Đối mặt với vẻ lo sợ không yên của Thời Thiên, Cổ Thần Hoán nói ra mục đích của mình, rất đơn giản, Cổ Thần Hoán yêu cầu Thời Thiên làm người tình bí mật của hắn, chỉ cần Thời Thiên cam tâm tình nguyện, không phản kháng mà ở bên hắn thì Cổ Thần Hoán sẽ bỏ tiền ra giúp Thời Việt Nam kéo dài mạng sống.
Thời Thiên không nói gì, ánh mắt thanh lãnh yếu ớt nhìn xuống chăn.
"Thời Thiên, tôi hi vọng em có thể hiểu được ý của tôi. Không phải tôi đang hỏi xem em có đồng ý hay không, mà là muốn nói cho em biết, em không có quyền được lựa chọn, điểm khác biệt của việc "đồng ý" hay "không đồng ý" chính là, không phải đến cuối cùng em có trở thành tình nhân của tôi hay không, mà là em muốn làm kiểu tình nhân như thế nào, là được tôi cưng chiều, hay là bị tôi đánh."
"Tôi đồng ý." Thời Thiên không nhìn Cổ Thần Hoán, giọng nói bình tĩnh.
"Rất tốt." Cổ Thần Hoán có chút kích động âm thầm nắm chặt bàn tay, "Như vậy từ giờ trở đi, tiền thuốc thang của Thời Việt Nam tôi sẽ thay em lo liệu."
"Cho dù có thuốc kéo dài mạng sống, cha tôi cũng không chống đỡ được bao lâu nữa." Thời Thiên buông mắt nhìn xuống, nhàn nhạt nói, "Anh có thể ứng trước một khoản tiền để cha tôi tiến hành phẫu thuật... "
"Không có chuyện tốt như vậy đâu Thời Thiên." Cổ Thần Hoán gằn giọng cắt ngang, nhìn sắc mặt cực kỳ ảm đạm của Thời Thiên, Cổ Thần Hoán lại cười âm hiểm, chuyển đề tài, "Bất quá nếu em đã nguyện ý làm tình nhân của tôi rồi, vậy tôi cũng không thể khiến cho em cảm thấy tôi vẫn đang tiếp tục dồn ép em được nữa."
Thời Thiên ngẩng đầu lên, chờ Cổ Thần Hoán nói tiếp.
"Như vậy đi." Cổ Thần Hoán nói ra kế hoạch đã được hắn chuẩn bị kỹ càng, "Mỗi lần làm với tôi tôi sẽ cho em một vạn, tiền phẫu thuật của Thời Việt Nam đại khái chừng tám mươi vạn, nếu như mỗi ngày đều làm một lần, không tới ba tháng em sẽ kiếm đủ."
Lời Cổ Thần Hoán nói khiến Thời Thiên phẫn nhục đến mức muốn giết người, nắm đấm giấu trong chăn siết lại thật chặt, Thời Thiên đè nén cảm giác nhục nhã mãnh liệt, thấp giọng nói, "Nhưng cha tôi nhiều nhất cũng chỉ có thể chống đỡ thêm hai, ba tháng nữa thôi."
"Vậy phải trông cậy vào em rồi." Cổ Thần Hoán cười khẽ cắt lời, "Đó là tôi mới chỉ tính mỗi ngày một lần, nếu em có đủ bản lĩnh sớm tối mỗi buổi một lần, vậy chỉ mất một tháng thôi em đã kiếm đủ rồi. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là phía dưới của em có thể chịu đựng được."
Cổ Thần Hoán nói khiến Thời Thiên cơ hồ không thể hô hấp.
"Đúng rồi." Cổ Thần Hoán híp mắt tới gần Thời Thiên, nhẹ giọng nói, "Nếu em có thể làm cho tôi thoải mái trên giường, rất có thể tôi sẽ thưởng thêm cho em mấy vạn nữa cũng nên."
Thời Thiên không trả lời, cậu dùng toàn bộ khí lực ép buộc bản thân tiếp thu từng lời Cổ Thần Hoán nói, chỉ có lồng ngực không ngừng phập phồng lên xuống giúp Cổ Thần Hoán biết rõ cậu đang rất tức giận.
Thời Thiên trầm mặc coi như là ngầm thừa nhận, Thời Thiên biết mình không có lựa chọn, Cổ Thần Hoán đã quyết chí muốn cậu chỉ có thể dựa vào hắn, cho nên sẽ không chừa cho cậu con đường nào có thể kiếm được tiền, đừng nói là một lần một vạn, cho dù một lần một ngàn hay chỉ một trăm đi chăng nữa, cậu đều không thể cự tuyệt.
Nhìn thân ảnh mê người trước mắt, Cổ Thần Hoán cảm thấy nơi cổ họng có chút phát khô, hiện tại hắn đã hoàn toàn nắm giữ người con trai này trong tay, đương nhiên không cần phải ảo não nghĩ đến chuyện Đường Bản Xuyên vào tối hôm qua nữa, cái gọi là "trò chơi" đã kết thúc, không cần phải đánh tâm lý chiến với cậu, hiện tại hắn chỉ nghĩ đến một chuyện, người con trai này - là của hắn.
Đã từng bị dục hỏa điên cuồng thiêu cháy một lần, Cổ Thần Hoán biết rõ tư vị tiêu hồn thực cốt kia, đó là một loại khoái cảm tràn đầy mà hắn chưa từng được hưởng thụ với những người lên giường cùng mình trong dĩ vãng, giữa những xung động mãnh liệt hắn chỉ muốn hung hăng, hung hăng giữ lấy cậu.
Giờ phút này khi nhìn ngắm người con trai ấy một lần nữa, đột nhiên phát hiện tất cả mọi thứ của cậu đều gợi cảm câu dẫn nhân tâm, từ đôi mắt, sống mũi đến đôi môi, thanh âm khi nói chuyện, khi thanh lãnh không nói lời nào, thậm chí ngay cả cái tên, chỉ cần lẩm nhẩm đọc trong lòng đều có loại mê hoặc liêu nhân như làn sương mờ khói.
Sự mị hoặc quyến rũ đến từng chi tiết trên người Thời Thiên trong mắt Cổ Thần Hoán đều có thể biến thành một ngọn lửa rực cháy lan ra đồng cỏ. Từng nghĩ sẽ không đột phá tầng quan hệ này, từng nghĩ sẽ luôn vững vàng kiểm soát kích động ấy, nhưng bây giờ....
Cổ Thần Hoán tự cảm thấy mình không phải là một nam nhân có tính dục mạnh, hắn thật sự không có nhiều hứng thú đối với chuyện giường chiếu, e là do từng làm bảo tiêu đã tạo thành thói quen nghiêm khắc kỷ luật, hoặc do hắn là người tính cánh lãnh đạm, cho nên bây giờ dù đã có thân phận, có địa vị tiền tài, nhưng nam nữ bất kể có tinh xảo xinh đẹp đến đâu đi chăng nữa, trong mắt hắn cũng chỉ như một đống thịt.
Nhưng giờ đã không giống thế nữa, Cổ Thần Hoán cuối cùng cũng cảm nhận được tư vị tuyệt vời như "thể hồ quán đỉnh" nhờ thân thể trước mắt, ôm cậu, hôn cậu, đem các loại cảm giác phức tạp mà tươi đẹp toàn bộ truyền vào thân thể người con trai này.
Lần đầu tiên gặp lại sau bốn năm, trong lòng là hận, hận đến mức thậm chí còn muốn dùng nắm đấm hung hăng đánh nát cậu, rồi dần dần, cảm giác ấm áp mờ ảo như mây khói vẫn núp dưới đáy lòng chậm rãi tràn ra, tất cả cảm giác của bốn năm trước từ từ dâng lên trong đầu, lúc này mới đột nhiên hiểu ra, bốn năm qua điên cuồng tìm kiếm cậu, không phải chỉ để trả thù, điều mà hắn thật sự mong muốn, đó chính là trong quá trình trả thù, hắn sẽ đặt cậu ở một nơi chỉ cần vươn tay là có thể chạm đến, nơi mà hắn có thể ôm cậu hôn cậu bất cứ lúc nào.
Từng cho rằng đây là yêu, lại phát hiện làm sao cũng không thể xua đi cảnh tượng khi mẹ qua đời vào bốn năm trước, đó là đau xót mà cả đời này vô luận Cổ Thần Hoán có đứng cao bao nhiêu cũng không thể bù đắp, chiếm giữ tâm trí vẫn luôn là câu nói nếu như, nếu như người con trai khi ấy nguyện ý lấy ra một khoản tiền mà đối với cậu chỉ như trò tiêu khiển thì người mẹ chưa từng được hưởng cuộc sống tốt đẹp của hắn sẽ không cần phải chết.
Vì vậy nên hắn cưng chiều cậu, sự cưng chiều dành cho một tình nhân, đây có thể coi là hành động nhân từ nhất của Cổ Thần Hoán, nhưng vô tình, sự kiêu ngạo cùng tôn nghiêm khi còn là thiếu gia của cậu lại coi hết thảy là sỉ nhục, tình nguyện bị hắn đánh chết cũng không nguyện thuận theo hắn, điều mà cậu vẫn luôn làm là giãy giụa.
Đêm qua không để ý đến nỗi đau đớn của cậu mà ra sức đòi hỏi, không chỉ bởi vì không thể kiềm chế cảm giác hưng phấn chưa bao giờ có ấy, mà còn vì hắn muốn đem một chuyện khắc sâu vào tận xương tủy, cậu là của hắn, toàn bộ đều là của Cổ Thần Hoán hắn, bốn năm trước là như vậy, mà bốn năm sau đương nhiên cũng là như vậy.
Đánh cậu hôn cậu, nhục nhã rồi lại thương yêu, kéo cậu xuống địa ngục rồi lại cưng sủng cậu tới tận thiên đường, đây đều là những đặc quyền mà chỉ duy nhất Cổ Thần Hoán hắn mới có thể sử dụng!
Cổ Thần Hoán vĩnh viễn cảm thấy hắn mới chính là người có mối ràng buộc sâu đậm nhất với Thời Thiên trên thế giới này, trừ hắn ra không có bất cứ người nào có đủ tư cách ôm ảo tưởng gì đối với Thời Thiên.
Thiếu gia của hắn, bất kể hiện tại cậu có biến thành bộ dáng như thế nào, không cần biết cậu hận hắn bao nhiêu, cậu vẫn luôn là người của Cổ Thần Hoán hắn.
Nụ hôn nóng bỏng hạ xuống trán, làn mi thanh mảnh, chóp mũi khêu gợi rồi cuối cùng ngừng lại bên hai phiến môi mỏng mềm mại.
Đầu lưỡi nỗ lực dò vào, bờ môi mỏng run rẩy khép chặt, Cổ Thần Hoán cười khẽ trong lòng, không thâm nhập sâu thêm nữa, mà say sưa liếm mút đôi môi kia, động tác đơn điệu lặp đi lặp lại, giống như có thể nếm ra vô số mùi vị khác nhau từ đôi môi ấy.
Thân thể Thời Thiên vẫn căng thẳng khẩn trương, chiếm đầy lồng ngực vẫn là cảm giác khuất nhục, trong suy nghĩ của Thời Thiên hiện giờ, cậu chỉ là nô lệ tình dục của Cổ Thần Hoán.
Mình tại sao lại biến thành như vậy? Tại sao lại biến thành như vậy?
Sẽ phải mất bao nhiêu thời gian để thuyết phục bản thân chấp nhận tiếp xúc thân thể với Cổ Thần Hoán, bị hắn tách mở hai chân, bị hắn ngắm nhìn mỗi tấc thân thể, sau đó bị hắn mạnh mẽ đâm xuyên.
Chuyện này so với đánh đập còn khiến người khó chịu đựng hơn, cậu cần phải có bao nhiêu nghị lực để có thể nhịn xuống, để có thể tiếp tục những bước đi chậm rãi trong cái vòng tuyệt vọng lẩn quẩn này.
E rằng, e rằng chờ đến khi cậu gom đủ tiền thì cũng đã hoàn toàn mất đi động lực sống tiếp.
Rất muốn giết chết bản thân, lại càng muốn giết nam nhân ở trên người mình!
Cổ Thần Hoán cuối cùng cũng ý do vị tẫn ngẩng đầu, ngón tay cách một lớp áo tắm khẽ vuốt nhẹ lên hạ thân Thời Thiên, sau dó mới ngồi trở lại bên giường.
Cổ Thần Hoán lấy ra một xấp tiền mặt từ trong túi áo nhẹ nhàng đặt lên chiếc gối Thời Thiên đang nằm, xem ra hắn sớm đã chuẩn bị tốt từ trước.
"Đây là một vạn tệ, là thù lao tối qua em phục vụ tôi, bất quá tôi muốn lấy đi một nửa." Nói xong, Cổ Thần Hoán khẽ cười lấy đi nửa xấp tiền, tiếp tục nói, "Lý do rất đơn giản, tối qua em phản kháng quá lợi hại, tôi không thể tận hứng." Kỳ thực tối hôm qua là lần hoan ái khoan khái nhất đối với Cổ Thần Hoán suốt mấy năm gần đây.
Thời Thiên liếc mắt nhìn một cái, sau đó rũ mi, không nói gì.