TRANH TỬ

Có tiếng quạt xé gió đột nhiên từ xa bay tới, Từ Phí Lâu chưa kịp nhìn thấy bóng người đã bị một cái chiết phiến đập vào ngực, lực đạo vừa mạnh vừa ác, hắn bị trúng chiêu liền văng mấy dặm liền, té ra đất mà hộc máu. Kẻ kia từ màn đêm bước ra, một thân lam y phiêu dật, nét mặt ôn nhuận thư sinh, mắt sắc mày kiếm, giữa mi tâm là nốt ruồi son đỏ rực, nụ cười mỉm nhẹ nhưng thập phần hiểm ác. Kẻ kia đón bạch phiến về, hướng tới Từ Phí Lâu cười khinh nói:

- Thực lực như thế này mà là thuộc hạ của Độc Thành Quỷ Chủ ư? Tại hạ mà là hắn chắc cũng cảm thấy hổ thẹn khôn cùng…

Từ Phí Lâu bò ngồi dậy ôm lấy ngực mình, hắn đã bị trọng thương nên không tính chuyện sẽ chọi lại cả hai người kia. Nhưng “lam y” nhân kia thì không muốn buông tha dễ dàng, tay cầm bạch phiến phe phẩy quạt, mắt sáng sắc béng lóe lên, miệng cười khanh khách, từng bước từng bước đi lại.

- Nào cho ta xem mặt ngươi!

Trên trời bỗng nổ “RẦM!!” một tiếng lớn đến kinh thiên động địa, lớp kết giới đã hoàn toàn bị biến mất, xung quanh bùng lên tiếng la hoảng loạn của người dân trong trấn, những mảng lửa khổng lồ cùng tiếng kêu rít của bọn hỏa ưng lũ lượt kéo đến. Từ Phí Lâu thừa cơ hội liền từ trên cầu nhảy xuống hồ Vọng Nguyện, trong khoảnh khắc sau liền lặn mất hút dưới làn nước đen.

“Lam y” nhìn xuống mặt nước phẳng lặng, chậc một tiếng nói:

- Thì ra là một “con cừu” biết bơi…

Khi nhìn lại, hắn ta thấy Tranh Tử đang lọ mọ cởi trói cho thiếu nữ bên kia.

Tranh Tử vừa nhìn thấy rõ dáng vẻ của cô nương kia thì sững sờ một chút, sau đó liền thở dài nói:

- Đã bảo đừng tùy tiện trộm đồ của người ta…

Người này không ai khác là Mao Tiểu Phỉ, nữ nhân mà Tranh Tử đã gặp một lần trong ngõ khuất, cũng là người đã trộm túi tiền của Sở Húc Hi rồi đem cái túi gấm thêu treo lên đầu đào côn vu họa cho Tranh Tử.

Mao Tiểu Phỉ lúc này còn chưa hết sợ hãi. Nàng ta vốn nghĩ tay mình đủ nhanh nhẹn để qua mặt bất kì người nào nhưng không ngờ xui xẻo bị mấy tên tà giả kia phát hiện rồi bị đánh, bị bắt đi luôn. Lúc này được cứu, Mao Tiểu Phỉ vừa mừng vừa thấy hổ thẹn khó xử khi người cứu mình lại chính là người mình đã vu họa trước đó.

- Ngươi…mắt của ngươi nhìn lại được rồi à? - Nàng ta xoa xoa cổ tay bị trói đến tím tái của mình, vừa ngập ngừng hỏi.

Tranh Tử chỉ thản nhiên đáp:

- Chỉ mờ tạm thời, không phải mù hẳn, giờ thì hết rồi. Ngươi mau tìm chỗ nấp đi, kết giới thủng rồi, bọn hỏa ưng kia sớm muộn gì cũng kéo vào xơi tái chỗ này.

Mao Tiểu Phỉ ngập ngừng, nàng ta cảm thấy vừa biết ơn vừa có lỗi với Tranh Tử nhưng không biết làm sao. Mao Tiểu Phỉ mồ côi phụ mẫu từ nhỏ, lớn lên trong sự xua đuổi, ghẻ lạnh của dân làng, hai năm trước thì tới Tật Phong trấn này “kiếm sống”. Từ khi nàng ta biết bập bẹ nói chuyện tới giờ cũng chưa bao giờ biết qua hai từ “tạ ơn” và “xin lỗi”, lúc này chỉ biết ngượng ngùng nhìn Tranh Tử một lúc lâu. Tranh Tử lấy từ trong người ra mấy xâu tiền, đều là lộ phí ít ỏi đi đường, thiết nghĩ sau này vào Lũng Bạch Môn cũng không cần xài tới nên liền đưa cho nàng ta luôn.

Mao Tiểu Phỉ lại giật mình sợ hãi một phen.

- Ngươi…ngươi là phật sống à?

- Nhắm mắt lại!

- Hả? À…

Mao Tiểu Phỉ vừa nhận mấy xâu tiền xong, không hiểu sao liền nghe theo lời của người này mà nhắm mắt.

Tranh Tử đi qua chỗ của tên tà giả lúc nãy bị y đánh đến trẹo cổ, lúc này y cầm chính cây đao của gã, từng nhát khứa vào gân cốt tứ chi của gã, sau đó xé quần áo của gã để cầm lại máu. Gân cốt tứ chi đã đứt đoạn thì sau này chỉ là một kẻ tàn phế sống không bằng chết, tiếng thét của gã nam nhân vang lên thất thanh giữa màn đêm, nghe thảm thiết và ghê rợn. Tranh Tử hoàn thành xong việc mà không mải mai có bất kì biểu cảm nào, gương mặt lạnh tanh điềm tĩnh đến lạ, nhưng động tác thì đủ chuẩn ác, đến nổi “lam y” đứng bên cạnh phải xòe quạt che lại mắt không dám nhìn thẳng.

Hắn thở dài “ay ay” cảm thán nói:

- Ta nói…thiếu niên nhà ngươi có phải lớn lên trong lò mổ lợn không? Ra tay chuẩn xác, không một chút chần chừ gì…Đạo môn nào dưỡng ra ngươi hả tên tiểu ác này…

Tranh Tử làm xong thì nói với kẻ đang hấp hối trên mặt đất:

- Ta muốn nói với ngươi, có những lúc thì mạng không thể đổi bằng mạng được, các ngươi cứ xuống mười tám tầng địa ngục trước, Tranh Tử ta sau khi làm xong mọi chuyện nhất định sẽ ghé qua uống một ngụm trà.

Nói xong, y quay sang Mao Tiểu Phỉ bảo:

- Này cô nương, mau đi đi, đừng đứng ở đó bịt mắt nữa, ta nói không nghe sao? Bọn hỏa ưng kia sắp kéo tới rồi, sau này đừng đi trộm cắp nữa, tìm một chốn thiện lành mà làm ăn, là người hãy là kẻ đứng trên cao để người ta dõi mắt theo, đừng tiếp tục sống chui nhũi như vậy nữa.

Mao Tiểu Phỉ lúc này mới bỏ tay xuống, còn muốn trách ngược lại, trong miệng lí nhí bảo:

- Là ngươi bảo ta đứng yên đây che mắt a~ Ta biết rồi!

Nàng ta trông cũng chẳng sợ hãi gì mấy mảng lửa đỏ rực trên bầu trời, rời đi với tâm thế vô cùng thong thả, chân còn đá mấy viên sỏi lăn tăn. Dù sao người có vướn bận mới là người nên sợ chết, Mao Tiểu Phỉ chỉ có một mình nên chẳng sợ gì, còn định bụng tìm rẫy khoai ngô của nhà nào đó trộm một phen lót bụng.

Thiếu nữ kia đi rồi, bấy giờ chỉ còn lại hai nam nhân và một tên tàn phế đang rêи ɾỉ lăn lộn trên đất, Tranh Tử nhìn lên không một lúc mới hỏi “lam y” đứng cạnh:

- Tỳ nữ của huynh đâu?

“Lam y” kia giật mình nhìn sang, mắt hơi mở tròn.

- Sao các hạ biết ta có tỳ nữ?

- Huynh và tỳ nữ lúc trước cũng ở khách trạm, nhưng rời đi sớm. Ta trước giờ trí nhớ không được tốt, cứ qua một giai đoạn lại quên đi chuyện trước kia, nên bây giờ mọi thứ lọt vào tầm mắt đều sẽ để ý rất kĩ. Mặc dù không nhìn rõ mặt mũi, nhưng dáng điệu thì nhớ rõ ràng.

“Lam y” bảy tỏ thái độ nể phục.

- Trên đời có kẻ kì lạ như các hạ sao? Haha...Ah quên mất, tại hạ tên là Hạ Hoài Dận, không biết xưng hô với huynh đệ ra sao?

- Ta gọi Tranh Tử. Ngươi…vì sao ngươi thấy kết giới vỡ mà không một chút bất ngờ?

Hạ Hoài Dận thình lình bị hỏi người có chút sững sờ, sau đó thì gượng cười, tay phất quạt, nói:

- Có gì bất ngờ chứ, lớp kết giới trước đó nghe nói đã dựng gần hai mươi năm, yếu như vậy, hỏa ưng là quái điểu ngàn năm ở Vực Gian, tấn công như thế thì vỡ chỉ là chuyện sớm muộn. Xem ra hôm nay Tật Phong trấn này gặp phải khổ nạn rồi…

- Ở đây không phải được Lũng Bạch Môn bảo hộ sao?

Hạ Hoài Dận tay cầm quạt phe phẩy, thong thả tiếp tục nói:

- Tật Phong trấn số dân tính sơ lượt cũng hơn hai ngàn người, từ lúc vỡ kết giới đã không cứu vãn được rồi. Huynh đệ à, ngươi tưởng tạo kết giới dễ lắm hay sao, bình thường phải là ba ngày mới tạo được một kết giới trận cho cả Tật Phong trấn này. Thời gian gấp rút, chỉ còn cách là “gia cố kết giới” trên nền kết giới cũ, đó là pháp trận cũng không dễ gì thành công. Như ngươi thấy đó, xem ra là thất bại thảm hại rồi…Lần này lão đầu to Thôi Tự xuống cũng không cứu nổi…chậc…

Hạ Hoài Dận vừa dứt lời thì thấy nước từ hồ Vọng Nguyệt dâng lên bất thường, không chỉ vậy, những mảnh tuyết vụn dưới đất cũng đang bay ngược lên, cùng với nước từ lòng đất, nước ở ao hồ vũng đọng, tất cả mọi nơi đang tự dưng gom về một chỗ lơ lửng lên không trung. Chẳng mấy chốc đã thành một bóng nước khổng lồ lơ lững giữa Tật Phong trấn mà cho dù đứng ở đâu trong trăm dặm nhìn lên trời cũng dễ dàng thấy được. Bóng nước kia to đến mức, tưởng tượng chỉ cần rơi xuống là có thể cuốn cả hai ngàn dân ở đây như lũ quét, người người nhà nhà, ai nấy cũng đều đang sợ hãi ôm lấy người thân của mình, cầu mong sự bảo hộ của tiên nhân. Tuy nhiên bóng nước kia không hề rơi xuống, khi to đến một mức nhất định, thình lình phồng lên bùng ra thành một lớp vòng bao bọc, bọn hỏa ưng đang lao xuống bị lực đẩy hất văng ra xa, từ ngoài thay kết giới cũ hình thành màn bọc ngày càng lớn dần, không con vật hay cái gì phá vỡ được lớp chắn kiên cố này. Xung lực vọng tới, âm thanh của nước chuyển động khiến phía trong này giống như một thủy cung, cảnh tượng vô cùng hùng tráng, chắc phải ngàn dặm từ phía xa còn có thể nhìn thấy.

Hạ Hoài Dận nhìn thấy cảnh tượng này, cây quạt trên tay đang phe phẩy bỗng dừng lại, mắt nhìn cũng không dám tin.

Tranh Tử nhìn lên ánh trăng xuyên qua lớp kết giới đã biến thành một màu xanh dịu nhẹ, cảm thấy tai ương thật sự đã qua rồi.

Hạ Hoài Dận vẫn trong cơn mơ mơ hồ hồ vì choáng ngợp, không biết là hắn tự nói với chính mình hay là nói với Tranh Tử:

- Không thể nào! Thủy Hộ Kết Giới Giáp là thứ cổ trận khó nhất, phức tạp và khó thành công nhất trong thủy hệ, bình thường phải cần hai mươi ba thủy đạo giả, chín phong đạo giả, vẽ phù trên nền trận Tứ Ngư Oa, nhưng cuối cùng tất cả phải lui về hộ pháp cho đúng một đạo giả thủy hệ mạnh nhất, người đó đứng ở vị trí tâm đối trung, thu hết niệm lực từ những Hộ Pháp phía sau, biến đổi thành niệm lực thống nhất của mình, truyền vào liên tục đảm bảo tính ổn định không được ngắt đoạn, đến khi bóng nước đổi hình dạng từ từ mở rộng và biến thành một kết giới thật sự…

Tranh Tử đạm nhiên tiếp lời.

- Pháp trận này chỉ được thực hiện bởi một người.

Hạ Hoài Dận nhìn lớp kết giới mà cười đến nghiến răng nghiến lợi.

- Cái lão quái vật Vu Tịch này đúng thật là…Một chút máu của Thần trong người khiến hắn ta trăm năm nay luôn làm mấy chuyện khó ai tin nổi…

Mãi đến sau này, người ta kể về Tật Phong trấn đêm bị hỏa ưng bao vây chính là một giai thoại. Thủy Hộ Kết Giới Giáp tưởng đã thất truyền mấy trăm năm lại xuất hiện, còn trở thành một biểu tượng thể hiện uy nghiêm bất khả xâm phạm của Lũng Bạch Môn. Hàng ngàn dặm phía xa đều có thể thấy được oai phong lẫm liệt. Người khai trận lại chính là một “Ngũ Tôn Lão” của Lũng Bạch Môn - Vu Tịch, kẻ mà sau này được mệnh danh là “biến số của thiên địa”. Tật Phong tuy không nằm trong quyền bảo hộ và cai quản của triều đình nhưng vẫn phát triển và phồn thịnh dưới hạ môn Lũng Bạch, và nét đặc trưng kết giới là lớp thủy niệm xanh trong, phía trong còn có âm thanh nước chuyển động, sống động như thủy cung, có cá nhỏ cá lớn, sinh vật đa dạng bên trong lớp màn bao bọc, khiến cho ai nấy trên khắp Lệnh Tây Yến Quốc, ngoài quốc gia này đều muốn đến chốn này chiêm ngưỡng một lần.

Dân chúng Tật Phong trấn thoát khỏi kiếp nạn trong đêm cùng kéo ra đường chung vui ăn mừng, mở cả lễ hội tạ hơn tiên lão Vu Tịch và Lũng Bạch Môn kéo dài suốt năm ngày sau đó.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi