TRANH TRANH

Sau ngày hôm đó, Hồ Triết chưa từng xuất hiện ở trường học nữa, Diệp Hàm Tranh vẫn gọi Lục Minh Tiêu là cậu chủ, chỉ những lúc có hai người, âm thanh nhỏ đi rất nhiều.

Đảo mắt đến nghỉ đông, cuối cùng Lục Minh Tiêu không cần dậy sớm, quấn chăn ngủ đến hai ba giờ chiều, cho dù tỉnh, cũng không muốn dậy.

Quản gia cười nói: “Thời tiết vừa lạnh cậu chủ không thích ra khỏi phòng, giống động vật muốn ngủ đông?”

Động vật ngủ đông?

Diệp Hàm Tranh ghé vào cửa phòng ngủ, nhìn Lục Minh Tiêu nằm trên giường lớn mềm mại, sống mũi thẳng tắp vùi trong gối đầu, tóc hơi rối, che lại một đôi mắt đặc biệt đẹp, không giống gấu Bắc Cực, cũng không giống rắn lạnh, ngược lại giống một con mèo to, cuộn tròn trong chăn ấm áp, lười biếng.

Xuỵt không thể gọi hắn là con mèo to ở trước mặt hắn, chắc chắn hắn không thích.

“Hàm Tranh.”

Quản gia dưới lầu gọi cậu, cầm một tờ giấy trong tay: “Còn nhớ ông chủ Long không?”

Diệp Hàm Tranh chạy xuống: “Dạ nhớ, là chú Long ca đưa cháu tới.”

Quản gia đưa tờ giấy cho cậu: “Lúc nãy ông chủ Long gọi điện đến, nói là chú thím của cháu nhớ cháu, lúc đầu số điện thoại để cho Kha Văn tiên sinh, nhưng cháu với Kha Văn tiên sinh tách ra, bảo chú chuyển cho cháu.” Nói xong lấy điện thoại ra hỏi: “Biết gọi điện không?”

Diệp Hàm Tranh lắc đầu, quản gia nói: “Vậy chú dạy cháu, sau này nếu như nhớ họ, cũng có thể gọi về.”

Diệp Hàm Tranh nói tiếng cảm ơn, nghiêm túc nhìn quản gia giúp cậu bấm số điện thoại của chú Trần như thế nào.

“Alo? Ai vậy?”

Quản gia đưa điện thoại cho cậu, quay người rời đi, Diệp Hàm Tranh đứng ở đầu cầu thang vui vẻ nói: “Chú, là con nè.”

“Hàm Tranh?” Chú Trần ngạc nhiên gọi một tiếng, lại nghiêng đầu gọi ra ngoài: “Là Hàm Tranh gọi điện, mau vào đây.” Mười mấy giây sau, thím Vương cũng chạy tới, dán vào điện thoại hỏi: “Hàm Tranh à, ở thành phố có khỏe không?”

Diệp Hàm Tranh nói: “Khỏe ạ, còn chú với thím?”

“Khỏe khỏe khỏe, đều khỏe.” Thím Vương hỏi: “Ba con thì sao? Ông ấy có đối xử tốt với con không?”

Diệp Hàm Tranh chần chừ mấy giây, rũ mắt xuống nói: “Dạ… ba đối xử với con rất tốt.”

Thím Vương vui mừng, “Thế là tốt rồi, trong nhà ba của con… còn có ai nữa không? Lần trước đi vội quá, thím cũng không kịp hỏi rõ ràng.”

Diệp Hàm Tranh nói: “Có quả gia, có ông… nội bà nội… còn có một người anh trai.”

“A? Còn có anh trai hả?” Thím Vương hơi lo lắng: “Bao nhiêu tuổi?”

“Bọn con học cùng lớp.”

“Ôi giời, ba của con thật không tưởng nổi.” Thím Vương tưởng là ba Diệp ngủ với hai người phụ nữ cùng một lúc, oán giận mắng vài câu: “Vậy anh trai con có bắt nạt con không?”

“Không ạ không ạ.” Diệp Hàm Tranh nói: “Anh trai đối xử với con rất tốt, bọn con cùng nhau đến trường, cùng chơi trò chơi.”

Lúc này thím Vương mới yên tâm, bảo cậu mặc nhiều quần áo, Diệp Hàm Tranh nghe bà nói dông dài vẫn chưa nói xong, cắn khóe miệng, cổ họng nghẹn lại, “Thím ơi.”

“Ơi.”

“Con hơi nhớ thím.”

Một câu nói kia lập tức khiến thím Vương đỏ cả vành mắt, họ sống chung nhiều năm như vậy, còn thân hơn cả người thân, nghẹn ngào nói: “Thím cũng nhớ con, đợi có thời gian, chú thím đến đó thăm con.”

Nói thì dễ, nhưng vợ chồng nhà chú Trần đã sáu mươi, lại chưa bao giờ đi xa nhà, đến một chuyến chẳng hề hiện thực.

Diệp Hàm Tranh mỉm cười nói: “Không cần đâu, đợi con lớn rồi trở về thăm chú thím, mang đồ ăn ngon cho chú thím.” Ba người lại nói vài câu, không nỡ cúp điện thoại.

Sáng hôm nay tuyết lại rơi, giống như lông ngỗng trải đầy đất, Diệp Hàm Tranh nhìn ra ngoài cửa sổ ngẩn người, mấy phút sau, mới nhớ ra trả điện thoại cho quản gia, vừa quay đầu, sợ đến nỗi đánh rơi điện thoại xuống đất.

Không biết Lục Minh Tiêu dậy lúc nào, đứng trên bậc thang sau lưng cậu, chắc hẳn tới lâu rồi, vẫn âm thầm nghe cậu gọi điện thoại.

“Cậu chủ…”

“Lừa đảo.”

Diệp Hàm Tranh muốn giải thích, lại không biết nói thế nào, đúng là cậu lừa chú với thím, không muốn để họ lo lắng cho mình, muốn giả vờ như không hề xảy ra chuyện gì hỏi: “Cậu chủ ăn cơm chưa?”

Lục Minh Tiêu tức giận nói: “Tôi là heo à?”

“A?”

“Cả ngày trừ ăn ra thì là ngủ, không biết làm gì cả?” Mỗi lần hắn ngủ dậy đều dữ dằn, Diệp Hàm Tranh đã quen rồi, theo hắn nói: “Vậy cậu chủ muốn làm gì?”

“Không biết.” Lục Minh Tiêu đút hai tay vào túi quần: “Cậu nghĩ đi, nghĩ xong nói cho tôi.”

Khi thời tiết không lạnh thế này, Lục Minh Tiêu sẽ ra ngoài đá bóng, mặc dù tuyết vừa ngừng, nhưng vẫn chưa kịp dọn, chạy lên chắc chắn bất tiện, Diệp Hàm Tranh nhặt di động lên trả lại cho quản gia, lại đến phòng ăn nói người giúp việc làm vài món. Trước kia cậu rất ít chơi, phần lớn thời gian đều làm bài tập hoặc giúp thím Vương quét rác làm việc nhà, nếu như tuyết rơi, sẽ còn mặc thật dày, đi theo chú Trần cùng đến xung quanh đồng ruộng bắt chim sẻ, cầm một cái bát hạt kê vàng, buộc một sợi len thật dài trên nhánh cây, chống giỏ trúc trên mặt tuyết trống trải, sau đó trốn rất xa, đợi chim sẻ nhỏ cực đói chui xuống dưới cái giỏ, lại bỗng nhiên kéo động nhánh cây, thế là nó bị bắt rồi.

Diệp Hàm Tranh nói như vậy, trong mắt sáng lấp lánh, Lục Minh Tiêu cau mày nhìn thoáng qua bên ngoài, đi ra sân với cậu.

“Cậu bắt đi.”

Công cụ cần thiết quản gia đã chuẩn bị xong, Diệp Hàm Tranh cầm giỏ trúc chạy đến một mảnh đất trống, theo trình tự chú Trần dạy, từng bước từng bước đặt bẫy xong, sau đó yên lặng nằm trên tuyết, thở mạnh cũng không dám, may là lúc này mặt trời mọc rồi, cũng không lạnh mấy, nằm sấp chốc lát cũng không sao.

“Cậu chủ cảm thấy, nó có thể bắt được không?” Quản gia cầm áo khoác, choàng lên người Lục Minh Tiêu, hắn thật sự sợ lạnh, chỉ đứng ở cửa.

“Có thể bắt được cái quỷ gì, mùa hè cũng chưa từng thấy vài con chim, nói chi đến mùa đông.”

“Vậy tại sao cậu chủ còn bảo nó ra ngoài?”

Lục Minh Tiêu lạnh lùng tàn nhẫn: “Nhàn rỗi không có chuyện gì, xem người sống biểu diễn.”

Quản gia không nhịn được cười ra tiếng.

Lục Minh Tiêu ngửa đầu nhìn y: “Chú cười cái gì.”

Quản gia nói: “Tôi cũng nghe thấy Hàm Tranh nói chuyện điện thoại, có vẻ như nó nhớ nhà.”

Lục Minh Tiêu nói: “Vậy thì thế nào?”

Quả gia nói: “Cậu chủ sợ nó tiếp tục suy nghĩ, sẽ buồn phải không? Cho nên mới bảo nó tìm việc để làm, phân tán sự chú ý.”

Lục Minh Tiêu quay đầu đi ngay: “Đừng có nói dóc, tôi chỉ nhàn rỗi không có việc gì làm.”

Đợi gần nửa tiếng, quả nhiên Diệp Hàm Tranh chẳng bắt được gì, Lục Minh Tiêu đã vào nhà từ lâu, ngồi trên sofa quấn chăn bông rõ dày xem tivi, đang xem tin tài chính kinh tế, tạm thời không nói có hiểu hay không, dáng vẻ cũng rất nghiêm túc.

Lúc Diệp Hàm Tranh đi vào, trên mặt đỏ bừng, đỉnh đầu còn bốc hơi, cậu không bắt được chim sẻ, ngược lại giúp quản gia và người giúp việc quét sạch sân, Lục Minh Tiêu liếc cậu một cái, tắt tivi định lên lần đi ngủ, Diệp Hàm Tranh gọi cậu chủ, vội vàng chạy tới.

Lục Minh Tiêu hỏi: “Làm gì?”

“Cái này tặng cậu.” Cậu cong mắt giơ hai tay lên, có một con chim làm bằng tuyết mũm mĩm đứng trong lòng bàn tay, ngu ngu ngốc ngốc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi