TRÁNH SỦNG II

“Nếu tôi nghe anh, hai tháng sau anh thật sự sẽ không làm không làm khó tôi nữa?” Giang Phi thận trọng lặp lại chứng thực: “Thật sẽ không sao?”

Phó Huân biết Giang Phi đã dao động, liền nhếch môi, chậm rãi nói: “Dĩ nhiên, tôi vốn có thể trực tiếp muốn cậu, căn bản tội gì mà lãng phí thời gian giải thích với cậu cái gì, nhưng hiện tại đang kiên nhẫn cùng cậu nói chuyện làm cái hiệp định này, vốn là có mang cả thành ý, vả lại, với thân phận cùng địa vị của Phó Huân tôi, lại có tâm cơ đùa bỡn với tên nhỏ bé cái gì cũng không có như phế…người bình thường như cậu sao?”

Giang Phi hồi lâu mới thấp giọng nói: “Nói không có bằng chứng, ta…chúng ta lập hiệp định trên giấy cho chắc ăn, hơn nữa trên hiệp nghị phải viết rõ, dù hai tháng này giữa chúng ta có phát sinh bất kỳ chuyện gì cũng không được để bất kỳ thân nhân hoặc bạn bè của tôi biết.”

Thời khắc này kiên nhẫn của Phó Huân đã đến cực hạn, hắn tức giận Giang Phi hiện tại được voi đòi tiên, cái đồ chơi phế vật này một tay mình là có thể bóp chết, dưới tình thế hoàn toàn không thuận lợi lại còn dám mặc cả với Phó Huân hắn.

“Được.” Trên trán Phó Huân nổi lên gân xanh, nhưng cỗ tức giận hỗn loạn kia vẫn bị đè nén bên trong lồng ngực như cũ: “Tôi sẽ bảo thủ hạ chuẩn bị hiệp nghị, cho nên hiện tại cậu là đồng ý?”

Giang Phi mím chặt miệng, run run gật đầu một cái.

“Vậy bắt đầu từ bây giờ, có phải cậu đối với tôi nói gì nghe nấy?”

Sắc mặt Giang Phi tái xanh, do dự mấy giây rồi lại gật đầu một lần nữa.

“Được, vậy ít nhất cho tôi thấy thành ý của cậu một chút.” Phó Huân nói: “Bây giờ cởi hết quần áo, đến trước mặt tôi.”

Giang Phi ngẩn ra, mặt đầy kinh hoảng: “Tôi…tôi…”

“Thế cậu chính là không phối hợp rồi, ừ, được, vậy tôi coi như cậu không chọn lựa chọn thứ nhất, cậu…”

“Tôi nghe anh.” Giang Phi thút thít nói: “Tôi…tôi cởi còn không được sao.”

Giang Phi chậm rãi từ trên ghế salon đứng dậy, chầm chậm đi tới trước mắt Phó Huân, tay run rẩy cởi áo choàng tắm trên người.

“Hai tay giơ lên, giơ qua đỉnh đầu.” Phó Huân dựa vào ghế salon, hai chân vắt chéo, hắn híp mắt, nhìn thân thể rụt rè của Giang Phi trước mắt, lạnh lùng ra lệnh: “Hai chân hơi tách ra, thẳng eo, đầu nâng lên.”

Trong không khí giống như có lưỡi cưa vô hình cắt đứt thần kinh Giang Phi, thân thể không mảnh vải che thân hoàn toàn bại lộ trong không khí, Giang Phi chỉ cảm thấy mỗi một tấc da trên người đều dâng lên cảm giác đau nhói tựa như chi chít kim châm, cậu không ngừng rơi lệ,  nhưng không dám lên tiếng, thân thể trong lúc khóc nghẹn ngào càng run rẩy kịch liệt.

Tuy Giang Phi ngẩng đầu lên nhưng bởi vì cực độ thẹn thùng mà nhắm chặt hai mắt lại, cho đến khi cậu nghe được phía trước truyền tới tiếng chụp hình răng rắc, trong nháy mắt liền mở hai mắt ra, sau đó chỉ thấy Phó Huân nở nụ cười quỷ dị cầm điện thoại di động đối diện với cậu.

Da đầu Giang Phi tê dại, nhanh chóng khom người nhặt áo trên đất chùm lên, kinh hoảng thất thố kêu: “Anh đang làm gì?”

“Tôi cho cậu mặc quần áo chưa?” Sắc mặt Phó Huân trong nháy mắt trầm xuống, lạnh lùng nói: “Tôi nói cái gì cậu liền cái làm đó cho tôi, từ giây này trở đi, mỗi chuyện cậu làm sai, tôi liền coi như hiệp nghị hủy bỏ!”

“Đừng!” Giang Phi bị buộc vào góc chết, cuối cùng không thể làm gì hơn là buông áo choàng tắm nắm trong tay ra, thấp giọng nói: “Tôi nghe anh, cái gì cũng nghe anh.”

Điện thoại Phó Huân vẫn như cũ hướng về phía Giang Phi, lần này hắn trực tiếp quay phim.

Phó Huân đốt điếu thuốc ngậm trong miệng, nhìn Giang Phi đang bên bờ vực sụp đổ trong máy ảnh, lại cười âm hiểm ra lệnh: “Đưa tay xuống phía dưới**.”

Giang Phi rốt cuộc không chịu nổi khóc lên: “Tôi…tôi…”

“Lập tức!”

==========================

Phó Huân đến bệnh viện, Giang Phi bị bắt đi theo, cậu ngồi cùng một xe với Phó Huân, trên mặt không có chút huyết sắc nào, ánh mắt hốt hoảng hơi có vẻ đờ đẫn.

Không ai biết thời khắc này não Giang Phi đang chịu hành hạ như thế nào, cậu căn bản không dám nghĩ lại tất cả những chuyện xảy ra một giờ trước, cậu không một mảnh vải che thân đứng ở trước mặt Phó Huân, lấy tay, dùng thân thể mình, làm không chừa chuyện khó chịu nào.

Giang Phi nằm mơ cũng sẽ không nghĩ tới, đời này cậu sẽ làm loại chuyện đó ở trước mặt người khác, còn bị điện thoại Phó Huân quay lại hết.

Cậu thật sai rồi, cậu không nên đối với Phó Huân nói gì nghe nấy, khi đó bị Phó Huân dọa cho sợ hãi mà dắt đi, hoàn toàn quên mất suy tính hậu quả, cũng giống như đánh mất lòng nhục nhã.

Bây giờ, không chỉ có mạng cậu, mà ngay cả tôn nghiêm vinh nhục của cậu, đều bị Phó Huân nắm chặt trong tay!

Cậu làm sao có thể ngu xuân như vậy!

Ngu xuẩn như vậy!

Lúc này, bỗng nhiên Phó Huân vắt một tay lên đùi Giang Phi, dọa Giang Phi đang mất hồn sợ run một cái, cậu chậm rãi xoay người, bất an đối diện với ánh mắt âm tà của Phó Huân.

“Anh họ của cậu từng thấy thân thể cậu chưa?” Phó Huân bỗng nhiên nghiêng người hỏi Giang Phi: “Cậu nói xem tôi có nên chia sẻ nội dung trong điện thoại di động của tôi với hắn một chút hay không.”

Nước mắt Giang Phi nhất thời lại rơi xuống mãnh liệt, cậu định ở trong buồng xe quỳ xuống trước Phó Huân, nhưng bắp đùi lại bị Phó Huân ấn giữ không thể đứng dậy…

“Tôi…tôi đã cái gì cũng nghe…nghe anh rồi…”

“Cậu mẹ nó trừ khóc ra còn biết cái gì?” Phó Huân nhịn không được nổi giận nói: “Ồn ào chết, ngậm miệng lại cho tôi!”

Trong nháy mắt Giang Phi liền ngậm miệng lại, chớp đôi mắt không ngừng rơi lệ hoảng sợ nhìn Phó Huân, tuy không khóc thành tiếng nữa, nhưng vẫn khóc thút thít, bộ dáng luôn luôn co rúm này, Phó Huân thấy vừa tức vừa buồn cười.

“Cậu biết làm nam nhân vui vẻ thế nào không?” Phó Huân có thâm ý khác nói: “Khi nào cậu học được, video trong điện thoại của tôi, lúc đó mới chân chính vạn vô nhất thất*.”

*vạn vô nhất thất: không sơ hở.

Nói xong, Phó Huân thu cánh tay vắt trên đùi Giang Phi lại, dựa lưng vào ghế nhắm mắt giả vờ ngủ.

Giang Phi đem những lời này của Phó Huân suy xét ở trong lòng một lúc lâu, cuối cùng cũng đích xác chân chính tiếp thu ý tứ trong đó.

Giang Phi thận trọng nhìn Phó Huân, sau khi do dự mấy giây liền chậm rãi đưa tay sờ bắp đùi của Phó Huân.

Đây coi như là…lấy lòng đi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi