Giải đăng cơ xưng đế, Ngô Ẩn Ngọc tất niên là Hoàng hậu. Các nữ nhân khác của Phương Giải đều không muốn làm Hoàng hậu, đây là điều bọn họ bàn bạc từ trước.

Hơn nữa Phương Giải đã đáp ứng với Ngô Nhất Đạo rồi.

Một khi Ngô Ẩn Ngọc làm mẫu nghi thiên hạ, thì cũng là lúc Tán Kim Hầu lui lại hậu trường. Tán Kim Hầu rất rõ ràng, lực lượng mà ông ta đang nắm quá lớn, một khi Ngô Ẩn Ngọc làm Hoàng hậu, vậy thì chính là quyền thế ngập trời! Nếu Phương Giải muốn toàn tâm toàn ý làm việc, thì tất nhiên sẽ dính tới Hàng Thông Thiên Hạ…Nếu tới lúc đó Tán Kim Hầu buông tay mặc kệ, thì Phương Giải sẽ làm việc thuận lợi hơn nhiều. Nếu tới lúc dó Tán Kim Hầu không buông tay thì sao?

Chính vì Tán Kim Hầu hiểu được điều này, cho nên ông ta mới không hỏi nhiều. Ông ta một mực tuân theo lệnh của Phương Giải, có lẽ đây là ước định lúc trước của Phương Giải và ông ta.

- Chủ Công thực sự muốn điều các tướng lĩnh Hắc Kỳ Quân tới địa phương đóng giữ?

Độc Cô Văn Tú nói tới lo lắng thứ hai:

- Nếu làm vậy thì quyền lực của Tiết Độ Sứ quá lớn, bất lợi cho triều đình.

Y muốn nhắc tới La Diệu, nhắc tới Lý Viễn Sơn, nhưng hai người đó không phải là kỷ niệm tốt đẹp gì với Phương Giải, cho nên nhịn xuống không nói.

- Đó là điều bắt buộc phải làm.

Phương Giải cười cười:

- Ngươi có biện pháp nào tốt hơn không?

Độc Cô Văn Tú lắc đầu:

- Thần không có.

Phương Giải nói:

- Bọn họ đã bỏ ra nhiều công sức như vậy, đó là thứ mà bọn họ đáng được hưởng. Tới về sau chính bọn họ sẽ rõ ràng nên làm thế nào. Quan to lộc hậu không phải là chuyện to tát gì. Nhưng binh quyền, bọn họ biết không nên đụng vào.

Độc Cô Văn Tú gật đầu:

- Cho nên, thần mới nói, Tán Kim Hầu có thể tin.

- À?

Phương Giải nhìn Độc Cô Văn Tú:

- Ý của ngươi là gì?

Độc Cô Văn Tú nói:

- Hơn nửa tướng lĩnh trong Hắc Kỳ Quân có xuất thân bình thường. Không ít người trong bọn họ sẽ cảm thấy mình liều mạng dành được này nọ, là điều đương nhiên. Đúng vậy, đây là chuyện đương nhiên. Nhưng chỉ sợ một số người sau khi chiếm được này nọ lại nổi lên lòng tham, đó đã không còn là điều đương nhiên nữa rồi. Nếu có một người có địa vị cao có thể ảnh hưởng tới bọn họ, thì đợi tới khi thiên hạ thái bình đề tỉnh bọn họ, thì bọn họ sẽ hiểu.

Độc Cô Văn Tú cười cười:

- Thử nghĩ, khi thiên hạ ổn định, nếu có một ngày Tiết Độ Sứ khắp nơi tụ lại uống rượu. Trong bữa tiệc, Tán Kim Hầu đức cao vọng trọng đứng ra nói vài câu, thì chẳng phải tốt sao.

Phương Giải cũng cười:

- Ngươi có phải là một con cáo đã tu luyện nhiều năm không?

Độc Cô Văn Tú cười rạng rỡ:

- Còn không phải bị Chủ Công hàng phục?

- Nói tới chuyện ngày kia đi.

Phương Giải rót cho Độc Cô Văn Tú một chén trà:

- Ngày kia là đại triều hội rồi, tới lúc đó mọi chuẩn bị sẽ bùng nổ. Kẻ địch và chúng ta. Ngươi là người hiểu rõ chuyện này nhất, ngươi nói xem…bọn chúng có mấy phần thắng, ta có mấy phần thắng?

- Thần không biết.

Độc Cô Văn Tú dùng hai tay nhận lấy chén trà, nghiêm túc đáp:

- Thần đã trà trộn vào đám người đó, cũng biết thân phận của vài ngươi. Nhưng chỉ là vài người mà thôi, một tổ chức khổng lồ như vậy, khẳng định không chỉ có vài người đó. Bọn họ cũng không hoàn toàn tin tưởng thần, cho nên những gì thần trông thấy là điều mà bọn họ muốn thần trông thấy. Bọn họ muốn khiến thần nghĩ rằng, đó là thực lực toàn bộ của bọn họ.

- Thần không biết bọn họ rốt cuộc có bao nhiêu thực lực, cho nên không thể dự đoán được bọn họ có bao nhiêu phần thắng.

Phương Giải ừ một tiếng:

- Thực không biết một người thành thật như ngươi làm sao lừa gạt được đám người đó.

Độc Cô Văn Tú nói:

- Bởi vì thần rất thành thật.

Phương Giải vỗ vai của y:

- Ta sẽ cho ngươi một cơ hội thi triển hoài bão. Nếu sách sử ghi ta là một bạo quân, vậy thì không may rằng, ngươi sẽ là kẻ gian nịnh lớn nhất bên cạnh bạo quân.

Độc Cô Văn Tú trịnh trọng hỏi:

- Gian ninh này…có ý tốt chứ?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi