TRÁNH SỦNG II

Cắm đầu ngủ mấy ngày, Giang Phi luôn trong trạng thái tê dại tựa như thôi miên chính mình rằng chuyện phát sinh mấy ngày này tất cả chỉ là một giấc mộng, cũng vì vậy để khắc chế không tuyệt vọng. Nhưng giờ khắc này, ngay khi ý thức được nội trong hôm nay nhất định phải dọn đi, Giang Phi mới bừng tỉnh lại lần nữa.

Cho dù cậu có coi khoảng thời gian này tốt đẹp bao nhiêu, đều chỉ là giả dối.

Những năm này cậu liều mạng tạo ra tất cả, cũng chỉ vì cái giả dối này mà tan tành trong nháy mắt, bị hủy trong chốc lát.

“Con bà nó cậu sao vậy?” Nhìn Giang Phi khóc nghẹn không ngừng, Dịch Thần mông lung không biết phải làm sao: “Là vì cặp vợ chồng vừa rồi giục cậu dọn nhà đi sao? Không đúng a, cậu chẳng phải đã sớm nói với tôi chuyện bán nhà rồi sao, ách…Chẳng lẽ là bởi vì tôi?”

Giang Phi khóc ngày càng lợi hại, há miệng một cái định nói với Dịch Thần cái gì đó, nhưng ô ô nức nở căn bản nói không rõ, cuối cùng trực tiếp nằm bò lên bàn khóc lóc.

Liên tục kiềm chế ưu tư mấy ngày, rốt cuộc cũng vào thời khắc này liên tiếp ủy khuất như vỡ đê trào ra.

“Sẽ không thật sự bởi vì tôi đi.” Dịch Thần vừa hoảng vừa tức: “Tôi không phải chỉ ăn của cậu mấy bữa cơm thôi sao, tôi trước đó đã mua không ít thức ăn, hơn nữa tôi cũng nói bao nhiêu lần rồi, chờ sau này tôi có tiền, nhất định…”

Giang Phi khóc đến nói không nên lời, chỉ nâng một cánh tay lên dùng sức vung vẩy, ngỏ ý không phải như lời của Dịch Thần.

Dịch Thần lần này lại càng mờ mịt hơn, hắn trầm tư chốc lát lại nói: “Từ lúc cậu trở về đã không đúng rồi, không biết là đêm đó có chuyện gì xảy ra, cậu nói với tôi một chút, đêm đó xảy ra chuyện gì, cậu nói cậu đi gặp bạn, có phải bạn của cậu khi dễ cậu đúng không?”

Dịch Thần thấy Giang Phi khóc không ngừng, có chút đồng cảm lại có chút không nhịn được, hắn đứng dậy đi tới bên cạnh Giang Phi, nắm lấy một tay Giang Phi một cái lôi cậu từ trên ghế đứng dậy.

“Khóc thành như vậy, con mẹ nó cậu có phải đàn ông hay không?” Dịch Thần tức giận, sau đó lôi Giang Phi đến ghế salon phía trước ngồi xuống, lạnh lùng nói: “Nói với tôi một chút, ai khi dễ cậu, cơm mấy ngày nay tôi sẽ không ăn chùa, ông đây ra mặt giúp cậu.”

Giang Phi vừa thút thít vừa xua tay, sau đó định đứng dậy trở về phòng ngủ, nhưng thân thể vừa đứng lên một nửa lại bị Dịch Thần túm trở lại ghế salon.

“Tôi nhất định phải biết rõ chuyện gì xảy ra.” Dịch Thần nghĩa chánh ngôn từ nói: “Cậu không nói rõ ràng với tôi, hôm nay tôi liền đợi ở phòng trọ của cậu, cho cậu ngay cả dọn nhà cũng không được.”

Giang Phi khóc không thở được, căn bản không nói được gì, Dịch Thần nhìn bộ dáng tuyệt vọng của cậu, trong đầu hiện lên nụ cười ôn nhu điềm tĩnh trên mặt Giang Phi vài ngày trước, nhất thời cảm thấy đau lòng.

Dịch Thần rút mấy tờ giấy trên khay trà trên bàn nhét vào trong tay Giang Phi, cố gắng ôn nhu nói: “Lau nước mắt đi, đừng khóc nữa, khóc có thể giải quyết vấn đề sao? Nói với tôi một chút, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có thể giải quyết hay không là một chuyện, mấu chốt là nói ra sẽ dễ chịu hơn.”

Dịch Thần nằm mơ cũng không nghĩ tới, ngày thường mình đều là chúng tinh phủng nguyệt*, lại có ngày dùng lời nhỏ nhẹ an ủi người khác như vậy.

*Chúng tinh phủng nguyệt: Trăng sao vây quanh, ý nói luôn được che chở, là cái rốn của vũ trụ.

Qua một lúc lâu, Giang Phi buồn bã mới chậm rãi bình tĩnh lại, nhưng có lẽ do khóc rất lợi hại nên sau khi nước mắt đã lau khô thân thể vẫn còn run rẩy.

“Tôi bị…bị lừa…lừa tiền.” Giang Phi cắn môi, cố nén không khóc.

“Tôi còn tưởng có chuyện gì chứ.” Dịch Thần dở khóc dở cười: “Nguyên lai chính là bị lừa chút tiền a, kiếm lại lần nữa là được.”

“Anh…anh…” Giang Phi kích động, tay run rẩy chỉ vào Dịch Thần đang vân đạm phong kinh, nước mắt lại rơi thành chuỗi.

“Tôi bị lừa tất cả…tất cả, nhà, tiền lương, tôi…tôi còn vay một khoản tiền lớn…” Giang Phi dùng hai tay che mặt: “Tôi tin tưởng hắn như vậy, coi hắn như người thân…”

Dịch Thần dừng lại, nhỏ giọng hỏi: “Vậy cậu báo cảnh sát chưa?”

“Báo…báo cảnh sát?” Giang Phi nhớ tới ông chủ sòng bạc đêm hôm đó bị Phó Huân nã một phát súng bắn chết, thân thể không kiềm chế được mà run rẩy, cậu nhanh chóng lắc đầu: “Không…không thể báo cảnh sát, tôi…tôi sẽ không toàn mạng.”

“Người này rốt cuộc là ai a?” Dịch Thần càng tò mò hơn: “Cậu nói cho tôi, tôi giúp cậu tìm người trị hắn.”

Giang Phi nghẹn ngào thút thít ngẩng đầu nhìn Dịch Thần, nhìn vị hàng xóm mình bất quá chỉ quen được mấy ngày lại chân thành hứa sẽ ra mặt giúp mình, không khỏi cảm động, nhưng nghĩ lại Dịch Thần là một người đáng thương ngay cả cơm cũng không có để ăn, nhất thời trong lòng càng thương cảm.

Giang Phi cũng không muốn kéo Dịch Thần vào, Dịch Thần có thể vào lúc này ở bên cạnh cậu an ủi cậu, cậu đã rất cảm kích rồi, đến nỗi chuyện giữa cậu và Phó Huân…cậu không thể ích kỷ kéo người bạn vô tội này rơi vào hiểm cảnh.

“Tự tôi…có thể giải quyết.’ Giang Phi lau mắt, thấp giọng nói: “Anh đừng tham gia vào, anh tham gia vào chỉ biết sẽ càng loạn hơn, có thể…có thể giải quyết.”

“Đừng nói trước điều này, tôi đột nhiên nghĩ, nhà cậu cùng tiền hiện tại đều bị lừa hết rồi, nội trong hôm nay lại phải dọn đi, cậu có nơi nào để về không?” Dịch Thần hỏi: “Tôi thấy bộ dáng cậu, thật giống như không cả kịp phản ứng hôm nay phải dọn đi.”

Giang Phi mím môi, cứng rắn chịu đựng sự chua xót trong lỗ mũi, cậu lắc đầu một cái, sau đó dùng sức lau đôi mắt đã ướt nhẹp.

“Tôi…tôi không biết…” Giang Phi nghẹn ngào nói: “Tôi hiện tại…cái gì cũng không biết…”

Tựa như trong một đêm trở lại hoàn cảnh tuyệt lộ tám năm trước.

“Vậy cậu dọn đến nơi của tôi ở trước đã.” Dịch Thần nói: “Nơi của tôi đã trả trước một năm tiền thuê, tôi mới ở chưa tới một tháng, hơn nữa tôi lại ở một mình, có trống hai phòng, bên trong cái gì cũng có, không cần cậu phải sắm thêm bất cứ thứ gì.”

Giang Phi mím môi, đỏ mắt nhìn Dịch Thần: “Thật sự…có thể sao?”

“Cái này có gì không thể a.” Dịch Thần khẽ cười nói: “Tôi coi như nuôi một người giúp việc…a không phải, ý tôi là vừa vặn có thể giúp đỡ lẫn nhau, như vậy tôi mới có thể an tâm ăn cơm cậu làm, nếu không vậy tôi sẽ thiếu cậu.”

Giang Phi cảm động nói năng lộn xộn: “Cảm ơn anh, thật sự cảm ơn anh…cảm ơn anh…”

Nhìn đôi mắt Giang Phi lại ướt át lần nữa, Dịch Thần cười ra tiếng, hắn đưa tay ôm lấy Giang Phi, vỗ một cái lên bả vai Giang Phi nói: “Đấy gọi là thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng, cậu xem vấn đề này chẳng phải giải quyết một lúc thôi sao, hơn nữa có tôi bảo vệ cậu, sợ cái gì…”

Trong thoáng chốc, những lời này của Dịch Thần khiến Giang Phi nghĩ tới tám năm trước, người tao nhã lịch sự đó, như một đạo ấm áp sưởi ấm cho cậu, cũng như lúc này vỗ bả vai cậu, nhẹ nhàng nói, tất cả có anh bảo vệ em, đừng sợ…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi