Chuyển ngữ: Minh Minh
Biên tập: Iris
Nghiêm Thanh cúi đầu nhắn tin: Cố Thanh Châu, Cố Thanh Châu, xong đời rồi, tôi phải làm phát thanh viên!!!!
Em vốn là phát thanh viên triệu người theo dõi, em không thua kém bất cứ một ai cả. Bên kia từ chối cực kỳ nhanh.
Lời của Cố Thanh Châu như thần chú làm cô sực tỉnh, đồng thời khiến cô bắt đầu luống cuống. Tim cô đập thình thịch, đăng nhập vào trang Weibo cá nhân của mình đếm, trăm, nghìn, triệu, đếm tiếp mấy số không...
Hơn một triệu, cho dù trong đó có nhiều nick ảo, nhưng con số này là thật.
Kéo xuống, chứng nhận phát thanh viên đứng thứ nhất trên mạng.
Phát thanh viên.
Nghiêm Thanh mở khung đối thoại một lần nữa: Nhưng tôi sợ bị người ta phát hiện ra.
Cô chờ thầy Cố hiến kế cho cô, trên khung trò chuyện cứ hiện đối phương đang nhắn nhưng cuối cùng lại không có động tĩnh gì.
Vốn dĩ Cố Thanh Châu muốn nói nhiều lắm, nhưng cuối cùng chỉ nhắn lại một câu ngắn ngủi: "Trời sập xuống đã có anh chống đỡ cho em."
Mười chữ, chọc cho Nghiêm Thanh cười ha hả.
Buổi tối 7 giờ 50 phút, ông Tô đã thảo luận xong xuôi bản thảo chương trình tối nay, và chuẩn bị mọi thứ trước khi bắt đầu. Cửa phòng thu mở ra nhưng bên trong không có ai cả, microphone lẻ loi treo trên giá. 7 giờ 55 phút, cửa phòng đạo diễn bị đẩy ra, ông Tô đầu không quay lại, Nghiêm Thanh lướt qua mọi người bước vào phòng thu, đóng cửa lại.
Ông Tô vỗ vai đạo diễn: "Có thể bắt đầu rồi."
Đã có người sửa lại mặt bàn, một chai nước khoáng để bên cạnh, Nghiêm Thanh ngửa đầu uống một hớp, gật đầu với người bên kia tấm thủy tinh.
Bắt đầu chương trình, quảng cáo trước tiên, Nghiêm Thanh ngồi trong phòng thu đang chọn lọc câu nói, mặt cô ngược sáng, mắt hơi liếc về weibo xem hôm nay thế nào, thấy một vài bình luận ngắn gọi tên cô, cô đã được người ta nhớ tên.
"Chào buổi tối các bạn của "Tâm trạng của Jasmines", tôi là Nghiêm Thanh, hoan nghênh mọi người theo dõi chương trình tối hôm nay, chương trình được tài trợ độc quyền bởi Jasmine Homes."
Giọng nói này hơi trầm, không quá mềm mại, không quá dịu dàng, có lực, nhưng lại giống hệt một cây nam châm có thể cuốn hút người nghe, hay như tiếng mèo trong đêm yên tĩnh làm cho nội tâm người ta rung động không thôi.
Khả năng xử lý cũng như làm chủ tình huống của Nghiêm Thanh tốt hơn phát thanh viên trước đây rất nhiều, và tác phong làm việc của cô gọn gàng, dứt khoát, nói chuyện cũng rất có bài bản, không nói sẽ không biết đây là người mới. Đồng nghiệp ngồi trong phòng làm việc nghe đài cảm thán: "Tiểu Thanh của chúng ta đúng là nhân tài không lộ mặt."
Cũng hơi nghi ngờ: "Có phải quá chuyên nghiệp rồi không, trước kia cô ấy đã làm ở đâu chưa nhỉ?"
Ông Tô trừng mắt: "Đừng có mà tối ngày nghĩ những thứ không đâu, bây giờ cô ấy là đại công thần của chúng ta, phải nâng niu trân trọng đó có biết không."
Sau này phải để ý một chút, có người bắt đầu lên kế hoạch sau khi tan làm sẽ mở tiệc ăn mừng.
Cùng lúc đó trong nhà xe nhà họ Cố, bên trong chiếc Mercedes thường xuyên đỗ trước cửa đài phát thanh không sáng đèn, chỉ có màn hình trên xe phát ra ánh sáng xanh, người đàn ông ngồi trên xe, ánh sáng mờ mờ từ thiết bị điện bao quanh sóng mũi cao cao. Anh hơi nhoẻn môi, mặt mày tươi vui ngồi nghe đài.
Chủ bo có avatar hình mèo chửi sml: Ối em gái nhỏ à, đừng rời đi mà, mấy ngày trước tôi có gặp cô ở nhà ăn đại học Dương, cô đừng lừa tôi.
Nhà ăn số mấy? Tôi không để ý lắm, chờ tôi về thăm dò rồi nói cho mọi người biết.
Rồi rồi, chúng ta cùng nghe ca khúc cuối cùng để kết thúc chương trình ngày hôm nay nhé, chúc mọi người ngủ ngon!
Cố Thanh Châu chỉnh âm lượng to lên, nhắm mắt ngửa người ra sau ghế. Hôm nay cô ấy có vẻ rất vui vẻ, hôm trước anh còn vì cô mà đắn đo lo lắng, giờ thì ổn rồi, có lẽ cô không để ý rằng hôm nay có cái microphone cô rất thích nhỉ! Cô hỏi anh, chẳng qua chỉ là cần một động lực nữa thôi.
Cho nên đều anh có thể làm, là đẩy cô lên trước.
Cốc cốc cốc.
Có người gõ cửa kính xe, Cố Thanh Châu mở mắt ra, thấy em gái nhà mình đang đứng ngoài cửa xe.
Cố San San với tâm sự nặng nề nói anh: "Anh cả, bố mẹ gọi anh lên nhà."
***
"Thanh ơi." Nghiêm Thanh vừa bước ra khỏi phòng thu đã thấy đạo diễn vẫy vẫy tay với cô: "Hôm nay cấp trên đãi cơm, vẫn chỗ cũ nhé."
"Vâng ạ." Nghiêm Thanh cười gật đầu, sau đó nhắn tin cho người nào đó.
"Cố Thanh Châu, biểu hiện vừa rồi của tôi như thế nào?"
Trong nhà lớn họ Cố, ông Cố – Cố Trọng Thiên ngồi trên ghế chính, một bên là vợ Trương Ngọc Hàm và con gái Cố San San, con trai cả Cố Thanh Châu ngồi cúi đầu một bên.
—Mấy năm gần đây mỗi lần ai nhắc đến vấn đề cá nhân của anh thì đều như nước đổ đầu vịt!
Ông ấy cũng không sợ người khác hỏi ông ai là đầu vịt.
Giảng viên Cố Thanh Châu thuộc khoa Văn đại học thành phố Dương chính là một đầu vịt chính thống!
Ông ấy cũng không sợ người khác hỏi con trai ông là vịt thì ông là gì!
Ông đã nói rồi, chắc chắn đời trước ông đã giết người phóng hỏa làm chuyện thất đức gì lắm thì đời này mới có thể sinh ra đứa con trai như mặt than này.
Giờ thì tốt rồi, gia sản nhiều như vậy không chăm coi, lại chạy đi làm giáo viên, thôi thì làm giáo viên cũng được, nhưng tại sao lại cứ chậm chạp chưa chịu tìm đối tượng kết hôn sinh con? Một người khỏe mạnh bình thường đến thế sao lại không muốn kết hôn sinh con cho hai ông bà già này một đứa cháu đích tôn hả? Không nghe người xưa nói đó là một trong ba tội lớn của bất hiếu sao?
Trước mặt ông người khác không dám nói gì, nhưng sau lưng lại chế giễu ông, ông đều biết hết!
Trước mắt là người nắm quyền lực nhất trong nhà họ Cố, Cố San San ngồi bên cạnh không dám hó hé nửa lời, đúng lúc này điện thoại trong túi Cố Thanh Châu rung lên, anh ngẩng đầu nhìn bố mình và nói: "Bố đợi con một lát, con ra ngoài nghe điện thoại."
Anh đi ra sảnh lớn bên ngoài, gió lạnh thổi đến, trên núi hơi lạnh, thổi qua áo khoác anh. Cố Thanh Châu thấy tin nhắn của Nghiêm Thanh thì khẽ cười, nhắn lại cho cô: Tốt lắm!
"Anh đang ở đâu đấy?"
Cố Thanh Châu cân nhắc một lát, đang định nhắn lại cho cô thì nghe bên trong phòng khách vang lên tiếng hét: "Cố Thanh Châu, anh vào đây cho tôi!"
Anh đành phải cất điện thoại đi.
Trong khi đó, ở bên kia Nghiêm Thanh cùng đồng nghiệp ra khỏi tòa nhà đài phát thanh, không nhìn thấy xe nào chờ cô ven đường như mọi lần, cô bỗng hơi thất vọng.
Cô cứ nghĩ anh sẽ đợi bên ngoài, bởi vì anh luôn ở đó đợi cô.
Đồng nghiệp lôi kéo cô: "Này Nghiêm Thanh, đứng ngây ra đó làm gì thế? Đi thôi nào, chú Tô đang đợi chúng ta đấy."
"Ừ, đi thôi."
***
"Thanh Châu à." Bà Cố cười dịu dàng: "Hôm đó bố mẹ đã nói với con rồi nhỉ. Nếu quả thật con có để ý đến cô gái nào thì nên đưa về sớm cho bố mẹ nhìn một chút, tuổi con cũng không còn trẻ nữa, người cần giữ thì nên giữ cho chắc."
Con ngươi Cố San San đảo liên hồi, trong lòng vang lên giọng nói: "Vậy Thiên Dụ của chúng ta thì phải làm sao đây?"
Mí mắt Cố Thanh Châu nâng lên, nhìn bố mẹ mình. Hôm nay người luôn ngồi bên cạnh họ không có ở đây, còn anh được mời về nhà.
Bà Cố hiểu ý nói: "Thiên Dụ đi công tác rồi, chỉ có mấy người trong nhà mình với nhau thôi. Con có gì muốn nói cứ nói đi."
Cố Thanh Châu sáng tỏ, đến hôm nay bố mẹ anh sốt ruột lắm mới có thể nói anh dẫn người ấy về nhà ra mắt.
Nhưng mà...
"Cho con thu lời lời nói hôm đó ạ." Cố Thanh Châu nói với giọng có lỗi: "Bố mẹ, chuyện của con con tự biết chừng mực, bất kể là con gái nhà ai, sau này con không muốn nhắc lại nữa."
"Cố Thanh Châu!" Cố Trọng Thiên rống to, thật không ngờ bản thân ông đã nhượng bộ đến vậy rồi mà đổi lại một câu nói như thế.
Bà Cố vỗ vỗ lưng chồng để ông nguôi giận, ngược lại bà khuyên bảo: "Thanh Châu, con biết mình đang nói gì không?"
"Con biết ạ."
"Vậy rốt cuộc là tại sao? Cô gái lần trước..."
"Cô ấy rất tốt." Cố Thanh Châu đáp: "Người không nghĩ đến chuyện kết hôn là con."
"Con." Lúc này ngay cả người luôn hiền hòa như bà Cố cũng phải tức giận.
"Trước kia con nói không thích Thiên Dụ bởi con đã có đối tượng. Ừ thì mẹ với bố con rất hoan nghênh muốn mời cô bé làm khách, chuyện sau này thì cứ tùy hai đứa, thuận theo tự nhiên, nhất định sẽ không bạc đãi cô ấy, vậy sao con lại đổi ý, ý thức trách nhiệm của con đi đâu hết rồi? Con gái nhà người ta phải tính sao đây? Sức khỏe của bố con đã yếu rồi, vậy mà giờ vẫn phải lo lắng cho chuyện của con, trước khi con ra quyết định có từng nghĩ đến cảm nhận của bố mẹ hay không?"
"Con xin lỗi." Cố Thanh Châu cúi đầu, mẹ anh nói không sai, lỗi tại anh, tại anh quá cố chấp. Thế nhưng hôn nhân đâu thể chỉ dựa vào ý nguyện của bố mẹ, nhà bọn họ đã có em trai anh giúp ba mẹ hưởng thụ cảm giác con cháu đầy đủ, cõi đời này cũng coi như có chút thú vui về già. Từ năm 10 tuổi anh đã có chính kiến của bản thân, cho nên hôm nay cho dù là vì lí do gì cũng không thể làm lay chuyển được quyết định của anh.
Trước kia khi em trai kết hôn anh đã từng hỏi nó, có hận anh dồn hết trách nhiệm của con trai trong gia đình cho nó không. Dựng vợ gả chồng, điều hành toàn bộ Cố thị, hết thảy những thứ này nên do người anh cả là anh gánh vác.
Anh vẫn còn nhớ như in lời của em trai mình khi đó: "Không đâu anh, vốn dĩ em cũng muốn lấy vợ sớm mà. Anh hãy sống cuộc sống mình hằng mong muốn, người thư sinh như anh chỉ thích hợp việc trồng người mà thôi."
Bang!
Ông Cố đập vỡ tách trà xuống dưới đất, mảnh vỡ tóe ra khắp sàn, Cố San San bị dọa sợ đến phát run, ánh mắt đỏ đỏ nhìn anh cả.
"Cố Thanh Châu, tôi cho anh thêm một cơ hội nữa, anh nói đi, anh có định kết hôn hay không hả?" Nhiều năm trôi qua như vậy, rốt cuộc ông Cố đã tiêu hết sự kiên nhẫn cuối cùng.
"Ngày mai con có tiết trên trường," Cố Thanh Châu đứng dậy, anh đứng lên trong sảnh chính, người anh cao ngất, trên mặt là vẻ bình thản không chút gợn sóng, đôi mắt như được thừa hưởng từ bà Cố, dáng người lại giống ông Cố: "Bố mẹ, con xin phép đi trước, hôm khác con lại trở về thăm hai người sau."
Tình huống trở nên mất kiểm soát, bùng nổ, bà Cố cố gắng đè Cố Trọng Thiên lại. Tim ông không được khỏe nên không thể quá kích động được.
"Cút xa khỏi mắt tao!" Cố Trọng Thiên đỏ mắt, phát cáu, giọng run run: "Không phiền mày, tao vẫn có thể sống được thêm mấy năm!"
***
Sau khi Cố Thanh Châu đi, bà Cố không nhịn được nữa, đau lòng, luôn miệng mắng thằng nhóc thối tha. Cố San San đuổi theo sau ngăn xe anh cả lại, muốn nói vài lời nhưng biết mình không thể trách anh và càng không thể đồng ý với anh.
Cuối cùng cô bé chỉ hỏi: "Có phải anh thích chị đó không?"
Cô chỉ mới gặp một lần, nhưng thấy được anh cả cười với cô ấy, còn ngồi trên xe chị ấy.
Anh đặt tay trên vô-lăng, giương mắt nhìn em gái sắp khóc, hờ hững gật đầu.
Ngày hôm sau, Cố Thanh Châu chuẩn bị đi đến trường, trong khi đó đài phát thanh thành phố hôm nay có một vị khách không mời mà đến.
Người này đứng ở ngoài cổng dáo dác nhìn quanh làm cho bảo vệ để ý, sau đó đứng lui sang một bên, đứng thẳng tắp trong gió lạnh, giống như một đứa trẻ bốc đồng, lâu lâu đổi tư thế một lần. Nấm Lùn cứ đứng ở đó mãi không đi, dáng vẻ như chết vẫn phải cố thủ.
Rốt cuộc nấm lùn cũng đợi được một người đi đến, người này lái chiếc Harry màu đỏ đi qua cổng sắt chào hỏi lính gác, xuống xe lấy cặp tài liệu chuẩn bị đi vào.
Nhưng vào lúc này, từ sau lưng Nghiêm Thanh lướt qua một bóng người đứng chặn lại trước mặt cô, gọi cô: "Chào chị, chị là Nghiêm Thanh phải không?"
Mắt Nghiêm Thanh mở lớn, nhưng lại lạnh nhạt, nhìn cô gái trước mặt, gật đầu nói: "Em là em gái Cố Thanh Châu nhỉ."
Không phải là câu hỏi, cô nhớ người này, lúc trước có gặp ở cổng trường đại học thành phố Dương, chuyện của cô bé này cô có được nghe qua vài lần.
Hết chương 20