TRAO ANH TRÁI TIM EM

Lục Chẩm Tuyết hoàn toàn không ngờ rằng Lâm Cảnh sẽ đột nhiên trở lại như vậy, Lâm Cảnh nắm tay dắt

cô ra khỏi ngôi nhà gỗ nhỏ đó, đi đến một khu vực không có ai ở bên ngoài, mới dừng bước chân lại,

cô quay đầu khoác vào tay Lâm Cảnh, cười hỏi: “Không phải anh nói cuối tuần này không về sao?”

Lâm Cảnh để Lục Chẩm Tuyết tùy ý khoác cánh tay mình, khóe môi nhếch lên, nhìn cô mỉm cười: “Ừ,

không phải có người nhớ anh sắp chịu hết nổi rồi à?”

Lục Chẩm Tuyết cười ha ha, rốt cuộc cũng không kiềm lòng được, bổ nhào vào lồng ngực vững trãi của

Lâm Cảnh, vui vẻ giơ tay lên ôm cổ anh, mỉm cười nhìn anh: “Đúng vậy đó, nhớ anh muốn chết. Rõ ràng

anh mới đi có mấy ngày, làm sao lại nhớ anh dữ vậy nè?”

Lâm Cảnh hiếm khi nghe thấy Lục Chẩm Tuyết bày tỏ tình cảm với mình, đáy mắt lộ ra ý cười rõ ràng

không thể che giấu được, anh cúi đầu hôn cô, trong giọng nói cũng có ý cười, thấp giọng hỏi: “Nhớ

anh bao nhiêu?” Khóe môi Lục Chẩm Tuyết cong cong, cố nhịn cười: “Anh đoán xem.” Lâm Cảnh cười nhẹ

mấy tiếng, không hỏi lại cô nữa, đôi môi ấm áp hôn Lục Chẩm Tuyết càng sâu hơn.



Không khí trong núi về đêm rất tốt, Lục Chẩm Tuyết và Lâm Cảnh đã không gặp nhau mấy ngày, hai

người cầm tay nhau đi ra ngoài tản bộ dạo chơi một hồi.

Lục Chẩm Tuyết rất vui vẻ, dọc theo đường đi cũng kể rất nhiều chuyện cho anh nghe, về mấy ngày này

cô đã làm cái gì, lại nói về chuyện cô mua một chiếc ghế lười để trong nhà, sau này khi có thời

gian rãnh rỗi không có việc gì làm, cô có thể nằm ở gần cửa sổ sát đất, vừa đọc sách vừa phơi nắng.

Lại

đến nói người nhà Lâm Cảnh, nói rằng mọi người ai cũng đều thân thiện, mọi người luôn giúp đỡ tiếp

đãi cô rất tốt.

Lục Chẩm Tuyết lải nhải nói về rất nhiều chuyện vụn vặt trong cuộc sống, Lâm Cảnh nhìn cô, nghe cô

nói về những điều nhỏ bé giản đơn trong cuộc sống, sự mệt mỏi trong mấy ngày đi công tác liên tiếp

chớp mắt tiêu tan gần hết. Không biết bắt đầu từ lúc nào, anh chỉ cần nhìn thấy mỗi Lục Chẩm Tuyết,

chỉ cần nghe những chuyện vụn vặt nhỏ bé do cô nói, đáy lòng cũng đã cảm thấy hạnh phúc lắm rồi.

Trước đây, anh không cách nào tưởng tượng được, anh sẽ thích một người đến như vậy, thích đến mức

mà trong tim, trong mắt đều chỉ có cô, thích đến mức dù phải đi công tác, cũng sẽ vội vàng xử lí

hết công việc để trở về gặp cô ngay. Thích đến mức khi nghe cô lải nhải về đủ thứ chuyện vụn vặt

trong cuộc sống, nhưng vẫn cảm thấy mình có thể nghe cả đời.

Anh nhìn Lục Chẩm Tuyết, ý cười nơi đáy mắt càng không thể che giấu được. Lục Chẩm Tuyết nói cả

buổi trời, quay đầu chỉ thấy Lâm Cảnh đang mỉm cười nhìn cô, cô hơi kinh ngạc, lúc sau cũng bật

cười, “Anh cười cái gì vậy?”

Lâm Cảnh cười, giơ tay lên xoa nhẹ đầu Lục Chẩm Tuyết, “Cười em ngốc.” Anh cầm tay Lục Chẩm Tuyết,

đi về phía trước, “Anh đói rồi, đi ăn cùng với anh đi.”

Lục Chẩm Tuyết hỏi: “Ăn cái gì ạ? Bên ngoài chợ chắc sẽ có rất nhiều nơi ăn đêm đó.”

“Ừ, đi ra đó xem thử.”

Lâm Cảnh dắt Lục Chẩm Tuyết đi ra ngoài chợ.

Bởi vì đây là khu du lịch, nên dù bây giờ đã là mười hai giờ khuya, nhưng vẫn có du khách đang dạo

chơi trong chợ, các cửa tiệm ở hai bên đường vẫn còn buôn bán náo nhiệt, đèn đuốc sáng chưng, cực

kì đông đúc sôi nổi.

Lâm Cảnh hỏi Lục Chẩm Tuyết, “Em muốn ăn cái gì?”

Lục Chẩm Tuyết nói: “Em không đói bụng mà, buổi tối em ăn hơi nhiều đồ ăn rồi.”

Lâm Cảnh nói: “Không được, ăn cùng với anh.”

Lục Chẩm Tuyết hơi sững sốt, sau đó không nhịn được bật cười, “Sao anh lại bá đạo như vậy?”

Cô vừa nói vừa quét mắt nhìn bốn phía xung quanh, thấy phía trước có một quán mì trông có vẻ làm ăn

khá tốt, cô chỉ tay về hướng đó, nói: “Chúng ta ăn mì đi ạ, hồi chiều lúc em đi ngang qua, nhìn

thấy quán kia làm ăn khá tốt, chắc có lẽ sẽ rất ngon đó.”

Lâm Cảnh ừ một tiếng, dắt Lục Chẩm Tuyết đi về phía đó.

Thời điểm bây giờ, vẫn còn rất nhiều người đến chợ tìm gì đó để ăn khuya, quán mì này buôn bán rất

tốt.

Lục Chẩm Tuyết không muốn ngồi ở bên trong quán, kéo Lâm Cảnh đi đến một chiếc bàn ở bên ngoài

ngồi, vừa đi vừa nói: “Chúng ta ngồi bên ngoài này đi anh, không khí tốt như vậy, có thể vừa ăn vừa

hóng gió, thuận tiện còn được ngắm phong cảnh nữa.”

Lâm Cảnh cười, nói: “Nghe em hết.”

Hai người đi đến và ngồi xuống một chiếc bàn bên ngoài quán, gió trên núi đêm hè thổi qua, thật sự

quá thoải mái.

Trên bàn có mã QR để gọi món, Lục Chẩm Tuyết lấy điện thoại ra quét mã, kéo cánh tay của Lâm Cảnh,

đưa cho anh nhìn, “Anh muốn ăn gì ạ?”

Lâm Cảnh rũ mắt tùy ý nhìn thoáng qua thực đơn một lát, hỏi lại, “Em muốn ăn gì?”

Lục Chẩm Tuyết nói: “Em không đói lắm.” Cô đảo mắt nhìn một lượt, nói: “Nếu không thì gọi mì bò nổi

tiếng bán chạy của quán họ được không?” “Được.”

Lục Chẩm Tuyết vừa bấm chọn món, vừa cười tủm tỉm nói: “Chúng ta gọi một tô lớn đi, em ăn một chén

nhỏ thôi, còn lại anh ăn nhé.”

Lâm Cảnh cười, “Tùy em.”

Lục Chẩm Tuyết lại kéo xuống phần dưới của thực đơn, hỏi anh: “Anh có muốn uống gì không?”

Lâm Cảnh nói: “Có nước suối không em?”

Lục Chẩm Tuyết nhìn thử, “Có đấy. Em gọi người ta mang lên giúp anh luôn.”

Cô cũng muốn uống gì đó, nhưng trong quán ngoại trừ nước suối thì cũng chỉ có các loại bia, cô

không muốn uống.

Vì vậy cô chỉ gọi một phần mì bò lớn và một chai nước suối.

Sau khi gọi món xong, cô ngẩng đầu nhìn về phía trước thì thấy có một tiệm trà sữa, quay sang nói

với Lâm Cảnh: “Anh chờ em chút nhé, em đi mua một cốc trà sữa.”

“Muốn uống gì? Anh đi mua giúp em.” Lâm Cảnh vừa nói vừa cầm điện thoại lên.

Lục Chẩm Tuyết mỉm cười, lập tức nói: “Em muốn uống trà sữa Hongkong, không lấy quá ngọt, năm phần

đường nha anh.”

Lâm Cảnh cười, quay người đi về phía tiệm trà sữa đối diện, thuận tay còn xoa nhẹ đầu Lục Chẩm

Tuyết, “Chờ anh.”

“Vâng ạ.”

Lục Chẩm Tuyết ngồi yên tại chỗ, chống cằm cười tủm tỉm nhìn Lâm Cảnh. Ở chợ có nhiều người như

vậy, nhưng từ đầu đến cuối, Lâm Cảnh vẫn luôn khiến người khác chú ý nhiều nhất.

Tâm trạng tối nay của Lục Chẩm Tuyết rất tốt, bởi vì Lâm Cảnh bất ngờ quay về khiến cô cảm thấy rất

vui vẻ.

Mặc dù lần này đi chơi cũng rất vui, nhưng lúc trước không có Lâm Cảnh đi cùng, cô luôn cảm thấy

thiếu thiếu gì đó. Bây giờ gặp lại Lâm Cảnh, mới cảm thấy lần đi cắm trại vui chơi này thật trọn

vẹn.

Lúc Lâm Cảnh mua trà sữa xong quay lại quán mì, chỉ nhìn thấy Lục Chẩm Tuyết đang chống cằm mỉm

cười nhìn anh, khóe môi anh hơi cong lên, “Cười ngốc cái gì đó.”

Anh cắm ống hút vào cốc trà sữa giúp cô, sau đó đưa đến cho Lục Chẩm Tuyết, “Không cho em uống đồ

lạnh, tránh để đến tối lại than đau bụng với anh.”

Lục Chẩm Tuyết nhỏ giọng nói thì thầm: “Em rất ít khi đau bụng mà.”

Lâm Cảnh ngồi xuống ghế, nhìn cô, cười nói: “Tháng trước là ai đau bụng phải nằm trên giường cả một

ngày vậy?”

Thật ra Lục Chẩm Tuyết rất ít khi đau bụng vào kì kinh nguyệt, nhưng không biết tại sao tháng trước

lại cực kì đau, buổi sáng tỉnh dậy mới phát hiện, tay chân lạnh ngắt, cá người mềm nhũn không còn

một chút sức lực nào, sắc mặt ảm đạm, cứ khư khư vùi mình trong chăn.

Ngày đó, Lâm Cảnh vốn dậy sớm chạy bộ, lúc mua đồ ăn sáng về cho Lục Chẩm Tuyết thì phát hiện cô

hơi sai sai, cuộn tròn mình trong chăn, sắc mặt trắng bệch không có chút huyết sắc. Tay chân thì

lạnh như băng, hơn nữa, trán còn liên tục đổ mồ hôi lạnh. Lâm Cảnh bị cô hù dọa một phen, lập tức

gọi bác sĩ gia đình đến.

Bác sĩ kê cho Lục Chẩm Tuyết một ít thuốc giảm đau, uống xong thì cũng đỡ nhiều.

Lâm Cảnh vẫn không thể yên lòng được, ngày đó dứt khoát không đến công ty, ở nhà chăm sóc cho Lục

Chẩm Tuyết cả ngày, còn nấu một nồi nước gừng đường đỏ, để Lục Chẩm Tuyết uống vào cho ấm bụng, anh

ngồi ở mép giường chỉnh chăn giúp Lục Chẩm Tuyết, cứ như thế cả một ngày.

Ngày đó Lục Chẩm Tuyết đúng là đau đến thảm hại, từ bữa sáng đến bữa trưa hay cơm tối, Lâm Cảnh đều

phải bưng đến, ngồi bên mép giường đút cho cô từng muỗng, ăn xong lại uống một cốc nước gừng đường

đỏ ngòn ngọt ấm áp, rồi tiếp tục ngủ. Được Lâm Cảnh chăm sóc cả một ngày, cuối cùng đến tối mới lấy

lại sức lực vốn có.

Từ đó về sau, mỗi lần cô ăn hay uống đồ lạnh, Lâm Cảnh đều sẽ nhắc nhở cô.

Nhưng vào mùa hè, sao có thể không ăn uống đồ lạnh được cơ chứ.

Lục Chẩm Tuyết uống một ngụm trà sữa, sau đó ghé sát đầu đến, nói nhỏ với Lâm Cảnh: “Cái này không

ngon bằng trà sữa ở tiệm em hay uống.” Lâm Cảnh cười, “Lúc nào về sẽ mua cho em trà sữa ở đó.”

Lục Chẩm Tuyết cười vui vẻ, “Được ạ.”

Mì được bưng lên rất nhanh, Lục Chẩm Tuyết nhờ ông chủ quán mang lên cả một cái bát và một đôi đũa.

Buổi tối cô đã ăn rất no rồi, thật ra cũng không đói bụng gì lắm, lại vừa mới uống trà sữa, càng

không cảm thấy đói, chỉ ăn mấy miếng đã no rồi.

Lâm Cảnh cũng không ép cô ăn nữa, một mình anh ăn hết phần mì bò còn lại, sau khi trả tiền thì đưa

Lục Chẩm Tuyết về khách sạn.

Lục Chẩm Tuyết vốn định đưa Lâm Cảnh trở về căn nhà gỗ nhỏ kia với mọi người, kết quả lại bị Lâm

Cảnh kéo đi, còn cười chê cô là kẻ ngốc, nói rằng anh có phòng riêng ở khách sạn.

Lục Chẩm Tuyết chớp mắt mấy cái, mới bừng tỉnh nhớ ra khách sạn này là của Lâm Cảnh, chắc chắn anh

phải có phòng riêng rồi.

Lâm Cảnh vừa cười vừa duỗi tay xoa đầu cô, “Bé ngốc này. Đi đến phòng của anh.”

Lục Chẩm Tuyết nói: “Vậy em phải quay về lấy quần áo để tắm với một số đồ dưỡng da nữa.”

Lâm Cảnh nói: “Không sai, anh bảo người đến mang hành lí của em rồi.” “Vâng ạ.”

Phòng của Lâm Cảnh không ở cùng một khu với căn nhà gỗ nhỏ kia, mà là một biệt thự độc lập, cách

hơi xa so với nhà gỗ mọi người đang ở.

Quản lí khách sạn đã lái xe đến đó lấy hành lí và đem tới đây giúp Lục Chẩm Tuyết.

“Để ở chỗ này là được rồi, cảm ơn anh nhiều.” Lục Chẩm Tuyết nhận lấy vali hành lí của mình, để ở

cửa ra vào phòng khách lầu một.

Quản lí cũng rất lễ phép cười đáp lại, “Vậy tôi xin phép đi trước, cô có gì cần phân phó thì gọi

tôi.”

“Được, cảm ơn nhiều.”

Lục Chẩm Tuyết chờ người quản lí đó đi, sau đó mới đóng cửa phòng khách, kéo luôn cả rèm cửa sổ

lại.

Trong phòng khách chỉ có một ngọn đèn sáng chưng, cô kéo vali hành lí cô mình đi về phía ghế sofa,

mở ra, lấy một bộ quần áo và đồ dùng cá nhân đi lên lầu, định sẽ chờ Lâm Cảnh tắm xong rồi mình

cũng đi tắm luôn.

Cô lấy đủ đồ dùng rồi, tắt hết đèn dưới phòng khách mới đi lên lầu.

Thời điểm trở về phòng, đúng lúc Lâm Cảnh vừa tắm xong đi ra, anh đang đứng ở mép giường, cầm khăn

lông lau khô nước trên tóc.

Lục Chẩm Tuyết đóng cửa, ôm chặt quần áo trong người, cười tủm tỉm, trêu chọc anh: “Ôi chao, trai

đẹp vừa tắm ra, quá đẹp trai luôn đó nha.”

Lâm Cảnh cười, thuận tay kéo Lục Chẩm Tuyết đến và ôm cô vào lòng, cúi đầu hôn lên môi cô, “Ừ, có

bị mê hoặc hay không?”

Lâm Cảnh mới vừa tắm xong, trên người ngập tràn hương bạc hà tươi mát từ sữa tắm, Lục Chẩm Tuyết

cười ha ha, nói: “Mê chết em rồi.”

Lâm Cảnh cười, vỗ vỗ mấy cái vào mông cô, “Đi tắm trước đi.” “Vâng ạ.”

Lục Chẩm Tuyết ôm quần áo đi vào trong phòng tắm, bắt đầu tắm rửa sạch sẽ.

Cô ở bên trong đó lằng nhằng hết nửa tiếng, cuối cùng mới rửa mặt xong và đi ra ngoài.

Lúc đi ra, Lâm Cảnh đã ngồi trên giường, nửa người anh tựa lên thành giường, trước mặt là chiếc máy

tính xách tay, ngón tay đang linh hoạt gõ chữ trên bàn phím.

Lục Chẩm Tuyết bò lên giường, tiến tới nhìn thử, “Anh vẫn còn phải làm việc ạ?”

“Không có.” Lâm Cảnh gõ xong hai dãy số liệu cuối cùng, khép máy tính xách tay lại, đặt lên tủ đầu

giường ở bên cạnh.

Lục Chẩm Tuyết vừa chuẩn bị nằm xuống, đã bị Lâm Cảnh ôm lại, sau đó anh xoay người, ép dô giữa

giường và bên dưới cơ thể mình, cúi đầu dịu dàng hôn cô.

Lục Chẩm Tuyết không nhịn được cười, “Hôm nay anh không muốn đi ngủ sớm một chút à?”

Lâm Cảnh nói: “Không muốn.”

Hai người đã không gặp nhau trong mấy ngày liền, một ngày không gặp như cách ba thu, dĩ nhiên không

thể dễ dàng đi ngủ như vậy được rồi.

Lục Chẩm Tuyết không biết sau đó mình đã đi ngủ như thế nào, sau khi kết thúc cơn mê tình, không

bao lâu cô đã mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ say.

Cô cứ mê man ngủ như vậy, cũng không biết đã ngủ được bao lâu, ngày hôm sau lúc tỉnh dậy, ánh mặt

trời bên ngoài đã rất chói chang.

Cô vẫn còn lim dim chưa tỉnh ngủ, cả người bọc chặt trong tấm chăn monhr, muốn trở mình, nằm trên

gối mềm mại, muốn ngủ tiếp thêm một lúc nữa.

Kết quả ngủ tiếp chưa được hai phút, bất chợt mới nhớ đến bây giờ cô vẫn còn đang đi du lịch ở bên

ngoài với gia đình Lâm Cảnh.

Trong lòng cô giật mình, vội vàng mò mẫm tìm kiếm điện thoại trên tủ đầu giường để xem thời gian.

Không nhìn còn đỡ, kết quả sau khi nhìn thì đã mười hai giờ trưa mất rồi. Cô bị dọa sợ hét to lên

một tiếng, vội vàng đứng dậy leo xuống khỏi giường.

Lúc Lâm Cảnh từ dưới lầu đi lên, nhìn thấy Lục Chẩm Tuyết đang hoang mang hoảng hốt muốn rời

giường, anh hơi kinh ngạc, “Làm sao vậy?”

Lục Chẩm Tuyết đang lật đật mang dép đi trong nhà vào, “Bây giờ là mấy giờ rồi chứ, anh cũng không

thèm gọi em dậy. Người lớn trong nhà anh đều ở đây, anh vừa về em đã ngủ đến tận bây giờ, mọi người

sẽ cười em mất!”

Lâm Cảnh cười, ôm Lục Chẩm Tuyết vào lòng, “Em gấp gáp cái gì? Anh nói với họ cả rồi, hôm nay không

thể ăn sáng với mọi người được, cơm trưa

cũng không thể ăn cùng được luôn, nói họ cứ chơi thoải mái vô tư, hai chúng ta tách riêng ra, tự đi

chơi với nhau.”

Lục Chẩm Tuyết hơi ngạc nhiên, “Thật ạ?” Lâm Cảnh cười, nói: “Anh gạt em làm cái gì?”

Lục Chẩm Tuyết nhất thời thở phào một hơi, chỉ cần không để mọi người cảm thấy cô là một người

thích ngủ nước trên giường là được rồi. Cô lập tức quay về, nằm lại lên giường, “Vậy em ngủ thêm

một lát đây.”

Lâm Cảnh không nhịn được cười, cúi người ôm cô lên, đi vào trong phòng tắm, “Dậy mau đi, ăn cơm

trưa xong anh đưa em ra ngoài chơi.”

Lục Chẩm Tuyết hỏi: “Đi chỗ nào vậy anh?”

Lâm Cảnh nói: “Không biết, đi vòng vòng khắp nơi cũng được.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi