TRAO ANH MỘT VÌ SAO

Lúc Ninh Tiểu Tinh và Thẩm Trầm đến nhà hàng thì Chương Việt Lĩnh và Kỳ Chân Chân đã có mặt rồi.

Kỳ Chân Chân quay mặt ra phía cửa sổ, nằm rạp xuống bàn, có vẻ như đang ngủ.

Hai người vừa bước vào, Chương Việt Lĩnh liền lay cánh tay Kỳ Chân Chân.

“Để cô ấy ngủ đi.”, Thẩm Trầm nói.

Kỳ Chân Chân mơ màng ngẩng đầu, nhìn thấy Ninh Tiểu Tinh, cô ta thoáng thẫn thờ, sau đó nhanh chóng ngồi thẳng dậy.

Thẩm Trầm cùng Ninh Tiểu Tinh ngồi xuống rồi đưa mắt nhìn Kỳ Chân Chân, “Ăn xong thì về ngủ luôn đi. Hôm nay vất vả cho hai cậu rồi.”

Chương Việt Lĩnh xua tay, “Tôi có làm gì đâu, chủ yếu là Chân Chân thôi.”

Trong mắt Kỳ Chân Chân hiện đầy tơ máu, ánh mắt thản nhiên như thể không có ai nhìn vậy.

Thẩm Trầm bèn nói: “Cậu vất vả rồi.”

Kỳ Chân Chân liếc mắt nhìn Ninh Tiểu Tinh, chỉ khẽ nhếch khóe miệng cười chứ không nói gì.

Ninh Tiểu Tinh có thể cảm nhận được ý thù địch của Kỳ Chân Chân với mình, tối nay cũng vậy. Nhưng nghe Thẩm Trầm và Chương Việt Lĩnh nói, thì đúng là Thẩm Trầm chịu ơn Kỳ Chân Chân rồi?

Tại sao Thẩm Trầm không nói gì với cô?

Bữa cơm này, Ninh Tiểu Tinh ăn không được thoải mái cho lắm. Vốn dĩ Thẩm Trầm không nói nhiều, Ninh Tiểu Tinh và Kỳ Chân Chân vì sự xuất hiện của đối phương nên cũng không mở miệng, đáng thương cho gã trai thẳng cục mịch Chương Việt Lĩnh phải làm người duy nhất giữ cho bầu không khí không quá mức mất tự nhiên, lúc thì nói chuyện với Thẩm Trầm, khi lại gắp đồ ăn cho Kỳ Chân Chân, thỉnh thoảng quay sang hỏi Ninh Tiểu Tinh cách làm một món nào đó.

Gần tám giờ, Thẩm Trầm đặt đũa xuống.

“Mọi người cứ từ từ ăn nhé.”

Ninh Tiểu Tinh quay đầu sang hỏi, “Anh no rồi à?”

Thẩm Trầm gật đầu, “Em cứ ăn từ từ thôi, không vội.”, nói xong, anh cầm di động đang đặt trên mặt bàn lên, mở khóa rồi đăng nhập vào Weibo.

Khóe miệng anh thấp thoáng hiện một nụ cười, sau đó anh lẳng lặng cất điện thoại đi.



Sau khi ăn xong, Kỳ Chân Chân về nhà ngủ. Còn Chương Việt Lĩnh thì đã quen túc trực ở công ty mỗi lần phát hành game mới. Khoảng thời gian này, Thẩm Trầm rất ít khi đến Tinh Thần, hơn nữa lại không có Kỳ Chân Chân, thế nên anh quyết định đưa Ninh Tiểu Tinh đến đó thăm quan.

“Để tên em lâu như thế rồi mà em còn chưa đến thăm lần nào.”

Nhân viên của Tinh Thần vẫn đang tăng ca, bỗng nhiên nhìn thấy bà chủ, ai nấy đều không kiềm chế được phải đưa mắt nhìn lén. Tháo bỏ lớp filter, Ninh Tiểu Tinh ngoài đời vẫn cực kỳ xinh đẹp, tuy thiếu đi vẻ “tiên khí” như trong các video, nhưng lại thêm phần thanh tú, tự nhiên.         Không hiểu ông chủ ngày thường nghiêm nghị, lạnh lùng như vậy, ở nhà, đối mặt với vị “mĩ nhân thủy tinh” này sẽ có vẻ mặt như thế nào.

Ngày hôm nay, họ đọc được không ít tin tức thị phi về ông chủ và bà chủ. Mới vừa rồi, tranh thủ nghỉ ngơi chốc lát, họ lại hóng được tin vừa đăng của một chủ tài khoản.

Người tên Thang Miêu đó nói, cô ta nhất thời hồ đồ, không từ chối được lời cầu xin của bạn thân Lý Thanh Vũ nên mới bịa ra tin đồn kia. Hồi còn đi học, Lý Thanh Vũ yêu thầm Thẩm Trầm nên vẫn luôn không vừa mắt Ninh Tiểu Tinh, lần này nghe nói Thẩm Trầm và Ninh Tiểu Tinh kết hôn, cô ta tức giận đến mất lý trí, vì vậy mới đem chuyện Ninh Tiểu Tinh từng làm trong câu lạc bộ bịa thành cô làm đào trong đó.

Quả là một vở kịch “Tôi yêu anh, anh lại yêu cô ta, thế nên tôi nhất định phải hủy hoại các người” đầy khôi hài.

Về phần Thang Miêu, sau khi tung tin đồn liền cắn rứt lương tâm, vì thế sau mấy ngày đắn đo, cuối cùng vẫn chủ động đứng ra giải thích tất cả.

Hiện giờ, đại bộ phận dân mạng đều chửi Thang Miêu, nhưng sau khi xem xong ảnh chụp màn hình những đoạn tin nhắn giữa cả hai, mọi người lại cảm thấy Lý Thanh Vũ mới là kẻ đáng kinh tởm, đâu đâu cũng đầy những lời chửi rủa phẫn nộ.



Lý Thanh Vũ vội vàng gọi điện cho Thang Miêu. Cô ta tức đến phát điên lên được, không chỉ vì sự việc bị bại lộ, cũng không chỉ vì những lời chửi rủa trên mạng, mà còn vì Thang Miêu đã phản bội mình.

“Tao còn đang bảo rõ ràng đã nói hết qua điện thoại rồi, sao mày lại còn nhắn tin cho tao.”, Lý Thanh Vũ nghiến răng nghiến lợi, “Hóa ra là mày đã lên kế hoạch trước rồi, chỉ chờ tao nhảy vào tròng.”

Thang Miêu cười khẩy một tiếng, “Tao chẳng qua là tự bảo vệ mình thôi, tao đâu có một ông bố lắm tiền nhiều của chứ. Nhưng mà, Lý Thanh Vũ này, nếu mày không muốn hại người khác, ai có thể đưa mày vào tròng được?”

Lý Thanh Vũ thở phì phò, tức tối đến mức hai mắt đỏ ngầu. Đám người trên mạng học được ở đâu những lời mắng chửi đó vậy, đúng là quá khó nghe.

“Lý Thanh Vũ, mày đúng là cái loại chanh chua, bụng dạ hẹp hòi, tâm tính xấu xa, mà lúc nào cũng cố tỏ ra như tiên nữ giáng trần. Ngày xưa mày ghen tỵ với Ninh Tiểu Tinh như điên, sau này nhà nó phá sản, mày lại sướng như rồ như dại. Giờ thấy nó kết hôn với Thẩm Trầm, tự dưng hóa phượng hoàng, mày không chịu nổi hả? Thẩm Trầm không mù đâu, sao lại để ý đến loại vừa ngu vừa đểu như mày chứ.”

“Mày…”, Lý Thanh Vũ tức điên tiết. Trước mặt cô ta, Thang Miêu hết lần này đến lần khác lấy lòng, có bao giờ dám nói cô ta như vậy đâu.

“Tao làm sao? Lý Thanh Vũ, mày đừng tưởng là tao không biết, đến tận bây giờ, mày vẫn chỉ coi tao là phông nền cho mày thôi, mày chơi với tao cũng chẳng qua là để tao phụ giúp mày, để người ta qua cái loại lá cây như tao mà nhìn ra mày là đóa hoa xinh đẹp cỡ nào. Trong lòng mày, mày có khi nào coi tao là bạn thân không?”

Bị đoán trúng tim đen, Lý Thanh Vũ không nói được gì, một lúc sau, cô ta cảm thấy sống lưng ngứa điên dại.

Thì ra Thang Miêu không hề ngu ngốc, mà kẻ thật sự ngu ngốc lại chính là cô ta.

“Thang Miêu.”, Lý Thanh Vũ nghiến răng, “Mày là một đống cứt chó nát bét.”

“Cũng thế cả thôi.”, gỡ bỏ lớp mặt nạ ngụy trang, thì ra Thang Miêu cũng ranh ma như vậy, “Mày có rảnh mà mắng tao ý, thì cũng nên nghĩ xem nên đi thương lượng với Thẩm Trầm thế nào đi. Ngày xưa Ninh Tiểu Tinh cũng sống sung túc đấy, thế mà nói phá sản là phá sản ngay được, bị người ta giẫm đạp thảm hại… Cái công ty rách nát của nhà mày, mày cảm thấy là đấu được với nhà họ Thẩm không?”



Ninh Tiểu Tinh quan sát một lượt quanh văn phòng của Thẩm Trầm rồi kéo ghế ngồi xuống bên cạnh anh. Trên màn hình máy tính trước mặt Thẩm Trầm là những thứ mà cô nhìn cũng chẳng hiểu.

“Em ở đây không sao đấy chứ?”

Thẩm Trầm bật cười, “Có cái gì mà sao với không sao?”

“Chẳng hạn như là, quấy rầy anh làm việc.”

Thẩm Trầm nắm tay cô, “Không. Nhưng mà… em ngồi sang bên trái đi, thuận tay hơn.”

Ninh Tiểu Tinh liền kéo ghế sang bên trái anh.

Thẩm Trầm cầm lấy bàn tay cô, tay kia thì cầm con chuột máy tính. Anh kiểm tra thông tin rất nhanh, Ninh Tiểu Tinh hoàn toàn không kịp nhìn. Như vậy mà cũng xem được ư?

Đợi anh kiểm tra xong một đoạn, Ninh Tiểu Tinh mới mở miệng hỏi, “Độ này có phải anh không hay đến đây không?”

“Ừm. Bình thường đều giao cho Chương Việt Lĩnh với Kỳ Chân Chân làm.”

Nhắc tới Kỳ Chân Chân, Ninh Tiểu Tinh bỗng nhớ đến chuyện lúc đang ăn tối, “Lúc ăn tối, anh cảm ơn Kỳ Chân Chân, là vì chuyện gì thế?”

Thẩm Trầm mỉm cười, trả lời một cách qua loa, “Cô ấy bắt được người tung tin đồn. Là Thang Miêu, do Lý Thanh Vũ sai.”

Ninh Tiểu Tinh: …

Thật ra, nghĩ lại một chút mới thấy, là Lý Thanh Vũ cũng chẳng có gì lạ. Nhưng Kỳ Chân Chân, tại sao lại phải giúp cô?

Thẩm Trầm nói: “Cô ấy giúp anh, ơn cũng là anh nợ.”

Ninh Tiểu Tinh bỗng im bặt.

Thẩm Trầm xoay ghế của cô lại, kéo cô ngồi lên đùi mình. Ninh Tiểu Tinh khẽ đẩy ra nhưng vẫn bị anh ôm vào lòng.

“Đừng bận tâm đến Kỳ Chân Chân. Anh là sếp, anh dính thị phi sẽ gây ảnh hưởng không tốt đến công ty.”

Anh đang hiểu lầm. Ninh Tiểu Tinh gác cằm lên vai anh, nhỏ giọng thở dài, “Em không bận tâm đến cô ấy. Em tin tình cảm của anh. Em chỉ… hâm mộ cô ấy thôi. Mỗi lần nhìn thấy Kỳ Chân Chân, em lại cảm thấy mình quá thấp kém, lúc nào cũng như phải ngước lên để nhìn cô ấy vậy.”

Thật ra cũng không hẳn là ngước nhìn Kỳ Chân Chân, mà là sùng bái tri thức của cô ta.

“Thẩm Trầm, em…”, suy nghĩ vẫn luôn quanh quẩn trong đầu cô bỗng ùa ra, “Em muốn đi học.”

Thẩm Trầm tỏ ra khá ngạc nhiên, anh khẽ đẩy cô ra, hai người mặt đối mặt.

“Muốn đi học? Ra nước ngoài du học?”

“Không phải.”, Ninh Tiểu Tinh nhíu mày cười, “Anh ở đây, em ra nước ngoài làm gì?”

Khoảng cách quá gần, Thẩm Trầm vừa nghe xong câu này liền động lòng, anh cúi đầu hôn cô một cách rất tự nhiên.

Ninh Tiểu Tinh giật mình, ngả đầu ra phía sau, “Anh nghiêm túc chút đi.”

Thẩm Trầm mím môi cười, “Em ngồi trên đùi anh, không nghiêm túc được.”

Ninh Tiểu Tinh: …

Từ lúc nào mà anh đã thành ra thế này rồi?

Nhân lúc cô đang ngây ngẩn, Thẩm Trầm dễ dàng hôn trộm một cái lên môi cô.

“Thôi được rồi, không đùa em nữa. Nếu muốn đi học… Để anh nghĩ xem, có chỗ nào thích hợp cho em đi giao lưu.”

“Không phải là đi giao lưu, là thi Đại học.”, Ninh Tiểu Tinh tỏ ra cực kỳ nghiêm túc, “Em muốn học Đại học, tự đi thi.”, cô muốn trải nghiệm cuộc sống Đại học, muốn trải nghiệm cuộc sống của anh trong suốt khoảng thời gian hai người chia xa.

Thẩm Trầm cũng nghiêm túc lại, anh trầm ngâm như đang suy nghĩ.

“Nhưng mà hình như hơi khó.”, Ninh Tiểu Tinh có chút nhụt chí.

Thẩm Trầm gật đầu, “Có một chút.”

Ninh Tiểu Tinh nghẹn họng. Cảm giác bị xem thường khó chịu ghê.

“Anh quên gần hết kiến thức cấp Ba rồi, không thể dạy kèm em được. Đúng là khó đấy.”

Ninh Tiểu Tinh: …

Đểu thật, dám cố tình trêu cô. Ninh Tiểu Tinh thở phì phò đấm anh một cái.

Thẩm Trầm tóm lấy tay cô, đưa lên môi hôn một cái rồi bảo: “Cho anh một tuần, để anh gom lại kiến thức cấp Ba đã. Ừm, còn khoảng… hơn nửa năm, nếu tranh thủ thì chắc là kịp.”

Lần đầu tiên Ninh Tiểu Tinh cảm nhận được tính ưu việt khi có một ông chồng học giỏi. Có điều, vẻ mặt mọi chuyện đều đơn giản của anh thật sự quá đáng ghét, cực kỳ đả kích loại học dốt như cô.

Đáng tiếc, tri thức không thể truyền qua đường tình dục, bằng không…

“Cười cái gì?”

Ninh Tiểu Tinh đỏ mặt, ra sức lắc đầu. May mà Thẩm Trầm không biết vừa rồi cô nghĩ gì.

Thẩm Trầm không truy hỏi tại sao cô cười nữa.

“Thế em muốn thi ngành nào? Sau này muốn làm gì? Việc đang làm thì sao, không làm nữa à?”

Ninh Tiểu Tinh thộn ra, căn bản là cô chưa nghĩ xa đến thế.

“Việc hiện giờ thì vẫn cứ làm. Có thể tranh thủ thời gian làm. Ngành học thì…”, cô xụ mặt nhìn anh, “Chưa nghĩ ra.”

Thẩm Trầm nhìn cô bằng vẻ “Anh biết ngay mà”.

“Hồi cấp Ba cũng không xác định mục tiêu à?”

Ninh Tiểu Tinh giơ tay, kêu một tiếng rõ to, “Có! Mục tiêu hồi cấp Ba của em cực kỳ rõ ràng.”. Nhìn Thẩm Trầm, cô không nhịn được cười, “Là lấy anh.”

Thẩm Trầm: …

Ý cười trong mắt anh càng đậm hơn, cuối cùng, anh dùng một tay ôm ghì cô vào lòng.

“Chỉ mỗi thế là giỏi.”

Ninh Tiểu Tinh vùi mặt vào vai anh, thấp giọng cười. “Chỉ mỗi thế”? Có biết cô khó khăn lắm mới hoàn thành không hả?

Điện thoại nội bộ vang lên, Thẩm Trầm nhấc máy, Ninh Tiểu Tinh im lặng ngả vào vai anh.

Thẩm Trầm vẫn luôn im lặng, cúp máy xong, anh liền quay sang gõ mấy cái lên bàn phím.

“Cần em xuống không?”

“Không cần.”, anh vòng hai tay qua người cô, thu gọn cô trong lòng, bàn tay không ngừng gõ lách cách trên bàn phím.

Trong tiếng gõ khe khẽ, Ninh Tiểu Tinh bỗng phì cười, “Em thấy, giờ em giống như hồng nhan họa thủy chỉ biết quyến rũ quân vương ấy.”

Tiếng gõ bàn phím không dừng lại, Thẩm Trầm quay sang hôn lên tai cô.

“Thứ quyến rũ quân vương, không phải là hồng nhan họa thủy, mà là tâm tư của quân vương.”, anh khẽ cười một tiếng, “Là anh động lòng trước.”



Về đến nhà, Ninh Tiểu Tinh tranh thủ kiểm tra tình hình trên mạng xã hội. Trên cơ bản, những lời đàm tiếu không hay về cô đã gần như không còn, đại bộ phận đều quay sang chửi rủa Lý Thanh Vũ, một bộ phận nhỏ khác thì mắng Thang Miêu.

Cô hỏi Thẩm Trầm định xử lý chuyện này thế nào, mà nhìn vẻ mặt anh thì dường như anh chẳng mấy bận tâm.

“Giao cho luật sư giải quyết là được rồi.”

“Ra tòa à?”

“Ừm. Án như thế này gần như là mười trận thì thắng đến chín trận, bình thường thì sẽ giảng hòa, hoặc là đòi bồi thường rồi thanh minh rõ ràng là được. Nhưng mà anh không định bỏ qua dễ dàng như thế.”. Lúc này, ánh mắt anh lạnh đi, “Đã kiện là phải có tác dụng răn đe. Anh không muốn sau này lại phải xử lý mấy chuyện đồn đại lung tung nữa.”

Xem ra, Lý Thanh Vũ đã đâm đầu vào họng súng rồi.

Thật ra trước kia Ninh Tiểu Tinh rất khờ, có lúc biết rõ người bên cạnh lừa tiền của mình, nhưng cô cũng chẳng bận tâm. Mấy năm nay nếm trải đủ kiểu đắng cay, cô không còn làm Thánh Mẫu một cách dại dột nữa.

Chuyện này cứ giao cho Thẩm Trầm xử lý là được.

Hiệu suất làm việc của Thẩm Trầm rất cao, ngay tối ngày hôm sau, anh đã cho người mang toàn bộ sách giáo khoa cấp Ba và tài liệu ôn thi đến, đồng thời hỏi thăm được hình thức và chính sách thi Đại học của năm trước.

Nhìn đống tài liệu cao ngất ngưởng, Ninh Tiểu Tinh trợn trừng mắt, “Nhiều thế này á? Hồi cấp Ba, bọn mình phải học nhiều như thế này cơ á?”. Cô có cảm giác mình không học nổi rồi.

Thẩm Trầm tiện tay nhặt một quyển lên, ánh mắt hiện rõ vẻ trêu đùa, “Không phải là “bọn mình”, mà là “anh”. Anh không nhớ hồi cấp Ba em học hành hẳn hoi lúc nào nữa.”

Ninh Tiểu Tinh:???

Quyển sách anh cầm lên là sách Toán kỳ một của lớp Mười, Thẩm Trầm cụp mắt, lật giở trong chốc lát rồi thoải mái cười, “Cũng may, anh vẫn còn ấn tượng với đống kiến thức này, chắc là sẽ gom lại dễ thôi.”

Ninh Tiểu Tinh lại một lần nữa cảm thấy đồng chí học sinh giỏi này đang đả kích mình.

Kiến thức Trung học… Là cái gì vậy?

Thẩm Trầm nhìn thấy bộ dạng ngỡ ngàng của Ninh Tiểu Tinh mà thầm cười trong lòng.

Đặt quyển sách Toán xuống, anh kéo Ninh Tiểu Tinh lại, ấn cô ngồi lên mặt bàn rồi ôm lấy cô, “Ngày xưa giáo viên bộ môn với giáo viên chủ nhiệm đều khuyên anh đi thi đấu thể thao, họ có thể tiến cử cho anh, biết tại sao anh từ chối không?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi