TRÁNH SỦNG II

Giang Phi như một vật thí nghiệm bị Phó Huân đóng ở dưới người, Phó Huân cũng không lập tức làm gì, chỉ là ấn cậu xuống để không cho cậu động đậy, sau đó ung dung nhìn cậu khóc mắng, ra sức giãy giụa.

Sức lực của Phó Huân đối với Giang Phi mà nói có tính áp chế hoàn toàn, sau một phen phản kháng phí công, khi Phó Huân không tiến gần Giang Phi thêm một bước nào nữa, Giang Phi mới dần dần dừng giãy giụa lại, cậu thở hồng hộc, sắc mặt trắng bệch nhìn Phó Huân trên người, lắp bắp môi khàn khàn nói: “Tôi…tôi sẽ trả lại tiền, van cầu…cầu anh đừng…đừng như vậy.”

“Nếu như ban đầu tôi tiếp tục diễn với cậu.” Phó Huân âm hiểm cười nói: “Chúng ta đã thuận lý thành chương* đi tới bước này, cậu hẳn đã sớm chuẩn bị xong phương diện này đi, cho nên hiện tại bày cái vẻ liệt phụ** trinh tiết này cho ai nhìn.”

*Thuận lý thành chương: cứ như vậy mà thành

**Liệt phụ: nữ nhân nặng nghĩa thủ tiết

Lời của Phó Huân khiến Giang Phi khó hiểu, cậu vội vàng lắc đầu, nhanh chóng nói: “Tôi không…không có.”

Phó Huân hơi cúi đầu xuống, chóp mũi thẳng tắp cơ hồ chạm lên mặt Giang Phi, hắn thấp giọng cười nói: “Tôi biết cậu thích tôi, mặc dù hiện tại cậu có thể hận tôi nhiều hơn một chút, nhưng tôi nghĩ kỳ thực đáy lòng   cậu không hề bài xích chuyện phát sinh quan hệ với tôi, cậu chắc đang âm thầm mong đợi, mong đợi tôi cũng có thể động tình với cậu, như vậy ân oán giữa cậu và tôi liền có thể xóa bỏ.”

Giang Phi gấp đến sắp khóc lên, cậu không biết mạch não Phó Huân hoạt động thế nào, cậu rốt cuộc biểu hiện thích Phó Huân hắn lúc nào chứ, coi như là trước khi nhìn rõ bộ mặt thật của Phó Huân, cậu cũng chỉ coi hắn như anh mình, thân nhân mình.

“Tôi không có.” Giang Phi gấp đến rơi nước mắt: “Trước tôi chỉ coi anh là anh trai, người thân nhất của tôi, tôi cho tới bây giờ chưa từng có cảm tình với anh, tôi…tôi không thích nam nhân a, tôi không phải đồng tính luyến ái.”

Phó Huân sửng sốt, hắn nhìn bộ dáng hoảng hốt gấp rút giải thích của Giang Phi không giống như là đang làm bộ, mi tâm hơi nhăn, ngay sau đó lại cười lạnh nói: “Không thích nam nhân? Rất sớm trước kia tôi đã phái người điều tra từ bạn bè của cậu, chuyện cậu thích nam nhân, là bạn cậu tiết lộ, cậu không muốn thừa nhận mình là gay, đơn giản là không muốn thừa nhận mình thích tôi, tôi không quan trọng cậu có thừa nhận hay không, tôi chỉ muốn…”

“Tôi thật sự không phải.” Giang Phi ngắt lời Phó Huân, mặt gấp đến độ đỏ bừng, cậu nhanh chóng nói: “Tin tức của anh nhất định là nghe từ Tiểu Kỳ, tôi chỉ nói với mình cậu ấy tôi là đồng tính luyến ái, nói như vậy cũng là bởi vì cậu ấy lúc ấy sống chết giới thiệu em gái của cậu ấy với tôi, tôi không muốn mới thuận miệng lừa cậu ấy nói tôi thích nam nhân, để cậu ấy bỏ ý niệm này đi.”

Phó Huân lại ngẩn ra.

“Tôi…Tôi nói là sự thật.” Giang Phi tiếp tục nói: “Không tin anh có thể hỏi một chút thủ hạ kia, xem có phải hay không nghe từ Tiểu Kỳ, có lẽ anh đi hỏi những người quen biết tôi khác, tôi thề với anh, nếu tôi có một câu nói láo liền chết không được tử tế…Phó tổng, tôi thật sự không thích nam nhân, cho tới bây giờ đều chưa từng động tâm với ngài, ngài…ngài rất ưu tú, nhưng…nhưng tôi đối với ngài cũng chỉ có kính sợ, cầu ngài tin tưởng tôi…”

Một đoạn lời này của Giang Phi, giống như không có vấn đề gì, nhưng Phó Huân nghe cả người liền không thoải mái, tuy nói Phó Huân không phải bỏ ra thứ tình cảm gì, nhưng suy đoán của bản thân rơi vào khoảng không, vẫn là khiến hắn có loại cảm giác bị lừa gạt.

Người này không thích nam nhân.

Nói cách khác ân cần cùng quan tâm của cậu đối với mình trước kia, thật sự chỉ là bởi vì cậu coi mình là người thân nhất!

Một cỗ tức giận vô hình dâng lên trong lòng Phó Huân, thời gian lâu như vậy đến nay lại phán đoán sai lầm, bỗng nhiên khiến hắn có loại cảm giác quẫn bách tự mình đa tình, đặc biệt là bây giờ còn khiến Giang Phi biết được Phó Huân hắn cho tới nay luôn có loại suy đoán đơn phương này…Phó Huân cảm giác mất mặt cực kỳ.

Giang Phi thấy sắc mặt Phó Huân bỗng nhiên trở nên càng âm lãnh, lòng thoáng chốc chìm xuống đáy cốc, cậu không biết mình lại nói sai câu nào, một phen giải thích vừa rồi rõ ràng không có bất kỳ vấn đề gì a, giọng nói cũng nhún nhường tới cực điểm.

“Ừm…Là tôi sai…” Giang Phi lại run rẩy nói: “Tôi nhất định là có chỗ nào làm quá hạ tiện, mới khiến Phó tổng hiểu lầm, sau này tôi nhất định sẽ sửa…Phó tổng ngài…đại nhân vật như ngài, muốn dạng sắc đẹp gì chẳng được, món hàng như tôi, xách giày cho ngài cũng không xứng, ngài làm với tôi sẽ hạ thấp địa vị cao quý của mình.”

Phó Huân lại bị chọc giận cười lên.

“Nga vậy hiện tại tôi thượng cậu, cậu há chẳng phải cảm thấy rất vinh hạnh sao?” Phó Huân có thâm ý khác nói: “Cho cậu giá trị con người không phải sao?”

Giang Phi bị nghẹn mấy giây không nói nên lời, khi chuẩn bị mở miệng nói tiếp, Phó Huân lại đột nhiên ngắt lời cậu tiếp tục nói: “Cậu thích nam hay nữ, không liên quan đến tôi, tôi không cần cậu đi biểu đạt ý nguyện của mình, vậy đối với tôi không có ý nghĩa gì cả, tôi chỉ cần thân thể cậu có giá trị với tôi là được, hiểu chưa?”

Giang Phi run rẩy không thốt nên lời, liều mạng lắc đầu khóc lóc.

Phó Huân hai ba cái liền lột sạch quần áo của Giang Phi, vết xanh xanh tím tím lần trước để lại vẫn còn, ở trên da thịt trắng nõn của Giang Phi như cũ lộ vẻ nhìn thấy mà giật mình, Phó Huân nhìn dấu vết trên đùi Giang Phi, hơi sửng sốt hai giây.

Phó Huân biết mình lần trước hạ thủ không có chừng mực, nhưng không nghĩ tới lại nghiêm trọng như vậy, những năm gần đây hắn chưa từng dùng thủ đoạn bịp bợm như vậy với bất kỳ tình phụ nào, tuy nói ở trên giường chưa từng gây thương tích cho ai, nhưng tuyệt đối sẽ không khiến người ta thành như vậy, vết thương tựa như bị ngược đãi.

Phó Huân suy nghĩ, cảm thấy chủ yếu là trách Giang Phi, bởi vì Giang Phi đêm đó giãy quá mực lợi hại, lúc đó mới khiến hắn xuống tay ác độc, nếu như toàn bộ quá trình Giang Phi đều phối hợp, đàng hoàng mặc hắn làm mấy giờ, sẽ không đến nỗi lưu lại những thứ này.

Cởi bỏ quần áo, Phó Huân ấn hai tay Giang Phi đang liều mạng cào đánh hắn lại. Khi cúi đầu chuẩn bị hôn Giang Phi thì đột nhiên bị Giang Phi nhổ một ngụm nước miếng lên mặt.

Phó Huân sửng sốt, trong nháy mắt con ngươi co rút lại, hắn lau đi nước miếng trên mặt, tức giận cực độ khiến gân xanh trên trán hắn nổi lên, sau đó ánh mắt tàn bạo nhìn chằm chằm Giang Phi dưới người, hô hấp dồn dập.

Giang Phi có lẽ cũng biết mình chạy không thoát, vô luận là tự ti tự tiện thế nào đi nữa, Phó Huân cũng sẽ không bỏ qua cho cậu, khi tuyệt vọng cùng sợ hãi đạt đến điểm giới hạn, Giang Phi liền quên đi sợ hãi, trong đầu đều là, cùng lắm thì chết thôi!

Từ nhỏ đến lớn, Phó Huân bị người đối diện nhổ nước như vậy chỉ có hai lần, một lần là khi sống ở Giang gia, bị Giang Phi thuở nhỏ ngạo mạn, đối đãi giống như một con gia súc nhổ một cái, một lần khác chính là bây giờ, bị Giang Phi sau khi trưởng thành, đã là kẻ hai bàn tay trắng…

Một lần nhổ này, khiến hết thảy những khuất nhục Phó Huân lúc còn bé chịu ở Giang gia xông lên não.

Giang Phi xem thường hắn, thời điểm năm đó hắn mới vào Giang gia, ánh mắt cậu nhìn mình giống như nhìn một con ruồi, tràn đầy chán ghét cùng khinh bỉ.

Phó Huân nhớ có một lần Giang Phi thả chó cắn hắn, khiến hắn bị một con chó chăn cừu khổng lồ cắn tay kéo ngã xuống đất.

Lúc ấy Phó Nam ở bên cạnh bị dọa đến khóc lên, mà cậu ta ôm cánh tay vênh váo hống hách đứng ở một bên, cười híp mắt nói, gọi ta một tiếng chủ nhân ta sẽ bảo nó thả ngươi…

Lúc ấy cậu đeo thắt lưng xinh đẹp, mái tóc ngắn màu đen mềm mại, đôi mắt thật to, một gương mặt tinh sảo còn đẹp hơn cả những ngôi sao nhỏ tuổi, nhưng cậu lại ngạo mạn cùng ác độc như vậy…khi đó, hắn cùng Phó Nam, chính là đối tượng để Giang Phi thực hiện những trò chơi ác thú, cậu lấy tức giận cùng bi thương của mình và Phó Nam làm niềm vui, há mồm ngậm miệng luôn là “Cút ra khỏi Giang gia” hoặc là “Chết đi tìm mẹ các ngươi đi”.

Hiện nay cậu trở nên ôn nhuận thế nào đi nữa, hoặc có thể là cậu căn bản không thay đổi, chỉ là bởi vì không có nơi dựa để ngạo mạn ác độc, cho nên mới thận trọng cầu sinh như vậy.

Thứ người như vậy, chính là bắt nạt kẻ yếu…

Phó Huân buông Giang Phi ra, Giang Phi liền từ dưới người Phó Huân bò dậy, vừa định xuống giường, lại bị Phó Huân túm lấy tóc lôi trở về, trong nháy mắt ngã xuống, Phó Huân bỗng nhiên bóp lấy cổ cậu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi