TRÁNH SỦNG II

Rạng sáng lúc sáu giờ rưỡi, kết thúc bức manga cuối cùng, Giang Phi vội vàng đưa cho bên biên tập.

Cứ như vậy, thức một tuần lễ vì cái nhiệm vụ vẽ phác thảo này, cuối cùng cũng đuổi kịp thời hạn trước bảy giờ hôm nay nộp bản thảo theo đúng giao hẹn.

Sảng khoái đi tắm rửa, Giang Phi khoác áo tắm đi tới phòng ngủ, ngã vật xuống giường, ý thức chỉ còn kém một khắc nữa là đi vào mộng đẹp thì tiếng chuông cửa kéo cậu trở lại.

Giang Phi không thể không bò dậy, đi dép vào, ngáp không ngớt đi tới phòng khách.

“Ai vậy?” Giang Phi uể oải nói.

‘Giang Phi là tớ…” Ngoài cửa truyền tới thanh âm hưng phấn của người anh em tốt của Giang Phi – Quý Hằng.

Giang Phi lim dim kéo cửa nhà trọ, vừa định than phiền, Quý Hằng đã ôm lấy cậu, hưng phấn vỗ lên lưng Giang Phi mấy cái, Giang Phi cảm thấy phần eo già yếu của mình vì mệt mỏi nhiều ngày sắp bị gãy tới nơi rồi.

Giang Phi đẩy Quý Hằng ra, mặt đầy mỏi mệt nói: “Tớ thức một đêm, hiện tại đứng cũng có thể ngủ, cậu…”

“Cậu không muốn gặp thần tượng của cậu sao?” Quý Hằng cười tít mắt ngắt lời, sau đó quơ quơ hai tờ giấy giới thiệu trước mặt Giang Phi, tiếp tục nói: “Tối mai ở khách sạn Phúc Yên tổ chức dạ tiệc từ thiện minh tinh EY, ban sản xuất đang thiếu hai người giúp việc tạm thời, hai ta có thể vào đó giúp vài thứ.”

Giang Phi cầm lấy hai tờ giấy trong tay Quý Hằng, phát hiện đó là hai tờ giới thiệu dùng để viết thông tin cá nhân, trên đỉnh tờ giấy chính là ký hiệu của khách sạn Phúc Yên.

“Đầu bếp của khách sạn là chú hai của bạn tớ, tớ khuyên mãi lại đút lót không ít tiền hắn mới tranh cho hai tấm này, chúng ta điền đơn nhanh lên, trước trưa mai tớ phải mang đến khách sạn đó.”

Giang Phi giờ phút này hoàn toàn tỉnh táo: “Quý Hằng lợi hại thật, thật không uổng khi kết giao với người bạn là cậu mà, mà Phong ca anh ấy thật sự đi sao?”

“Đệt, cậu lại còn nói Diệp Phong Miên là thần tượng duy nhất của cậu, lịch trình của anh ta quan trọng như vậy mà cậu lại không biết sao?

Giang Phi cười khổ nói: “Một tuần này tớ cắm cúi vào bản vẽ, hai tai gần như không nghe được chuyện gì ngoài cửa sổ, tin tức giải trí cũng chẳng có thời gian để mà chú ý.”

“Phải, tớ không nói về chuyện này nữa, đi vào điền đơn trước đã.”

Quý Hằng bước vào nhà, Giang Phi tìm hai cái bút mực đen để viết, hai người dùng tốc độ nhanh nhất điền đơn.

Điền xong, Giang Phi tò mò hỏi Quý Hằng: “Cậu đến nơi ban sản xuất cũng là vì để gặp thần tượng hả?”

“Tớ nào có thần tượng nào, tớ hiến thân cho công việc ấy chứ. Dạ hội từ thiện minh tinh EY, có bao nhiêu người có tiếng tăm a, tùy tiện chụp ảnh hai tấm cũng đã có thể bán được với giá cao rồi.”

Giang Phi nghe được câu cuối cùng, sắc mặt liền thay đổi: “Tớ nói rồi, không được chụp trộm Phong ca.”

“Yên tâm đi người anh em, cậu còn không hiểu tác phong của tớ sao…”

Quý Hằng là một phóng viên của tuần san Bát Quái, nói khó nghe một chút chính là chó săn, bất quá cậu ta so với những con chó săn vô khổng bất nhập(chỗ nào cũng nhúng tay vào) khác coi như còn có chút đạo đức nghề nghiệp, bởi vì cậu chỉ theo dõi những nghệ sĩ đã yêu đã kết hôn, chỉ chụp những bức bọn họ vượt quá giới hạn của ‘ăn vụng’ mà thôi, thường hay tung ra một cái liền khơi dậy ngàn cơn sóng trong giới giải trí, tài khoản của Bát Quái mà cậu chuyên dùng để phơi bày mọi thứ trong giới giải trí được hàng triệu người theo dõi, và được dân mạng thân thiết gọi là, mấu chốt chia cách tình yêu các minh tinh.

Dạ hội từ thiệu minh tinh EY, là đất hội tụ của các nghệ sĩ ăn khách, Quý Hằng dĩ nhiên sẽ không bỏ qua, để lẻn vào, cậu đút lót hơn bốn vạn cho chú hai bạn cậu.

Quý Hằng cất kỹ hai tờ đơn, gọi điện thoại một lúc rồi đưa tờ giấy trình bày tỉ mỉ về nội dung công việc của khách sạn tối mai đến cho Giang Phi, sau khi dặn dò mấy câu mới cầm đơn rời đi.

Tiễn Quý Hằng xong, Giang Phi kích động không còn buồn ngủ chút nào nữa.

Diệp Phong Miên, một người tám năm trước cứu cậu từ trong bóng tối, cũng khiến cậu có dũng khí của một người đàn ông, đó là con của chú Giang Phi, anh họ của cậu, cũng là một đại minh tinh trong nước được vạn người hâm mộ.

Giang Phi nhớ tới khuôn mặt nho nhã ôn nhu tươi tắn của Diệp Phong Miên, mệt mỏi nhiều ngày giống như bị quét sạch hết.

Giang Phi đã nhiều năm chưa gặp Diệp Phong Miên, từ khi Giang gia phá sản, cha ở tù, cậu dần dần không lui tới nhà chú cậu nữa, tuy cùng ở trong thành phố Trung Nam nhưng cho dù có gặp mặt cũng làm như không biết.

Năm đó mẹ của Diệp Phong Miên đã âm thầm gặp Giang Phi, muốn Giang Phi cách xa Diệp Phong Miên…

Giang Phi hiểu chứ, Diệp gia thuộc xã hội thượng lưu, vô cùng coi trọng danh dự, Diệp Phong Miên lại là nhân vật công chúng có hình tượng cực tốt, vô luận là trước đài hay sau màn, con người anh hoàn mỹ đến không có kẽ hở….mà cậu Giang Phi, cha trốn thuế ở tù, mẹ thì ở bệnh viện tâm thần tiếp nhận chữa trị, mình mấy năm trước đánh nhau phải vào cục cũng bị ghi chép trong hồ sơ, nhìn sao cũng thấy cả người toàn là nhơ nhớp.

Giang Phi luôn luôn muốn gặp Diệp Phong Miên một lần.

Cậu rất nhớ anh.

Giang Phi không quên được năm đó cha ở tù, mẹ bị bệnh, gia nghiệp khổng lồ trong chớp mắt đổ nát để lại chuỗi ngày dài đen tối. Lúc ấy, cậu gần mười lăm tuổi trước đó chưa từng trải qua tuyệt vọng bao giờ, mà khi đó, Diệp Phong Miên đã giúp đỡ cậu, giúp cuộc đời vốn đi vào ngõ cụt của cậu được thắp một ngọn đèn tươi sáng.

Mặc dù đã rất nhiều năm trôi qua, nhưng mỗi một câu nói lúc trước đã từng an ủi cậu của Diệp Phong Miên, Giang Phi đều khắc sâu trong lòng.

Giang Phi rất muốn đứng trước mặt anh ấy nói một tiếng cảm ơn, cũng muốn nói với anh ấy rằng mình không còn là cậu thiếu niên ngày trước khốn cảnh không biết phải làm sao, không chịu nổi một đả kích nữa, tám năm, cậu lớn lên tuy không phải thuận buồm xuôi gió, nhưng cũng trở thành con người mà anh ấy từng mong đợi…

Chiều hôm đó, Giang Phi lái xe tới khách sạn Phúc Yên, Quý Hằng đã sớm đứng ở lối đi dành cho nhân viên chính là cửa sau của khách sạn chờ cậu.

“Ui, còn sửa sang lại tóc sao.” Quý Hằng cười nói: “Tại sao cậu không thay đổi một chút.”

Giang Phi sờ tóc một cái: “Tớ vốn định cắt tóc cơ.”

“Bộ dáng này tới làm phục vụ….” Quý Hằng trêu ghẹo nói: “Cậu cứ để vậy đi vào, không biết còn tưởng rằng tiểu thịt tươi nhà cậu là khách quý tối nay đấy.”

Ở trong mắt Quý Hằng, Giang Phi trong số đám người anh em của cậu ta là có nhan sắc nhất, bất quá đây chính là sự thật, Giang Phi có làn da trắng, đường nét khuôn mặt nhu hòa, đôi mắt đen láy như mực, sâu xa lại điềm tĩnh, sống mũi rất cao, đôi môi đỏ tươi, là người vừa nhìn đã khiến người ta cảm thấy hết sức thoải mái.

Cổ áo thấp hơn chút nữa là có thể thấy xương quai xanh nhô lên của Giang Phi, bộ quần áo mỏng manh làm lộ ra phần xương lưng xinh đẹp, cộng thêm thân hình cân đối của Giang Phi cùng với đôi chân thon dài. Nhiều lần Quý Hằng đã ngỏ lời với tiểu thịt tươi này, chỉ cần Giang Phi chịu lăn lộn trong giới giải trí, tuyệt đối sẽ có công ty nguyện ý ký hợp đồng với cậu ta.

Tính cách Giang Phi giống như cảm giác người ta về cậu vậy, ôn hòa điềm tĩnh, không nóng nảy, Quý Hằng đã làm bạn với Giang Phi mấy năm, hầu như chưa bao giờ thấy Giang Phi tức giận, nhưng Giang Phi không phải là loại người nhu nhược, một khi đã cố chấp chuyện gì, thì ai cũng không khuyên được.

Thay bộ quần áo của người phục vụ, Quý Hằng đưa Giang Phi đến nơi phụ trách phần hậu cần báo danh.

Nhiệm vụ của Quý Hằng và Giang phi coi như tương đối nhẹ nhõm, chỉ cần đi đi lại lại ở bên trong bưng bê rượu là được, cái này dễ dàng để Quý Hằng làm mấy chuyện mờ ám (ý là chụp trộm ý), cậu giấu trong tay áo một cái máy quay phim nhỏ, cũng đã xác định đối tượng sẽ được “chiếu cố” trong đêm nay.

Giang Phi rất khẩn trương, cậu không biết đã nhiều năm như vậy, Diệp Phong Miên còn nhớ mình nữa không, thật ra thì…thật ra thì cậu không nhất định phải nói chuyện trực tiếp với anh ấy, chỉ cần có thể nhìn anh ấy một lần thôi, cậu đã rất thỏa mãn rồi.

Nhìn anh ấy để giải phóng nỗi nhớ nhung, đối với cậu đó là chuyện tốt đẹp nhất.

An ninh của buổi từ thiện này rất chặt, trong sân trừ các vị khách quý được mời ra thì là nhân viên khách sạn, tất cả mọi người đều phụ trách một công việc riêng, không có ai không liên quan ở đây cả.

Hai ba vị khách mời trang điểm xinh đẹp lễ phục hoa lệ tụ chung một chỗ trò chuyện, bị hầu hết mọi người tập trung và tận lực đối đãi, chính là các đại lão trong giới kinh doanh.

Giang Phi bưng rượu tiến vào phòng khách, tìm kiếm thân ảnh quen thuộc trong đám người…Diệp Phong Miên từng chụp ảnh làm bìa cho tạp chí, Giang Phi từng nhìn thấy cũng từng mua, cho nên cho dù là một cái bóng lưng, Giang Phi cũng có thể lập tức nhận ra.

Ngay khi Giang Phi đang không ngừng tìm kiếm dưới ánh đèn màu vàng, một người đàn ông cao lớn mặc tây trang màu đen đột nhiên đứng trước mặt cậu.

Người đàn ông này cao hơn Giang Phi nửa cái đầu, như một tòa núi nhỏ cản Giang Phi, tạo thành một cái bóng mờ ảo trên mặt Giang Phi khiến Giang Phi trong nháy mắt hơi sửng sốt.

Giang Phi lờ mờ ngẩng đầu lên đối mặt với người đàn ông, lại bị gã dùng ánh mắt lạnh lẽo cùng quỷ dị khiến tim cậu căng thẳng.

Người đàn ông nhìn rõ ràng là người phương Đông, nhưng ngũ quan lại mang nét đặc biệt giống người Âu Mỹ, mày kiếm, xương lông mày cao ngất, ánh mắt hẹp dài mạnh mẽ như chim ưng, sống mũi như đỉnh núi, đôi môi mỏng khẽ mím lại khiến người ta cảm nhận rõ mùi vị lãnh khốc cô tuyệt toát ra từ người hắn.

Người đàn ông nhìn chằm chằm Giang Phi không nói lời nào, ánh mắt kia phảng phất như đang ở trên mặt Giang Phi quan sát xác nhận cái gì đó, mấy giây sau đôi mắt thâm trầm liền bùng lên một ngọn lửa, khóe miệng như không thể giương lên.

Khoảng cách quá gần, Giang Phi có thể cảm giác được cỗ áp lực toát ra từ người đàn ông này, tựa hồ trong xương cốt của người đàn ông này truyền ra một cỗ lạnh lẽo khiến người ta phải tránh lui chín mươi dặm.

Nhìn cách ăn mặc của hắn, có thể thấy rõ là khách quý của bữa tiệc này, cả người là trang phục được thiết kế riêng có giá trị không rẻ, nhất định thân phận không đơn giản, nhìn không giống như là minh tinh, vậy tất nhiên là nhân vật trong giới kinh doanh.

Giang Phi lùi về phía sau nửa bước, nhanh chóng tiêu hóa cảm giác bất an vô hình kia, duy trì nụ cười ung dung cùng đoan chính trên mặt, nhẹ giọng hỏi: “Tiên sinh ngài cần gì không?”

Người đàn ông hơi nâng mày, ánh mặt quỷ dị một khắc không dời trên mặt Giang Phi.

Giang Phi xác nhận nhiều lần, cậu đúng là không biết người đàn ông này.

“Cậu là phục vụ của khách sạn này?” Đôi mắt người đàn ông bình tĩnh, thanh âm từ tốn, không nghe ra tâm tình gì, giống như chỉ thuận miệng hỏi một câu.

Nghề chính là họa sĩ vẽ manga, nhưng vào lúc này coi như là tạm thời làm phục vụ kiếm thêm tiền, cho nên Giang Phi mỉm cười trả lời: “Dạ, tiên sinh có cần gì không?”

Người đàn ông cười không nói, hắn giơ tay lên cầm một ly rượu trên khay rượu mà Giang Phi đang bưng.

Giang Phi khẽ cúi người trước người đàn ông, xoay người chuẩn bị rời đi thì lúc này nghe được người đàn ông phía sau chậm rãi nói: “Giang Phi, phải không?”

Trong lời nói của người đàn ông, ẩn chứa một nụ cười nguy hiểm, mơ hồ.

Giang Phi cứng đờ người, xoay người khó tin nhìn người đàn ông.

“Ngài…biết tôi sao?” Giang Phi miễn cưỡng cười hỏi: “Xin hỏi ngài là….”

Giang Phi lại một lần nữa xác nhận, cậu căn bản không biết người đàn ông này.

Lúc này, một người đàn ông trung niên bụng phệ đi tới, tươi cười lấy lòng người đàn ông kia: “Đây không phải là Phó tổng sao? Không nghĩ tới lại có thể gặp ngài ở đây, hân hạnh hân hạnh…”

Người đàn ông bắt tay với người đàn ông trung niên, hai người khách sáo trò chuyện với nhau, Giang Phi không được chú ý tới lặng lẽ lui ra ngoài.

Đi một đoạn, Giang Phi mới cảm giác cỗ áp lực trong lòng chậm rãi biến mất, Giang Phi không biết có phải mình nhát gan nhạy cảm quá không, cậu luôn cảm giác ánh mắt người đàn ông kia nhìn mình mang theo sự lạnh lẽo khôn cùng.

Khi Giang Phi quay đầu định nhìn lại người đàn ông kia lần nữa, phát hiện hắn cũng đang nhìn chăm chú vào mình, đứng ở bên cạnh người đàn ông trung niên cười nói gì đó, nhưng ánh mắt hắn vẫn đặt ở trên người mình.

Giang Phi nhanh chóng quay đầu lại, tim đập nhanh, cậu đi nhanh tới đằng sau một cây cột, muốn dùng nó để cản lại ánh mắt của người đàn ông kia.

Lúc này, Quý Hằng đi tới.

“Xin lỗi A Giang.” Quý Hằng mặt đầy có lỗi: “Tớ vừa ở yến hội nghe được người phụ trách nói, chuyến bay của Diệp Phong Miên bị hoãn lại, tối nay không thể nào đến được.”

Giang Phi cực kỳ mất mát, nhưng cũng không trách Quý Hằng: “Không sao, coi như là tới đây để mở rộng tầm mắt, được thấy nhiều doanh nhân như vậy, với một người bình thường khó có thể có cơ hội này.”

“Ha ha cậu có muốn ai ký tên cho không, tớ sẽ nghĩ cách giúp cậu.”

Giang Phi đối với việc được minh tinh ký tên không có hứng thú, cậu đẩy Quý Hằng sang một bên, nhỏ giọng hỏi Quý Hằng người đàn ông nhìn chưa đến ba mươi đứng sau mình mười mét, mặc tây trang màu đen là ai.

Quý Hằng nghiêng đầu nhìn một cái, sau đó cau mày nói: “Không biết, hẳn không phải là người trong giới giải trí, nhưng tớ biết Lý tổng bên cạnh hắn, là chủ tịch của tập đoàn truyền thông nổi tiếng.”

“Thật sự không biết sao?”

“Chưa từng gặp, bất quá nhìn người có thân phận như Lý tổng khách khí với hắn như vậy, có lẽ có quyền thế hơn Lý tổng, mà làm sao? Tại sao cậu đột nhiên hỏi về hắn?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi