TRAO ĐỔI YÊU ĐƯƠNG VỚI THẦY GIÁO

Chuyển ngữ: Minh Minh

Biên tập: Iris

Trước Giao thừa hai ngày, Cố Thanh Châu chở Nghiêm Thanh ra ga tàu về quê, sau đó anh không biết đi đâu nữa nên về nhà bố mẹ vài ngày. Người vui vẻ nhất là Nguyệt Nguyệt, cứ bám dính lên người bác không chịu buông, lúc thì muốn bác chơi xếp gỗ với mình, lúc thì muốn bác gọi điện cho cô Thanh Thanh, cô bé muốn chúc cô năm mới vui vẻ.

Nhóc con mở miệng gọi tiếng cô Thanh Thanh cực kì tự nhiên, thỉnh thoảng ông bà Cố ngồi bên cạnh lên mặt kiện.

Năm ngoái Cố Thiên Dụ mang theo quà tặng về thăm hỏi hai vị trong nhà, từ lần nói chuyện trước trong vườn hoa với Cố Thanh Châu, cô ta đã chủ động chuyển ra ngoài sống, mỗi tháng chỉ về thăm hai người mấy lần.

Đêm giao thừa, đại gia đình họ Cố vui vẻ náo nhiệt, ngoại trừ Cố Thiên Dụ chưa về thì cũng không khác mấy năm trước là bao. Song kì lạ là Cố San San không hề có thái độ khác lạ với việc Cố Thiên Dụ chuyển ra ngoài, ngoan ngoãn ngồi cạnh anh cả thưởng thức món ăn ngày Tết, gặp anh cả lập tức chúc Tết.

Cố Thanh Châu gọi điện chúc Tết Nghiêm Thanh, hỏi cô đã ăn chưa.

Hai ngày về nhà Nghiêm Thanh làm luôn tay không ngừng nghỉ, nào quét dọn vệ sinh nhà cửa, nào mua sắm đồ năm mới, đến bây giờ mới rảnh rỗi. Năm nay không khác những năm trước, vẫn nấu cơm, mừng tuổi hai người lớn trong nhà, Nghiêm Kiến Quốc vẫn than bao lì xì năm nay ít trên bàn ăn như trước, song lần này mặc kệ ông than về em trai như thế nào đi nữa cô đều không quan tâm không hổ thẹn, cắn sủi cảo nói chuyện: "Nếu ngại ít thì trả lại cho con."

Ông ta vội cất phong bao lì xì, miệng vẫn luôn mắng cô không có lương tâm.

Nghiêm Thanh chẳng thèm tức giận, đây là thời khắc thoải mái nhất trong những năm qua của cô.

Đúng 12 giờ bên ngoài đốt pháo, lúc ồn ào náo nhiệt cô nhận được điện thoại của Cố Thanh Châu. Trong thành phố không thể đốt pháo như nông thôn nên có vẻ thiếu chút thú vui ngày tết, anh nghe thấy bên kia ồn ào, trầm giọng gọi Thanh Thanh.

Nghiêm Thanh nói: "Chúc mừng năm mới, Cố Thanh Châu."

"Chúc mừng năm mới." Anh đứng ở nơi tuyết vừa rơi trong vườn, nhẩm tính còn bao lâu nữa là có thể thấy cô gái nhà mình.

Sau hai ngày đầu năm, Cố Thanh Châu xuất phát từ nhà đi đón Nghiêm Thanh, rất lâu rồi không có tiết mục mới, anh không nhớ mình đã nghe trực tiếp Hắc Diện Mao Hài bao lâu rồi. Chẳng qua cảnh còn người mất, bây giờ cảm thấy hơi xa lạ. Họng Nghiêm Thanh khàn khàn, ban đêm nghe như tiếng mèo kêu, lúc mắng người ta lại rất sắc bén, làm cho người nghe nhặt lại tinh thần, dũng cảm bước tiếp, kiên cường sống mãi.

Cố Thanh Châu cười khẽ, còn có...

Cố tình lắc cánh tay bắt anh khen ngợi, biết anh tức giận liền đến trường đại học dỗ anh, bị ốm lại biến thành gấu con nằm trong ngực anh, ôm cô ngồi trên đùi cô không chịu nổi sẽ cầu xin tha thứ. Ngày hôm ấy, trước khi chia tay ở nhà ga, cô cầm tay anh đung đưa, cười đến rạng rỡ.

Dẫu rằng ban ngày, nhưng tâm trí anh không ở trong xe...

Thầy Cố dừng ở trạm dừng nhắn tin cho cô: "Anh sắp đến rồi."

Rõ ràng đã nhắn như thế này trước lúc đi, nhưng mà... vẫn muốn nói chút gì đó với cô.

Anh muốn nói cho cô biết, não nhanh chóng hoạt động hết công suất, lại nhắn một tin nhắn giống như đúc tin trước đó, viết bốn chữ: Anh nhớ em lắm.

Cô quay trở lại lái xe cẩn thận và tiếp tục đóng gói những thứ cô sắp lấy.

***

Nghiêm Kiến Quốc với Tô Tam Mạt biết hôm nay cô quay về thành phố nhưng không biết có người đến đón, vẫn là chiếc xe lần trước. Nghiêm Kiếm Quốc đã hỏi qua mấy người, Mercedes-Benz rất đắt.

Sau khi quay về ông gọi điện hỏi Nghiêm Thanh mấy lần việc cô với thầy Cố kia có quan hệ gì thì đều nhận được câu trả lời qua loa, lần này chắc chắn phải hỏi han rõ ràng.

Thị trấn nhỏ, Tết đến nhà nhà đều mở cửa đón lộc, thuận tiện để mọi người dễ qua nhà chúc Tết. Hôm nay nhà Nghiêm Thanh cực kì náo nhiệt, bà con lối xóm đi ngoài đường thấy trong sân nhỏ nhà cô có đỗ một chiếc xe đen đầy khí thế, trong nhà Nghiêm Kiến Quốc lớn giọng ghê gớm, không cần vào nhà cũng có thể nghe được tiếng ông ta khoe khoang trong nhà có khách quý.

Tuy ban đầu Nghiêm Thanh định xách va-li đến đường chính chờ anh, xe đến rồi đi luôn, nhưng Cố Thanh Châu nói anh có mang theo quà đến, qua năm mới rồi cũng nên cho anh đi chúc tết. Đành vậy, trước khi vào cửa cô nhắc trước: "Lát nữa lão Nghiêm có hỏi bao nhiêu thì anh cũng không cần để tâm đâu nhé."

Cố Thanh Châu đáp ừm, cúi đầu lẳng lặng nhìn hàng lông mày đang nhíu lại của cô mà bật cười. Năm nay tuyết rơi trắng trời, muôn hoa đua nở giống như trái tim Nghiêm Thanh lúc này đây, bao lời muốn gào thét cho thỏa lòng: Mẹ nó đẹp trai quá đi mất!

Cô nắm chặt tay anh, đóng dấu chủ quyền: Người đàn ông này là của tôi.

Sau đó buông lỏng, cách Cố Thanh Châu tầm một nắm đấm dẫn anh vào nhà.

Nghiêm Kiến Quốc khách sáo với anh song vẫn nói chuyện bình thường với Nghiêm Thanh, sau khi uống mấy ngụm trà thì bắt được cơ hội Nghiêm Thanh ra ngoài chúc tết, vội vàng hỏi Cố Thanh Châu: "Thầy Cố với Nghiêm Thanh tính lúc nào thì kết hôn?"

Nếu lần trước còn ngờ ngợ, lần này Nghiêm Kiến Quốc đã chắn chắn tám chín phần, mới năm mới đã đến nhà Nghiêm Thanh, hai người này không phải yêu nhau thì là cái gì?

Yêu đương có thể từ từ nhưng đừng kéo dài quá lâu, còn nữa...

Cố Thanh Châu thấy Nghiêm Thanh đang gọi điện thoại, có vẻ không thể xong trong thời gian ngắn được, trịnh trọng nói với Nghiêm Kiến Quốc: "Lần sau đến gặp hai bác sẽ là lúc cháu hỏi cưới cô ấy."

Ông Nghiêm nghe xong thì vui vẻ, nói trúng tim đen: "Vậy đến lúc đó chúng ta sẽ bàn về sính lễ."

Ông đã sớm ra vẻ bố vợ, dựng thẳng một ngón tay: "Một trăm vạn, cho tôi một triệu tôi sẽ gả con gái cho cậu."

Lời này bị Nghiêm Thanh đang cầm điện thoại hỏi Cố Thanh Châu có đến nhà sếp Tô ăn lẩu không nghe được.

Sau đó Cố Thanh Châu cầm tay Nghiêm Thanh, anh vốn không muốn để cô biết, nhưng không ngờ cô tiến lên. Nghiêm Thanh cúp điện thoại bỏ lại vào túi, chỉ vào Nghiêm Kiến Quốc trầm giọng nói: "Ông lấy đi lấy đi, nhìn xem con gái nhà ai có thể bán được một trăm vạn, ông cho người đó làm bố luôn đi."

Dù có cố gắng tránh đến thế nào đi chăng nữa, tình cảnh này vẫn xảy ra, Nghiêm Thanh không tránh khỏi đớn đau. Tuy có một số việc bình thường cô không đề cập đến và Cố Thanh Châu không để ý, nhưng cô bây giờ chẳng khác nào trần truồng trước mặt anh, xấu hổ cùng cực.

Nghiêm Kiến Quốc nghe xong thì nổi nóng, ngón tay cơ hồ đâm trúng mặt Nghiêm Thanh: "Mày làm mất con trai tao mày phải đền tiền! Nhờ phúc mày mà từ nay về sau nhà tao ngay cả người hương khói ma chay cũng chẳng có, một triệu vẫn còn ít đấy!" Nói xong quay qua Cố Thanh Châu: "Cậu nói xem có đưa hay không? Không cho thì tôi tuyệt không đồng ý chuyện của hai người."

"Tiền không có chỉ có mạng này thôi!" Nghiêm Thanh hét lớn.

Nghiêm Kiến Quốc hừ hừ lên tiếng: "Không có tiền mà đi xe xịn vậy, nói ai tin được!"

Nghiêm Thanh kéo tay Cố Thanh Châu về đằng sau, lấy thân mình ngăn lại trước mặt anh: "Tốt nhất ông đừng có chọc tôi, tôi mà điên lên thì nửa xu ông cũng chẳng nhận được đâu!"

Căn nhà nhỏ họ Nghiêm cãi to không giấu được, người bên ngoài vừa cúp hạt dưa vừa hóng chuyện, có người nói Nghiêm Thanh không hiểu chuyện, cũng có người nói Nghiêm Kiến Quốc bán con.

Ông Mã đã có thể xuống giường đi lại quơ quơ cây gậy, khẽ quát: "Quản tốt nhà mấy người đi, không biết gì còn quan tâm nhà người khác làm gì."

Bấy giờ người ngoài sân nhà họ Nghiêm mới tản bớt đi chút, trong nhà vẫn còn cãi vã to tiếng. Nghiêm Kiến Quốc tức giận đến mức muốn lật bàn, lời nói càng ngày càng cay nghiệt, tư tưởng phong kiến thâm căn cố đế, cho rằng nuôi con gái đều như nuôi món hàng để bán.

Cố Thanh Châu nghe ông ta nói xong thì mặt mày khó coi, con trai? Con trai lòi đâu ra? Giám định ADN sẽ không gạt người ta, hai vợ chồng này đến bây giờ càng giấu càng lộ, nhiều năm qua họ đối xử với Nghiêm Thanh như thế, để cô gánh trên vai gông xiềng nặng trĩu, để cô tìm kiếm em trai trong vô vọng.

"Bác nghe cháu nói hai câu." Cố Thanh Châu đè tay lên vai Nghiêm Thanh, ra hiệu cô đừng lên tiếng, nhìn thẳng Nghiêm Kiến Quốc: "Nếu bác tiếp tục đối xử với cô ấy như vậy, một cắc cháu cũng không đưa đâu."

Nghiêm Kiến Quốc: "..."

Cố Thanh Châu nói tiếp: "Cháu tôn trọng tập tục, sính lễ vẫn nên có, nhưng xin hai bác đừng bao giờ đề cập đến chuyện của em trai với Nghiêm Thanh nữa, phạm phải sai lầm đó hai bác cũng không tránh khỏi có liên quan. Cháu cam đoan sẽ giúp cô ấy tìm thằng bé về cho hai bác, tốn nhiều tiền hơn cũng chẳng sao, nhưng mà, mời bác cung cấp giấy khai sinh và giấy tờ liên quan, cùng cháu đến cục công an đăng kí DNA."

Nghiêm Kiến Quốc vung tay: "Mấy đồ cậu nói tôi không còn! Đã ném hết rồi!"

Cố Thanh Châu gật đầu: "Vậy được ạ, đơn giản hơn thì ta đi đăng kí ADN đi, máy tính trong kho lưu trữ có lưu lại nhiều thông tin trẻ lạc, khả năng tìm ra được thằng bé cũng cao hơn, nói không chừng ngày mai là có kết quả. Mặc dù bây giờ vẫn đang trong ngày Tết nhưng cháu có bạn bè trong ngành, hẳn là có thể đăng kí sớm, hôm nay hai bác theo cháu đến thành phố Dương một chuyến."

Cố Thanh Châu làm bộ đi ra ngoài, nắm tay Nghiêm Thanh.

***

Nghiêm Kiến Quốc như bị người ta tát một phát, sắc mặt khó coi, ném mạnh chén trà xuống đất, hét lớn: "Tao không đi!"

Cố Thanh Châu xoay người lại, không hỏi vì sao ông không đi để mau mau tìm ra con trai, cũng không hỏi vì sao ông ta thẹn quá hóa giận. Bởi trong lòng anh đã rõ chân tướng sự việc, âm thầm may mắn mấy năm nay anh không bỏ được nên không dẫn em gái về cái gia đình này.

Anh âm thầm xoa xoa tay Nghiêm Thanh, dùng lực rất nhẹ, lòng nhói đau.

"Đã như thế thì không còn cách nào cả." Cố Thanh Châu đáp.

Xe chạy khỏi huyện nhỏ chừng một cây số thì dừng lại ven đường, Cố Thanh Châu tháo dây an toàn bước xuống xe, đi nhanh qua cửa bên kia, mở cửa kéo Nghiêm Thanh và ôm chặt cô trong ngực mình.

Anh nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô, cằm chống lên đầu vai: "Anh thương em lắm."

Nghiêm Thanh sững sờ.

"Sau này có anh yêu em, có anh bảo vệ em, nâng niu em trong lòng bàn tay không cho phép ai động vào em, không ai được quyền bắt nạt em, ngày nào em cũng sẽ vui vẻ, làm chuyện em thích. Cuộc sống của em sẽ không còn phiền não, không cần phải một mình đối mặt với những chuyện như vừa rồi, tin vào anh, được không?"

Nép mình trong vòng tay anh, hai mắt cô đã đỏ, nghẹn ngào gật đầu, vâng ạ, hai tay vòng qua xương sườn của anh ôm chặt.

Cố Thanh Châu giãn ra chút khe hở cúi đầu nhìn cô, cô không khóc, cười nhếch miệng với anh, chỉ là vành mắt đỏ hồng, trên mặt còn chưa tiêu tán dấu vết tủi thân. Trong lòng anh ầm một tiếng, lại ôm chặt, tim nhói đau, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, anh sẽ không tin xã hội bây giờ còn có loại bố mẹ như thế.

Nghiêm Thanh vạch vạt áo sau lưng Cố Thanh Châu lên, bên ngoài gió lớn, nhưng vừa nãy anh xuống xe không mặc áo khoác, trên người chỉ mặc cái áo len, sờ tới sờ lui rất dễ chịu. Có xe chạy ngang qua nhấn còi, hai người vẫn mặc kệ, vẫn ôm nhau, Nghiêm Thanh nói: "Sếp nói em dẫn anh đến ăn lẩu, anh đi không?"

"Em muốn đi không?" Cố Thanh Châu hỏi cô, cô nàng vừa nãy mới cãi vã một trận trong nhà, không biết có thể đến nhà người ta dùng bữa được không.

"Đi thôi." Nghiêm Thanh đáp, "Vừa vặn thăm hỏi năm mới."

"Vậy đi."

Hết chương 45

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi